Nông Viên Tự Cẩm

Nhưng vì chủ tử, nàng ta phải cố nén sự nhút nhát trong lòng xuống, trước khi các chủ tử xuất phát đã âm thầm đến gặp Tô tổng quản, lắp bắp nói ra ý đồ của mình cho y biết. Vốn tưởng rằng phải tốn miệng lưỡi nhiều chút, mới có thể thuyết phục Tô tổng quản, không nghĩ tới Ngô Đồng mới vừa mở miệng một cái, Tô tổng quản đã đồng ý ngay.

Có một tên tiểu nhân đang chống nạnh cười ha ha đầy xấu xa trong lòng Tô Nhiên: Có thể khiến Dương Quận vương chịu ấm ức, y vui, ý thích!!

“Yên tâm đi, Ngô Đồng cô nương.” Trên khuôn mặt tuấn nhã kia, nụ cười của Tô lại càng thêm dịu dàng hòa nhã, “Ta sẽ giám sát chặt chẽ chủ tử nhà các ngươi, không cho Dương Quận vương có bất kỳ cơ hội nào để đến gần con bé.”

Rõ ràng Tô tổng quản cười rất đẹp, nhưng dường như Ngô Đồng lại thấy một ác ma đang ngo ngoe rục rịch, lộ ra nụ cười tà ác; khuôn mặt tuấn tú nhìn qua thanh tú nhã nhặn kia lại khiến lòng người ta không nhịn được ớn lạnh... Ở sâu trong nội tâm Ngô Đồng, một nỗi sợ hãi khó có thể nói nên lời ập đến. So với lần đầu tiên khi nàng ta nhìn thấy Dương Quận vương phát cuồng còn kinh sợ sâu hơn.

Dọc theo đường đi, Tô Nhiên “Làm hết trách nhiệm” bảo vệ bên người Tiểu Thảo, y cùng với Chu Tuấn Dương một trái một phải bảo vệ tiểu cô nương ở bên trong, không hề rời khỏi nàng quá năm bước. Trước kia Tô Nhiên đã từng đã ra quan ngoại nhận nhiệm vụ, đối với phong thổ hay chuyện xưa truyền thuyết ở nơi này y cũng coi như hiểu biết sơ lược. Dọc theo đường đi y dùng lời nói dí dỏm kéo tất cả lực chú ý của Dư Tiểu Thảo lên trên người mình. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt và dáng vẻ ghen tuông cuộn trào của Dương Quận vương, trong lòng Tô Nhiên tựa như ngày nóng bức được uống đồ lạnh của cửa hàng kem, sảng khoái từ đầu đến bàn chân.

Chu Tuấn Dương đã sớm muốn kéo Tô Đại tổng quản chướng mắt kia sang một bên “So tài” một phen, cho dù võ nghệ của hắn không bằng người ta thì cũng muốn được thỏa thích đánh nhau với đối phương một trận, phát tiết hết nghẹn khuất trong lòng. Tô tổng quản tuyệt đối, khẳng định, chắc chắn là cố ý!! Mỗi lần hắn muốn giới thiệu phong cảnh ven đường, phong tục dân tình, truyện kỳ văn lý thú với tiểu nha đầu, câu chuyện đều sẽ bị y chặn lại.

Chu Tuấn Dương chưa bao giờ biết Tô tổng quản lại có tài ăn nói tốt như vậy, giọng nói của tên thái giám chết bầm kia vậy mà lại không chói tai như đại đa số thái giám, ngược lại còn cho người ta một loại cảm giác dịu dàng nhẹ nhàng như tắm mình trong gió xuân. Chu Tuấn Dương biết, tiểu nha đầu ngoại trừ là nhan khống*, còn là một thanh khống**. Ngày thường chỉ với giọng nói trầm thấp ưu nhã của hắn cũng có thể khiến tiểu cô nương thất thần. Vì chuyện này mà trong lòng còn rất tự đắc.

(*) Nhan khống: người mê dung nhan, sắc đẹp (ở đây là khuôn mặt)

(**) Thanh khống: người thích nghe giọng nói và bị thu hút bởi giọng nói đó.

Nhưng khi chuyện giống như vậy xuất hiện ở trên người khác, trái tim Chu Tuấn Dương tựa như bị vô số móng vuốt sắc bén của mèo con cào cấu, đau đớn khó nhịn. Mấu chốt còn có một vài điều nữa, năng lực kể chuyện xưa của người ta hiển nhiên tốt hơn bản thân hắn nhiều. Không thấy lúc này tiểu nha đầu đang nghiêng đầu đi, hết sức chăm chú, hứng thú bừng bừng nghe Tô tổng quản giải thích truyền thuyết về “Rừng Kim A” sao?

“Thảo Nhi, câu chuyện này gia cũng sẽ kể...” Chu Tuấn Dương chưa từ bỏ ý định, muốn kéo một phần lực chú ý của tiểu nhà đầu về trên người mình. Hắn đã bị bỏ rơi thật lâu, có được không?

Dư Tiểu Thảo cũng không quay đầu lại, chỉ chừa cho hắn một cái ót như cũ: “Huynh kể chuyện nhạt nhẽo, chẳng có chút thú vị nào cả! Tô tiên sinh kể truyện xưa giống như kể truyện cổ tích vậy, hấp dẫn người nghe vô cùng. Đồ ngốc mới nghe huynh kể! Trở về đọc thêm sách, luyện tập thật tốt nha, ngoan…”

Lại một lần nữa bị lạnh nhạt, Chu Tuấn Dương buồn bực tới cực điểm lại không còn cách nào khả thi hơn. Hắn xoay chuyển tròng mắt, đột nhiên lại mở miệng cắt đứt “Hội truyện xưa” của hai người, nói: “Thảo Nhi, không phải nàng muốn biết một chút về thân thủ của gia sao? Trước kia vốn không có đối thủ, bây giờ vừa vặn có Tô tổng quản ở đây, không bằng chúng ta so tài một phen, để nàng hiểu một chút thế nào là cao thủ?”

Vốn tưởng rằng ánh mắt tiểu nha đầu sẽ sáng lên, sau đó vui vẻ hưởng ứng. Nhưng Tiểu Thảo cố tình không để hắn được như ý, tầm mắt nàng nhìn qua nhìn lại vài lần trên mặt hắn và tổng quản Tô Nhiên, cuối cùng khuôn mặt nhỏ rối rắm, chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “Vẫn nên bỏ đi! Ta không muốn phải thấy hai khuôn mặt bầm giập như đầu heo lắc lư ở trước mặt. Bây giờ cũng khá tốt, cảnh đẹp ý vui!”

Tô Nhiên buồn cười, giương mắt nhìn Chu Tuấn Dương, tặng cho hắn một ánh mắt khiêu khích: Coi như ngươi tránh được một kiếp, nếu lần sau lại khiêu chiến sự nhẫn nại của gia, gia sẽ khiến cho ngươi biến thành đầu heo lớn, mất hết thể diện ở trước mặt tiểu cô nương.

Tính tình bạo ngược của Chu Tuấn Dương thiếu chút nữa đã bị ánh mắt này của y làm bùng lên. Nhưng ánh mắt sạch sẽ đơn thuần của tiểu cô nương lại kéo lý trí của hắn trở về. Đúng là nếu đổi thành bất kỳ người nào khác, hắn đều nắm chắc có thể quật ngã đối phương mà không mảy may bị thương. Nhưng chỉ có mình Tô tổng quản ở trước mặt, ở trong trạng thái cuồng bạo hắn còn có cơ hội thắng hai phần, nếu là bây giờ, chỉ có thể bị đối phương tra tấn. Haizzz! Võ không thành, văn cũng không được, chẳng lẽ hắn thật sự hết cách với Tô tổng quản?

Một buổi hoàng hôn nào đó, lúc ăn ngủ ngoài trời trong rừng cây nhỏ, dưới sự hỗ trợ của thị vệ Hầu Hiểu Lượng, Chu Tuấn Dương đã dựng xong lều vải cho tiểu nha đầu, hơn nữa còn lót lên trên một tấm da dê thật dày làm đệm giường. Sau đó nhân lúc kéo tiểu nha đầu tham quan “Khách sạn” lâm thời của nàng, hắn âm thầm hỏi: “Nàng có loại thuốc mê hay không? Gia có việc cần dùng gấp!”

Dư Tiểu Thảo như linh cảm được gì, cau mày dùng vẻ mặt không tán đồng nhìn hắn, trong giọng nói mang theo chất vấn: “Không phải huynh muốn xuống tay với Tô tiên sinh chứ? Ta vẫn luôn cho rằng huynh là nam tử hán quang minh chính đại, đỉnh thiên lập địa, không nghĩ tới huynh lại làm ra loại việc gà gáy chó trộm như thế, quá đáng khinh, quá khiến người ta thất vọng rồi! Một người hài hước hiền hoà như Tô tiên sinh, sao huynh luôn muốn gây phiền toái cho người ta chứ?” 

“Ừ! Y hài hước, y vui tính, y hiền hoà! Gia ngu ngốc, gia không thú vị, gia cổ quái, gia đáng khinh!! Nàng hỏi gia vì sao luôn muốn tìm y gây phiền toái? Vậy nàng tự hỏi mình một chút!! Nếu không phải thái độ của nàng đối với y luôn tốt hơn gia, dọc theo đường đi lực chú ý đều chỉ tập trung ở trên người y, gia nhàn rỗi đến đau trứng mới đi tìm tên tiểu nhân có thù tất báo kia tìm phiền toái!!” Trong giọng nói bị đè thấp của Chu Tuấn Dương chứa đầy lửa giận khó có thể phát tiết và một tia ấm ức khôn kể.

Dư Tiểu Thảo vừa buồn cười lại cảm thấy đau lòng, nàng ôm khuôn mặt tuấn tú đẹp đến mức trời giận người oán kia của Chu Tuấn Dương, than nhẹ một tiếng nói: “Sao huynh lại không tự tin như vậy chứ! Huynh ngẫm lại xem, Dương Quận vương huynh chính là thiên chi kiêu tử, xuất thân cao quý, quyền cao chức trọng, được Hoàng Thượng coi trọng! Thân hình cao lớn đĩnh bạt, dung mạo kinh vi thiên nhân*! Mà ta chỉ là một nữ tử nhà nông nho nhỏ, có một chút khả năng kiếm tiền nhỏ mà thôi, dung mạo không xuất sắc, tính cách cổ quái, tính tình quỷ dị... Ở trong mắt người khác, là ta trèo cao huynh, nên lụy huynh mới đúng! Vì cái gì người lo được lo mất lại trở thành huynh?”

(*) Kinh vi thiên nhân: kinh ngạc trước vẻ đẹp của một người nào đó, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy

“Đó là bởi vì... gia quan tâm nàng, hơn rất nhiều so với nàng quan tâm gia! Cô gái nhỏ vô lương tâm này!” Trong giọng nói của Chu Tuấn Dương ẩn chứa vài phần hương vị nghiến răng nghiến lợi, “Nàng nói xem, gia đợi nàng nhiều năm như vậy, nàng có cho gia một lời hứa hẹn gì hay không? Có cho gia một lời chắc chắn hay không? Luôn ba phải cái nào cũng qua loa với gia, coi gia như chó Cáp Ba (chó Nhật) để chơi đùa?”

“Đó là bởi vì huynh ngốc!” Dù sao xung quanh cũng không có người khác, Dư Tiểu Thảo cũng mở lòng nói, “Chẳng lẽ ở trong lòng huynh ta chính là một nữ hài tử tùy tiện như vậy? Không thừa nhận huynh, có thể để huynh thỉnh thoảng sờ tay nhỏ, lúc cõng người, còn để huynh vừa ôm vừa hôn? Nếu dám nói sai một chữ, bản cô nương sẽ trừ toàn bộ số điểm trong suốt thời gian khảo sát vừa qua của huynh! Sau này lão nương sẽ lập nữ hộ, sống một mình cả đời!!”

Thấy trong lời nói của Tiểu Thảo mang theo vài phần tức giận, Chu Tuấn Dương lập tức mềm xuống, cười nịnh nọt cẩn thận dỗ dành nói: “Được rồi! Là gia không phải, gia quá bất tài, không thể lý giải được chính xác ý của nàng, gia nhận lỗi với nàng, đừng tức giận! Nàng biết rõ ở phương diện này gia tương đối chậm chạp, sao không nói sớm một chút, cho gia một liều thuốc an thần, gia làm sao còn có thể ăn giấm lung tung? Huống chi, nàng còn thân thiết với Tô tổng quản hơn cả gia. Thân là một nam nhân, trong lòng gia không thoải mái là phản ứng tự nhiên, khống chế không được.”

“Nói huynh ngốc, huynh thật đúng là ngốc đến chết mất! Chẳng lẽ huynh không biết, ta đối với người càng thân thiết thì sẽ càng tùy ý hay sao. Huynh xem ta đối với Thái thượng hoàng, Hoàng thượng còn có Hoàng hậu nương nương bọn họ, đều rất kín tiếng, thỉnh thoảng còn phải nịnh bợ, người ta là cấp trên của chúng ta, cần phải dỗ cho tốt! Tô tiên sinh là đặc phái viên do người phía trên phải đến, chẳng lẽ muốn ta và huynh lạnh nhạt người ta? Đúng là, ta vừa thấy Tô tiên sinh đã cảm thấy thân thiết. Nhưng thái độ đối với y, chỉ có vài phần giống như đối với trưởng bối thân thiết mà thôi, không hơn!”

Chu Tuấn Dương nhỏ giọng lầu bầu: “Tô tổng quản cũng không lớn hơn gia mấy tuổi, cùng lắm cũng chỉ ngoài ba mươi, bề ngoài lại trẻ hơn tuổi, gia làm sao biết y thật sự có mấy phần tâm tình trưởng bối chứ?”

Tuy nhiên, hắn cũng suy nghĩ, nhớ đến lần đầu tiểu nha đầu gặp Tô Nhiên tổng quản, lúc ấy nàng mới mười một hai tuổi, mà ngay lúc đó Tô Nhiên đã hai bảy hai tám tuổi. Nếu là ngày trước, ở nông thôn thành thân sớm, con cái không phải cũng lớn như vậy sao! Vừa nghĩ như vậy, bất giác trên mặt hắn có vài phần xấu hổ.

“Được rồi! Bây giờ đã nói ra hết! Sau này huynh sẽ không phồng mũi trừng mắt với Tô tiên sinh nữa chứ?” Dư Tiểu Thảo thuận tay nhéo lên gò má hắn một cái. Ừm, cảm giác không tệ!

Tiểu nha đầu lớn mật này! Ngoại trừ lúc hắn còn nhỏ chưa có năng lực hành động, ai dám tàn sát bừa bãi ở trên mặt hắn? Bàn tay nhỏ mềm mại dịu dàng ôm gương mặt hắn thật ấm áp, còn có đôi mắt hạnh biết cười khi tiểu nha đầu niết quai hàm của hắn, cộng thêm sự ái muội giữa hai người đơn độc trong lều vải... thật khiến cho sắc tâm trong lòng Chu Tuấn Dương trỗi dậy.

“Nàng hôn gia một cái, sau này gia đều nghe theo nàng!” Chu Tuấn Dương dẩu miệng sắp thành cái mông gà.

“Không muốn! Trên bản ghi chép điểm khảo sát của huynh vừa mới bị trừ mười điểm, kỳ khảo sát kéo dài lên, cấm hết thảy hành vi thân mật! Dấu ngoặc: Bao gồm nắm tay!” Dư Tiểu Thảo dùng một tay tiến đến đẩy khuôn mặt tuấn tú ra.

“Đừng mà! Gia đã thức tỉnh cũng kịp thời sửa sai, cổ nhân có nói: Biết sai rồi sửa, còn việc thiện nào hơn! Hãy cho ta một cơ hội để sửa đổi!” Mặt Chu Tuấn Dương bị một bàn tay nhỏ phủ lên, lại liều mạng xông về phía trước khiến cho ngũ quan trên khuôn mặt tuấn tú bị ép thành hình dáng kỳ lạ, xấu đến không ngờ!

“Tiểu nữ tử nói: Có sai tất phạt, không được mặc cả! Tránh ra, đừng tưởng rằng Ngô Đồng không ở đây, huynh có thể muốn làm gì thì làm!” Dư Tiểu Thảo chính nghĩa từ nghiêm.

Chu Tuấn Dương chớp đôi mắt phượng quyến rũ, không ngừng ném ánh mắt dụ hoặc về phía nàng, liếc mắt đưa tình nhìn nàng, nói: “Thừa dịp nha đầu kia không ở đây, hôn gia một chút, chỉ một chút!”

Dư Tiểu Thảo bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, không vì sắc đẹp dụ dỗ mà khuất phục: “Vạn lần không thể! Huynh coi bản cô nương là loại người nào? Huynh lại là gì của bản cô nương? Há có thể để huynh muốn hôn thì hôn, muốn trách thì trách sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui