Nông Viên Tự Cẩm

Hôm nay, đội người ngựa do Chu Tuấn Dương chỉ huy thu hoạch cũng không tệ lắm, tổng cộng bắt được sáu con ngựa hoang, con ngựa tốt nhất là ngựa Thanh Thông do Dương Quận vương tự mình bắt được.

Còn Lưu thống lĩnh bởi vì chạy theo tìm một đàn ngựa hoang khác mà đi khá xa, không thể trở về cùng ngày. Ba ngày sau, bọn họ mang theo tám con ngựa hoang bướng bỉnh khó thuần trở lại, tuy nói tất cả đều không bằng thần tuấn chủ tử bắt được, nhưng có thể nói con nào cũng tốt hơn tuyệt đại đa số ngựa trong trại nuôi ngựa.

Những ngày kế tiếp, Lưu thống lĩnh mang theo nhóm thuộc hạ của hắn khí thế ngất trời tiến hành những bài huấn luyện ngựa. Ngựa hoang không phải một sớm một chiều có thể thuần phục, cũng may sau khi Lưu thống lĩnh bọn họ tới quan ngoại, đã học thành thạo kỹ thuật huấn luyện ngựa từ người khác, ngoại trừ một số con ngựa Thanh Thông khó giải quyết, những con khác muốn thu phục chúng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Con ngựa Thanh Thông hoang dã đáng gờm nhất là con bị thuần phục đầu tiên. Thủ đoạn của Chu Tuấn Dương vừa cứng rắn lại có kỹ thuật cưỡi ngựa thuần thục, cộng thêm ngày đó hắn vì lo lắng cho Tiểu Thảo mà đã trút lửa giận lên người con ngựa xui xẻo này, những đau đơn lúc đầu đó đã lưu lại bóng ma trong lòng con Thanh Thông này khiến cho nó chỉ cần thấy Chu Tuấn Dương liền lập tức trở nên ngoan ngoan nhất trại nuôi ngựa. Đối mặt với sự trấn áp bằng bạo lực tuyết đối, bản tính hoang dã kiêu ngạo thì tính là gì? Có thể mài ra ăn được không?

Nhưng Dư Tiểu Thảo lại thương xót con ngựa bị mình liên lụy này, mỗi lần đến chuồng ngựa, nàng đều sẽ mang cho con ngựa Thanh Thông này một ít đồ ăn vặt và cỏ khô đặc chế. Vì thể mà mỗi lần ngựa Thanh Thông thấy nàng đều có biểu hiện giống như nhìn thấy mẹ ruột vậy.

Nhưng khi vừa thấy bóng dáng “hung thần ác sát” phía sau lưng nàng, nó lại lập tức thu giọng nín thở, dù thở mạnh một hơi cũng không dám, ngay cả khi được Tiểu Thảo nhét một viên đường vào miệng, nó cũng sẽ giống như một tiểu thư khuê các, nhai từng ngụm ngụm thật văn nhã.

Nếu ngày nào đó không có Chu Tuấn Dương ở đây, nó nhất định sẽ hưng phấn vây quanh Tiểu Thảo làm nũng, dùng miệng nhẹ nhàng kéo túi tiền của nàng xin đồ ăn vặt, còn sẽ dùng đầu lưỡi rửa mặt cho Tiểu Thảo, trình độ nịnh nọt cao hơn cả Tiểu Hắc.

Chỉ chớp mắt đã trôi qua năm ngày, xung quanh trại nuôi ngựa vẫn không có tin tức về con ngựa trắng và tộc đàn của nó như cũ, Dư Tiểu Thảo cũng đã có chút ủ rũ. Chẳng lẽ pháp bảo của nàng lại không có tác dụng trên người đàn lương câu trăm năm khó gặp hay sao? Nàng suy nghĩ một chút, có phải lúc trước đã bỏ quá ít dịch linh thạch vào trong đường hay không?

Trong lòng vướng mắc chuyện này khiến cho Dư Tiểu Thảo vốn không giỏi che giấu cảm xúc lại lộ ra vài phần buồn bực trên khuôn mặt. Chu Tuấn Dương không muốn để nàng vì chuyện của mình mà cả ngày rầu rĩ không vui, cho nên quyết định đưa nàng đến nơi gần đó giải sầu. Hắn biết tiểu nha đầu thích cảm giác thành tựu khi săn thú, thích trải nghiệm lạc thú ăn cơm dã ngoại.

Ngoài mấy trăm dặm về phía Đông của trại nuôi ngựa có khu rừng sâu vô cùng hoang dã được ngoại tộc gọi là “rừng Kim A”, mang nghĩa “núi màu trắng”; nghe nói đỉnh núi cao nhất ở nơi đó quanh năm phủ trắng tuyết, ngày thời tiết quang đãng, còn có thể mơ hồ nhìn thấy đỉnh núi màu trắng, từ đó mà thành tên.

Theo người ngoại tộc được trại nuôi ngựa mời tới thuần ngựa thì trên ngọn núi kia có rất nhiều con mồi, là nơi nhóm thợ săn thường nhắm đến. Nhưng mãnh thú trong đó cũng vô cùng hung ác, thỉnh thoảng vào những ngày tuyết lớn khiến núi bị phong tỏa, chúng sẽ đi ra tấn công người thường. Bởi vậy, nếu không phải bị cuộc sống ép đến mức không thể sống nổi thì ngay cả những thợ săn có kinh nghiệm cũng không dám vào núi đi săn một mình.

Nếu là núi sâu hẻo lánh ít dấu vết của con người thì con mồi thật ra cũng chỉ là thứ yếu, chắc hẳn nơi đó có không ít dược liệu quý giá. Vùng Đông Bắc không phải được gọi có tam bảo sao? Ngoài nhân sâm, trong núi còn có linh chi, sâm tây Bá Lợi Á*, ngũ vị tử bắc**, hoàng kỳ và các loại dược liệu phong phú. Tiểu nha đầu thông thạo dược tính, lại thích pha chế một số loại thuốc viên và thuốc nước dùng để chữa bệnh dưỡng sinh, hẳn sẽ cảm thấy hứng thú với những dược liệu hoang dại này chứ?

(*) Sâm tây Bá Lợi Á: còn gọi là nhân sâm Nga hay nhân sâm Siberia. Là loài cây bụi lá rụng của chi cuồng cuồng, lớp ngũ gia bì; phân bố chủ yếu ở vùng Đông Bắc châu Á và Siberia. Rễ và thân cây được sử dụng làm thuốc.

(**) Ngũ vị tử bắc: thuộc chi ngũ vị tử; do sinh trưởng ở vùng Đông Bắc nên được gọi là ngũ vị tử bắc. Là một loại thuốc nổi tiếng ở Trung Quốc, có tác dụng hạn chế ho, căng mịn da, chống tiêu chảy và giảm mồ hôi.

Về phần mãnh thú, Chu Tuấn Dương tự tin có thể bảo vệ tiểu nha đầu chu toàn, để bọn chúng có tới mà không có về, vừa vặn còn có thể kiếm mấy tấm da gấu da hổ xinh đẹp về làm đệm giường cho tiểu nha đầu nhà hắn. Hắn còn nhớ lần săn bắn mùa thu trước, tiểu nha đầu vô cùng si mê da hổ, cả xương hổ nàng cũng lấy vài khúc về nấu thành rượu thuốc tráng gân hoạt cốt, khiến cho nhóm quyền quý trong kinh đổ xô vào tranh cướp. Trong kinh còn lưu truyền một câu “Thật khó để mua rượu thuốc của thiên kim Dư gia”, có thể thấy được phần nào!

Quả nhiên, khi Chu Tuấn Dương đưa ra lời đề nghị với nàng, Dư Tiểu Thảo vui vẻ tới mức nhảy cao ba thước, đôi mắt to tinh kiết sáng như ánh sao, khi cười cong cong như vầng trăng non, trên khuôn mặt nhỏ tản ra ánh hào quang chói mắt. Lúc này toàn thân tiểu cô nương như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi thẳng vào người. Nếu không phải nha hoàn tên Ngô Đồng kia đứng một bên như hổ rình mồi, hắn đã sớm ôm nha đầu này vào trong lòng, hung hăng hôn một hồi.

Dư Tiểu Thảo không hề hay biết lòng hắn sớm đã hóa thành sói, đang mải nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng. Nhưng trong lòng nàng lại biết rất rõ, ngọn núi sâu Chu Tuấn Dương nói kia hẳn là núi Hưng Yên nổi tiếng sau này. Lúc này núi Hưng Yên còn chưa chịu sự phá hoại nào, hẳn sẽ có nhiều động vật tài nguyên, và dược liệu hoang dại hơn.

Nhân sâm vùng Đông Bắc rất nổi tiếng, nếu như may mắn gặp được một gốc hoang dã lại phối hợp với nước linh thạch nữa, nàng hẳn có thể điều chế ra rượu thuốc và dược thiện kéo dài tuổi thọ! Nha đầu Dương Liễu kia không phải mang chí hướng muốn mở một tửu lâu còn có danh tiếng hơn cả Trân Tu Lâu sao? Các nàng có thể tìm đường tắt, mở một tửu lâu hướng đến dưỡng sinh.

Lầu một sẽ mở một phòng chẩn bệnh nhỏ, sau đó mời vài vị lão đại phu nổi danh tới bắt mạch, rồi căn cứ vào khả năng và nhu cầu của thân thể mỗi khách hàng mà sẽ đề cử một loại rượu thuốc và dược thiện khác nhau. Nước trà tiếp đãi sẽ dùng trà dưỡng sinh, rượu dùng để dưỡng sinh là rượu thuốc, đồ ăn sẽ là dược thiện có tác dụng điều dưỡng thân thể. Kẻ có tiền sợ nhất điều gì? Đương nhiên là không thể sống mà tiêu xài hết tiền! Kinh thành nhiều thương gia cự giả giàu có, quan to quyền quý, hào môn thế gia, con cháu tôn thất như vậy, tửu lầu vừa có đồ ăn thơm ngon lại tốt cho thân thể không lo không đắt khách!

Bàn tay thon dài của Chu Tuấn Dương quơ quơ trước mặt Tiểu Thảo, thấy đôi mắt nàng ngay cả chớp cũng không chớp một cái, trên mặt lại treo nụ cười như mộng như ảo, cả người cũng tản mát ra một loại hào quang tựa như kim sơn thì không nhịn được cảm thấy buồn cười. Nha đầu này, không biết đã đi đến cõi thần tiên nào rồi? Chẳng lẽ đề nghị của hắn lại gia tăng linh cảm kiếm tiền cho nàng hay sao?

Tiểu nha đầu kiếm tiền ở hết lĩnh vực này lại đến lĩnh vực khác, bây giờ tài sản của nàng cũng đã được xếp vào hàng trên tầm trung ở Kinh thành rồi. Lúc này mới được mấy năm? Nếu lại thêm mấy năm nữa, nàng có thể trở thành nữ đại gia giàu có số một Kinh thành hay không? Chờ đến khi hắn tới cửa xin cưới, có thể bị người khác nói tham lam tiền tài của nàng hay không? Sau khi thành thân, có thể bị đồng liêu coi như tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm*** hay không?

(***) Ăn cơm mềm: ý chỉ người đàn ông ngồi không, ăn bám vào công sức của vợ

Chu Tuấn Dương không nhịn được tự sờ sờ mặt mình. Haizz! Hắn thường xuyên lăn lộn trong doanh trại, khi huấn luyện cũng cùng ăn cùng ở cùng huấn luyện với binh lính. Trải qua một tháng, người ta đã phơi thành màu đồng cổ tràn đầy phí phách nam nhân, còn màu da của hắn thì vẫn không có gì thay đổi, ở giữa một đám gia hỏa đen nhẹm lại càng trở nên nổi bật. Lại cộng thêm ngũ quan được di truyền từ mẫu phi nhiều hơn chút khiến cho hắn càng không thể thoát khỏi loại tướng mạo giống hệt như tiểu bạch kiểm?

“Đừng sờ nữa! Cả thế giới chỉ có huynh đẹp nhất, được chưa?” Dư Tiểu Thảo tự tỉnh lại từ trong kế hoạch đẹp đẽ của mình, lại thấy gia hỏa đẹp như khổng tước kia đang tự luyến vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của mình thì vội nịnh hót một câu. Không ngờ, lại đổi lấy một cái liếc xéo đầy xem thường từ đôi mắt phượng quyến rũ.

Khen huynh đẹp còn không vui vẻ! Nếu thật sự có người khen bản cô nương như vậy, lão nương có thể vui vẻ đến mức không phân biệt nổi phương hướng! Dư Tiểu Thảo chửi thầm trong lòng. Đột nhiên, nàng nhiều lời hỏi một câu: “Chúng ta đi vào trong núi hái thuốc săn bắn, Tô tiên sinh có đi cùng không?”

“Tô tiên sinh, Tô tiên sinh! Y là gì của nàng mà khiến nàng suốt ngày nhớ thương bên miệng?” Chu Tuấn Dương ghen tuông quá độ, gần đây hắn lại càng bộc phát hơn. Chỉ cần Đại tổng quản Tô Nhiên ở đây, trong mắt tiểu nha đầu sẽ tựa như phát ra ánh sáng rực rỡ chói lóa, tầm mắt nóng rực kia còn có chút chói mắt hơn cả khi nàng nhìn thấy bạc. Hắn thỉnh thoảng còn ghen tức nghĩ: Nếu không phải Tô tổng quản có thân thể như vậy, thân phận như vậy, nàng có phải sẽ nhất kiến chung tình, thật lòng thật dạ đối đãi hay không?

Dư Tiểu Thảo không thừa nhận bản thân bị sắc đẹp thanh nhã của Tô tổng quản hấp dẫn, nàng vẫn mạnh miệng biện hộ cho mình nói: “Tô tiên sinh là sứ giả Hoàng thượng phái tới, đại biểu cho thánh ý! Chúng ta đương nhiên phải tôn kính. Chúng ta đi du ngoạn, hỏi một tiếng xem ngài ấy có muốn đi hay không cũng là lễ phép, huynh nói có phải hay không?”

“Hừ! Nói được lời đường đường chính chính quá! Nàng tưởng gia không biết, kỳ thật nàng thích nhất chính là diện mạo như Tô tổng quản!” Ghen tuông trong lòng Chu Tuấn Dương không hề giảm bớt, hừ hừ nói, “Nàng ấy, khi còn nhỏ thấy gia thì chảy nước miếng, đến lần đầu tiên thấy Tô tổng quản, lại hận không thể dán chặt tròng mắt lên trên người y. Còn có chút rụt rè nào của nữ tử nữa hay không?”

“Ta không rụt rè như thế nào? Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp! Ta thản nhiên bày tỏ sự thưởng thức của bản thân, còn chân thật hơn những kẻ lén lén lút lút nhìn trộm người khác!” Dư Tiểu Thảo không vui, nói như nàng quá mức si mê vậy.

Chu Tuấn Dương không chờ được lời ngon ngọt khuyên giải an ủi từ tiểu nha đầu, ngược lại còn bị lời nói đúng lý hợp tình của đối phương làm cho nghẹn, ghen tuông trong lòng không khỏi gia tăng thêm vài phần, nóng nảy nói: “Vậy nàng nói xem! Không nói tới vấn đề thân phận hay địa vị gì đó, đơn thuần chỉ có gia và Tô tổng quản đứng trước mặt nàng để nàng chọn một người mình yêu thích, nàng sẽ chọn ai?”

“Đương nhiên chọn...” Dư Tiểu Thảo gần như buột miệng thốt ra, nhưng nhìn đến nam nhân yêu nghiệt trước mặt đang cố ý làm bộ không quan tâm, nhưng cả người lộ ra khẩn trương kia, lại nghịch ngợm kéo dài giọng, làm cho đối phương phải dựng thẳng lỗ tai, cơ bắp cũng trở nên căng thẳng.

Nàng cười ha ha, cũng không cho hắn đáp án xác thực như mong muốn: “Đương nhiên là chọn - người đẹp nhất rồi!”

“Nông cạn!” Lần đầu tiên Chu Tuấn Dương không có tự tin với tướng mạo của bản thân, hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục truy hỏi, “Vậy nàng nói xem, giữa gia và Tô tổng quản, ai mới là loại hình nàng thích?”

“Huynh hỏi thẳng một nữ hài tử như vậy, người ta sẽ xấu hổ lắm đấy!” Dư Tiểu Thảo che khuôn mặt nhỏ phấn hồng của mình, bày ra vẻ thẹn thùng lấy làm xấu hổ.

Nhưng Chu Tuấn Dương biết nàng không phải loại người kiểu cách, hắn nhanh chóng bắt lấy bả vai nàng, trong giọng nói mang theo vài phần nôn nóng và nghiêm túc: “Đừng làm bộ làm tịch, mau nói! Ai đẹp hơn?”

“Được rồi, được rồi! Vừa mới không phải đã nói rồi sao? Cả thế giới chỉ có huynh đẹp nhất, được chưa?” Giọng điệu qua loa lấy lệ của Dư Tiểu Thảo khiến Chu Tuấn Dương rất không hài lòng.

Hắn vừa định mở miệng nói thêm gì nữa, lại nghe phía sau vang lên một giọng nói dịu dàng nhưng tràn ngập nghi vấn: “Thảo Nhi, ngươi nói ai đẹp nhất?”

Dư Tiểu Thảo nghiêng người, lộ ra đầu nhỏ trước người Chu Tuấn Dương, vừa thấy người tới là ai đôi mắt lập tức sáng như những ngôi sao nhỏ, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ cũng trở nên sinh động hơn: “Tô tiên sinh, Dương Quận vương của chúng ta vừa rồi rất ghen tỵ với dáng vẻ thanh khiết ôn nhuận, thái độ nhàn nhã tự nhiên của ngài. Huynh ấy đang gặng hỏi ta xem giữa hai người ai mới đẹp hơn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui