Nông Viên Tự Cẩm

"Đồ lưu manh!” Không thể không nói, Dư Tiểu Thảo bị lời âu yếm của anh đẹp trai trước mặt làm rung động. Đối mặt với gương mặt xinh đẹp đến bất cứ người phụ nào cũng không thể sánh bằng này, bị cặp mắt phượng thâm tình kia nhìn âu yếm, trái tim nhỏ đập thình thịch như muốn nhảy lên. Đương nhiên, nếu như không có bàn tay đang nắn bóp trên mông nàng kia nữa thì nàng sẽ càng thêm cảm động!

“Hửm? Nhóc con này từ đâu ra vậy? Đời sau của đàn ngựa hoang sao?” Lúc này Chu Tuấn Dương mới phát hiện con ngựa con mini đáng yêu có lông màu vàng kia. Lại cảm thấy không hợp lý lắm, cho dù là ngựa non mới sinh ra cũng lớn hơn nhóc con này. Vật nhỏ nhìn xinh xắn, nhưng đâu đâu cũng thể hiện mình là ngựa tốt ngàn dặm. Theo hắn thấy, con ngựa nhỏ đến kỳ lạ này còn là ngựa tốt vượt trội hơn, huyết thống còn cao quý hơn cả con ngựa trắng đầu đàn kia.

Dư Tiểu Thảo còn chưa nghĩ xong phải giải thích Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành con ngựa mini với hắn như thế nào thì lại bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người. Không ngờ Tiểu Bổ Thiên Thạch lại công khai làm trò trước mặt Chu Tuấn Dương, từ hình thái con ngựa dần dần biến thành mèo vàng nhỏ lúc bình thường, còn cố ý dùng cặp mắt màu vàng kia liếc mắt ngó Chu Tuấn Dương đang trợn mắt há hốc mồm một cái, sau đó ngạo nghễ nhảy lên bả vai Tiểu Thảo, biểu cảm như không không liên quan gì tới thiên hạ cả.

“Nó...” Biểu cảm trên khuôn mặt Chu Tuấn Dương thay đổi mấy lần. Trên người nó tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, hắn liên tưởng tới lần đó Tiểu Thảo ở trong chuồng ngựa đã phất tay vào cỏ khô và bồn nước, trong lúc hoảng hốt hắn cũng nhìn thấy ánh sáng màu vàng giống như vậy. Không khó để đoán ra bí mật trên người tiểu nha đầu không thể thoát khỏi liên quan tới con mèo vàng nhỏ xuất quỷ nhập thần trước mặt này.

Nàng giữ nó cẩn thận, nhất định không thể để nó biến hình trước mặt người khác! Việc đầu tiên Chu Tuấn Dương nghĩ đến đó là an nguy của tiểu nha đầu. Nếu có thể hắn thà hủy hoại con mèo vàng nhỏ này để Tiểu Thảo khôi phục thân phận bình thường, cũng không muốn nàng vì có bảo bối mà có tội, sau khi bại lộ lại bị người ta mơ ước.

[Ngươi coi bản thần thạch là đồ ngốc à! Dễ dàng hiện thân trước mặt như vậy sao?] Tiểu Bổ Thiên Thạch nói chuyện đầy giọng khinh thường, hình thái con mèo nhỏ lại càng thêm kiêu căng.

“Nó... nó... vậy mà có thể nói chuyện? Gia không nghe lầm chứ, nó đang nói chuyện?” Chu Tuấn Dương lại lần nữa kinh ngạc, nhất thời lại có chút lắp bắp.


Tiểu Bổ Thiên Thạch bĩu môi, quay sang Tiểu Thảo: [Ngươi xác định đây là người mình chọn không? Không định đổi người khác à? Tên này ngốc nghếch như vậy, người thích ở điểm gì hả?”

Chu Tuấn Dương lớn đến thế này rồi, trước nay nào đã từng bị người ta nói là ngốc bao giờ. Khi còn nhỏ hắn trắng trẻo đáng yêu, thông minh lanh lợi, lớn lên hơi ít nói tính tình có chút kỳ lạ cũng đúng, nói hắn tính tình dữ dằn cũng có, nói hắn vui buồn thất thường cũng đúng, duy nhất chỉ có chưa bao giờ bị người ta nói ngốc cả.

Nhưng thật ra hắn lại không hề tức giận, lại vươn tay muốn bắt lấy con mèo vàng nhỏ kia để nghiên cứu xem nó rốt cuộc là thứ gì. Khi Tiểu Bổ Thiên Thạch ở ở trong lòng bàn tay hắn, nó không né cũng không tránh, chỉ trong nháy mắt sắp tiếp xúc với lòng bàn tay hơi mang vết chai mỏng kia, nó biến thành một tia sáng màu vàng, xuyên qua lòng bàn tay hắn, bay về phía bả vai khác của Tiểu Thảo, lại lần nữa ngưng tụ lại thành một con mèo vàng nhỏ.

“Nó... rốt cuộc là thứ gì?” Vẻ mặt của Chu Tuấn Dương trở nên lạnh lẽo, hắn lo lắng vật nhỏ kỳ lạ đến không thể tưởng tượng này sẽ làm hại tới tiểu nha đầu của hắn. Không phải trong thoại bản Liêu Trai chí quái không phải đã nói có một vài loại yêu quái luôn phải hút linh khí để nâng cao pháp lực của mình sao? Tiểu nha đầu nhà hắn luôn gầy gò ốm yếu, không phải là bị gia hỏa này hút hết tinh khí chứ? Có thể ảnh hưởng tới tuổi thọ hay không? Không thể không nói, trí tưởng tượng của Chu Tuấn Dương ngươi còn phong phú hơn cả nhà văn viết truyện huyền huyễn.

Tiểu Bổ Thiên Thạch khing thường trừng mắt với hắn một cái, lười biếng nói: [Tiểu Thảo, người xác định không muốn đổi người hầu sao? Gia hỏa này vậy mà lại nói bản thần thạch hút tinh khí của ngươi! Còn nói sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ của ngươi! Ngươi hãy nói với hắn, nếu như không phải có bản thần thạch, linh hồn không có thân xác này của ngươi đã bị Diêm La Vương bắt đi rồi, không biết bây giờ đã đầu thai vào nhà nào rồi!]

“Không ngờ nó lại có thể cảm nhân được suy nghĩ của gia, chẳng lẽ cũng có thuật đọc tâm giống gia?” Chu Tuấn Dương nhíu mày thật chặt, gia hỏa này càng nhiều năng lực, muốn giải quyết nó lại càng khó hơn... Nhưng hắn có năng lực giúp tiểu nha đầu diệt trừ nó không?


[Coi như ngươi tự biết thân biết phận, muốn diệt trừ bản thần thạch sao? Kiếp sau đầu thai đến không gian tiên hiệp, tu luyện mấy ngàn mấy vạn năm sau hãy nói!] Tiểu Bổ Thiên Thạch ngáp một cái, mất hết hứng thú đấu võ mồm với hắn. Nó biến thành một tia sáng mày vàng, trở lại đá ngũ sắc trên cổ tay Tiểu Thảo. Gần đây, nó đã tu luyện tới tiến vào bình cảnh rồi, dẫu sao giam cầm của Linh Tổ nương nương cũng không phải dễ cởi bỏ như vậy.

Chu Tuấn Dương tận mắt nhìn thấy thứ kỳ quái kia lủi về hòn đá nhỏ màu sắc sặc sỡ trên cổ tay phải của Tiểu Thảo. Đó là viên đá nhỏ trông không mấy bắt mắt, không phải ngọc thạch cũng không phải đá quý, hình dạng không đẹp cho lắm, chỉ là màu sắc tươi sáng hơn một chút mà thôi.

Sau khi xác định tâm tư của chính mình, Chu Tuấn Dương cho rằng tiểu nha đầu gia cảnh nghèo khó lại thích cái đẹp, không có tiền mua vòng tay nên nới tiện tay nhặt viên đã nhỏ rồi dùng tơ hồng xuyên qua để mang lên cổ tay. Vì thế hắn còn đặc chọn một chiếc vòng tay ngọc thạch tơ vàng để tặng nàng. Lúc ấy tiểu nha đầu biểu hiện vô cùng vui vẻ, nhưng khi quay người lại nhét vòng tay vào trong hộp gỗ nàng cất bạc, từ đó không thấy nó xuất hiện nữa.

Sau này, cho dù hắn tặng nàng châu báu quý giá cỡ nào, vòng tay xinh đẹp cỡ nào, nàng cũng chỉ mang một hai ngày là lại bỏ xó. Cổ tay phải vẫn là sợi dây tơ hồng xuyên hòn đá nhỏ màu sắc sặc sỡ như trước. Bây giờ xem ra, nàng yêu sâu sắc hòn đá nhỏ thì ra là bởi nguyên nhân này!

“Nha đầu, nàng xác định gia hỏa này sẽ không có hại đối với nàng chứ?” Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu mang theo nhiều năm như vậy, tuy rằng hơi gầy nhưng hình như chưa từng bị bệnh, người nhà nàng cũng đều thân thể khỏe mạnh. Cha mẹ nàng hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn qua như trẻ hơn tuổi tới mười mấy tuổi. Cha nuôi mẹ nuôi nàng đã hơn bốn mươi tuổi mà còn có tinh thần hơn người khoảng ba mươi tuổi, vậy mà còn trai già nhả ngọc, cho Tiểu Thảo thêm một người em trai. Họ hàng người thân có liên quan tới nàng đều khỏe mạnh có lợi, mẫu phi hắn chính là một ví dụ điển hình. Chẳng lẽ tất cả những điều này đều có liên quan tới viên đã không mấy bắt mắt này?

Dư Tiểu Thảo biết người đàn ông này đang lo lắng cho nàng, vội nở một nụ cười xán lạn nhất của mình với hắn, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi! Không những vô hại mà còn có ích đấy.”


Ở trong lòng, nàng lại đang mắng Tiểu Bổ Thiên Thạch đến máu chó đầy đầu. Không có việc gì chạy ra làm gì? Còn làm trò biến hóa trước mặt Chu Tuấn Dương, loại chuyện không thể tưởng tượng này muốn nàng phải giải thích với hắn như thế nào đây? Cũng may Chu Tuấn Dương chỉ lo lắng cho an nguy của nàng, vẫn chưa truy hỏi nàng đến cùng, nếu không nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ? Phải hàm hồ che dấu cho qua chuyện hay là nói thẳng toàn bộ mọi chuyện?

Chẳng lẽ phải nói với hắn, thân thể này đã sớm chết rồi, chính mình là cô hồ dã quỷ từ mấy trăm năm sau người mượn xác hoàn hồn? Hay là nói mình là linh hồn xuyên không xuyên không mấy ngàn năm nhờ đá ngũ sắc chỉ vì gặp hắn? Chu Tuấn Dương lá gan rất lớn, chắc là sẽ không bị hù chết nhỉ?

[Xì! Cẩn thân là phẩm chất rất tốt, nhưng quá cẩn thận lại biến thành nhát gan! Bản thần thạch vẫn luôn thầm chú ý tới hắn, tuy rằng dáng vẻ của gia hỏa này thoạt nhìn không đáng tin cậy lắm, mà nhân phẩm vẫn tạm tin được. Ngươi mất chó lại may mắn, lại có thể nhặt được một người tốt như vậy] Tiểu Bổ Thiên Thạch không khỏi cảm thán một câu. Trên đời này người đàn ông duy nhất tốt như vậy ấy thế mà lại đụng phải nha đầu này, chẳng lẽ bản thần thạch mang đến may mắn cho nàng?

“Có dám nói rõ ràng một chút hay không?” Dư Tiểu Thỏa không nhịn được khinh bỉ một câu, lại không ngờ mình lại nói lên tiếng.

“Nàng đang... nói chuyện với gia sao? Hay là nói chuyện với tên kia?” Chu Tuấn Dương còn đang lải nhải dặn dò nàng phải chú ý một chút, đừng để bị hòn đá thành tinh nào đó làm bị thương. “Hòn đá thành tinh” là nhận định của hắn đối với Tiểu Bổ Thiên Thạch.

Dư Tiểu Thảo xin lỗi rồi ra hiệu “chờ một lát” với hắn, tiếp tục nghe Tiểu Bổ Thiên Thạch giải thích nó đã “dụng tâm lương khổ” vì mình.

[Nếu ngươi đã xác định gia hỏa này, tương lai phải sống với hắn cả đời. Chẳng lẽ ngươi định lừa gạt hắn cả đời? Ngươi cảm thấy ngươi có thể giấu được sao? Gia hỏa này có thể còn khôn khéo hơn tiểu nha đầu ngây ngô là ngươi rất nhiều! Ngươi cho rằng mấy năm nay hắn không nhận ra gì sao? Mấy năm nay ngươi càng ngày càng kiêu ngạo, vì kiếm được nhiều tiền nên càng ngày càng đắc ý vênh váo, ngươi coi hắn khờ đến nỗi không hay biết gì sao? Cho dù hôm nay bản thần thạch không xuất hiện, hắn cũng đã đoán được tám chín phần mười rồi!] Tiểu Bổ Thiên Thạch thở dài khe khẽ, bị trói buộc với một vị chủ nhân không để người ta bớt lo như vậy, không biết là may mắn hay là bi ai của nó nữa đây.


May mắn chính là, nó không gặp một chủ nhân dã tâm bừng bừng, dùng nó đi mưu định giang sơn giúp hắn. Tuy rằng tiểu cô nương này dùng nó để từ từ tính lũy tài sản của mình giống như một con hamster nhỏ, nhưng nàng cũng dùng năng lực của nó để tạo phúc cho con dân trăm họ Đại Minh.

Những thuốc viên nước thuốc đó trị hết rất nhiều chứng bệnh, cứu được không ít bá tánh Trung Quốc trong thời điều kiện chữa bệnh lạc hậu. Nàng nâng cao sản lượng thu hoạch, càng tạo phúc cho ngàn ngàn vạn vạn bá tánh bình thường, làm cho bọn họ dần dần thoát khỏi uy hiếp đói nghèo và khốn khổ. Còn có các loại rau dưa củ quả làm phong phú thêm bàn ăn của bá tính trong kinh thành, làm nó dần dần đang đồng thời khôi phục thực lực, cũng tích lũy được không ít công đức.

Đúng như Phật gia đã dạy: Vạn vật đều có nhân quả, nó ở trong không gian xa lạ rách nát này cũng không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của thiên địa luân hồi. Công đức tích lũy được càng nhiều, càng có trợ giúp to lớn đối với tương lại trở về thuận lợi của nó. Nó có thể không vui mừng khi mình đi theo một cô nương thiện lương ngốc nghếch sao?

Bi ai lại phải nói như thế nào đây? Ngươi nghĩ lại xem, lấy năng lực từ từ khôi phục của nó, lại chỉ có thể giúp đỡ ngoài kiếm tiền thì không có gì là đại sự cả. Trông chủ nhân, làm chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi. Nhân tố giúp nó khôi phục thực lực lớn nhất chính là giúp đỡ chủ nhân.

Trợ giúp càng lớn, khôi phục càng nhanh. Ngươi nói một chút, với tất cả những việc nhỏ cần nó làm như thế này, khi nào nó có thể khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, phá vỡ hư không trở lại bên người Nữ Oa nương nương đây! Lại nói tiếp, đúng là một hồi nước mắt đầm đìa mà!

“Mọi người đã nói đàn ông là động vật thiện biến, ai có thể bảo đảm cả đời hắn sẽ không thay đổi?” Dư Tiểu Thảo ngắt lời nó trong lòng tự oán tự ngả, dùng giọng hơi mang phiền muộn nói thầm.

Chu Tuấn Dương bị bỏ lại một bên, lỗ tai nhanh nhạy bắt được những lời này. Thì ra tiểu cô nương đang chửi thầm mình cùng với hòn đá vỡ kia! Hắn đưa tay gõ cái trán nàng một chút, giọng nói trong trầm thấp lộ ra vài phần trịnh trọng: “Yên tâm! Nhiều nam nhân ở bên cạnh nàng như hổ rình mồi như vậy, gia sao có thể thay lòng đổi dạ được chứ? Đời này gia chỉ một lòng với nàng, trái tim chỉ thuộc về một mình nàng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận