Nông Viên Tự Cẩm

Nhìn thấy cơm gạo tẻ bích, Dư Tiểu Thảo đột nhiên nổi hứng muốn làm cơm nắm. Bên trong nắm cơm bỏ thịt khô, dưa chua giòn, chân giò hun khói còn có một ít quả hạch, nhai vào trong miệng hương vị đặc biệt phong phú. Tô Nhiên lần đầu tiên được ăn như vậy, không cẩn thận ăn tới no căng, phải ra gần đó thong thả đi dạo mấy bước đầy ưu nhã cho tiêu thực.

Chu Tuấn Dương cũng cảm thấy cách ăn này khá mới mẻ độc đáo lại thơm ngon. Sau này khi hành quân đánh giặc, có thể mang thêm một loại lương khô, đó chính là cơm nắm đã được đóng gói; có thức ăn lại có cơm, chỉ cần hâm nóng lại chút là có thể lấp đầy bụng, hương vị cũng không tệ lắm!

Bọn họ lại đi thêm một ngày, mới đến một thôn nhỏ dưới chân núi lớn mênh mông. Nói nó nhỏ, đúng là không hề quá sự thật. Thôn chỉ có bảy tám hộ gia đình, đều xuất thân thợ săn. Bởi vì mùa đông hàng năm, thỉnh thoảng sẽ có mãnh thú xuống núi tập kích thôn cho nên, mỗi khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, người trong thôn đều sẽ di chuyển đến một thị trấn bên ngoài cách hơn trăm dặm. Đến mùa xuân năm sau họ mới trở về thôn trồng trọt trên số đất cũng không quá nhiều.

Mùa xuân là thời kỳ bách thú sinh sản, trong giới thợ săn có một quy định bất thành văn, chính là mùa xuân không săn, thả con non, những con vật nhỏ hay động vật tàn tật đều phải phóng sinh. Mùa thu là mùa các thợ săn bận rộn nhất, thời tiết này con mồi béo khỏe, da lông đầy đặn, giá trị tương đối cao. Mà lúc này nhóm con mồi lại hoạt động thường xuyên, tương đối dễ dàng để săn được.

Khi đoàn người Dư Tiểu Thảo đi tới thôn nhỏ nhìn qua tương đối rách nát này, trong thôn chỉ còn lại có người già phụ nữ và trẻ em, nam tử thành niên trong nhà đều đã lên núi đi săn thú hết. Tuy rằng bọn họ chỉ dám hoạt động ở bên ngoài núi lớn, nhưng núi rừng trải dài mấy trăm dặm, không qua mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đã về.

Khi người già, phụ nữ và trẻ em trong thôn nhìn thấy đoàn người ngựa cao lớn, quần áo chỉnh tề, toàn thân khí phái vừa nhìn đã biết không phải người thường, ngay cả lối ăn mặc của thị vệ, nha hoàn cũng không phải thứ mà nhà bình thường có thể có được, thì bọn họ đều chỉ dám đứng nhìn từ xa. Hơn nữa còn giữ chặt đám con cháu tò mò nhà mình, tránh cho đụng phải quý nhân rước lấy mối họa.

Tuy vậy cho dù là người già hay là phụ nữ và trẻ em trên mặt đều mang vẻ hiếu kỳ nhưng bọn họ lại không hề có chút sợ hãi nào. Dù sao cũng là nhà thợ săn dũng mãnh, người già phụ nữ và trẻ em như bọn họ đều có thể cầm đao kiếm.

Trong đoàn người, Dư Tiểu Thảo nhìn qua vô hại nhất, vì thế nàng xung phong nhận việc đến thương lượng xin các thôn dân cho bọn họ ở lại tá túc. Nàng đi đến hộ gia đình có căn nhà lớn nhất trong thôn, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo treo nụ cười xán lạn lại không mất đi sự thân thiện, cất giọng nói hài hòa với một già một trẻ đang đứng trước cửa: “Xin chào lão gia gia! Chúng tôi đi ngang qua nơi này, sắc trời đã tối, muốn ở lại quý thôn tá túc một đêm. Ngài xem, có thể giúp đỡ được hay không?”

Ông lão kia râu tóc bạc trắng, nhưng thân thể vẫn hết sức cường tráng, lưng và thắt lưng thẳng tắp, sắc mặt cũng không tệ, vết sẹo trên thái dương hẳn là vết thương lưu lại từ thời còn trẻ đi săn thú, nhìn qua cũng không có vẻ gì dữ tợn. Bé trai bên cạnh ông ta khoảng chừng mười tuổi, nhìn qua cũng rất khỏe mạnh, trong tay cầm đao dùng để đi săn, trên nét mặt mang vài phần đề phòng.

Ông lão thu hồi ánh mắt đánh giá, nhìn về phía vị tiểu cô nương có đôi mắt trong veo thuần khiết, nụ cười chân thành tươi tắn trước mắt này, cũng dùng một nụ cười hòa ái đáp trả nàng: “Các ngươi tới săn thú đúng không? Không gạt các ngươi, mỗi năm thôn chúng ta đều sẽ nghênh đón mấy quý nhân muốn vào núi du săn như các ngươi. Các khách quý nếu không ngại nhà lão hủ đơn sơ, vậy mời vào nhà ta nghỉ tạm!”

“Gia gia!” Dường như thằng bé không hoan nghênh bọn họ, trên nét mặt mang theo vài phần mâu thuẫn. Cũng khó trách, không phải tất cả mọi người đều thấu tình đạt lý. Ở vị trí của bọn họ mà nhìn nhận, những nhà có gia cảnh càng tốt thì tính tình của các thiếu gia tiểu thư nhà đó lại càng xấu. Nhóm người xin tá túc nhờ nhà bọn họ lần trước cũng vậy, cả ngày phồng mũi trừng mắt kén cá chọn canh, còn nói thức ăn nhà bọn họ đãi khách là cơm cho lợn ăn!!

Những người trước mắt này, nhìn qua cũng đã một đám khó hầu hạ! Đặc biệt là người mặc đồ đen cưỡi ngựa đen kia, vẻ mặt giống như người khác thiếu hắn mấy trăm lượng bạc, ánh mắt sắc như dao nhỏ vậy, bản thân cậu bé cũng không dám nhìn thẳng hắn nữa! Còn người mặc quần áo màu trắng kia, nhìn qua thì mặt luôn treo nụ cười, nhưng kỳ thật ý cười lại không hề chạm tới đáy mắt, cũng phải loại dễ chọc. Một hàng sáu người, cũng chỉ có vị tiểu tỷ tỷ trước mắt này là dễ gần hơn một chút. Gia gia đã lớn tuổi, mẫu thân lại ốm đau liệt giường, cậu bé thật sự không muốn phải hầu hạ những người mà đến cuối cùng cũng không thể buông được một lời hay này!

Ông lão cúi đầu nhìn thoáng qua cháu trai nhỏ của mình, khẽ xoa đầu nó. Những vị quý nhân này vừa vào thôn đã đi thẳng đến nhà ông ta, nếu vô duyên cớ vô cớ cự tuyệt, chẳng phải đã trắng trợn đắc tội người ta sao? Hơn nữa, lấy kinh nghiệm sống hơn nửa đời người của ông, nhóm người này vốn không phải cái loại ỷ thế hiếp người, kiêu căng vô lễ.

“Các vị khách quý, mời vào bên trong!” Sau đó ông ta quay lại sai bảo cháu trai nhỏ, “Mang theo vị tiểu ca này, dắt ngựa đến phía sau nhà gia súc, cho nó uống nước sạch và ăn cỏ khô...”

“Không làm phiền vị tiểu huynh đệ này, ngài chỉ cần nói cho chúng tôi biết phương hướng đại khái, tự chúng tôi mang theo cỏ khô!” Dư Tiểu Thảo tận lực hành động theo tôn chỉ không gây thêm phiền phức cho người ta, dùng lời nói dịu dàng cảm tạ ý tốt của người ta.

Bé trai méo miệng, nhỏ giọng lầu bầu: “Nói cái gì không làm phiền? Các ngươi tự mang cỏ khô, còn có thể tự mang nước sạch sao?”

“Tiểu Hổ!” Ông lão trách mắng cháu trai một câu, sau đó nở nụ cười áy náy với nhóm người Tiểu Thảo. Thấy đối phương cũng không có dấu hiệu tức giận, ông ta lại càng chứng thực phỏng đoán ban đầu của bản thân hơn nữa.

Cận Tiểu Hổ phồng quai hàm, không tình nguyện dẫn bọn họ đi đến lều gia súc. Nhà bọn họ gần giống như căn nhà của Tiểu Thảo ở thôn Đông Sơn trước khi sửa chữa, là một tứ hợp viện không nhỏ, chính phòng có năm gian, hai bên lại các có ba gian sương phòng. Lều gia súc được đặt ở bên tay trái cửa ra vào, bên trong buộc một con lừa cường tráng.

Một hàng sáu người sáu ngựa đều được dắt vào hết trong lều gia súc, lều vốn dĩ trống trải giờ lại có vẻ hơi chật chội. Con lừa bị Cuồng Phong và Tiểu Hồng ép vào một góc, đang sợ hãi đánh giá “Các vị khách” xa lạ.

Hầu Hiểu Lượng lấy cỏ khô cho đám ngựa ăn no. Tiểu Hồng còn làm nũng Tiểu Thảo, muốn xin mấy viên đường để ăn. Thấy Cuồng Phong ở một bên dùng ánh mắt trông mong nhìn sang, nó phát đại thiện tâm chia cho tiểu tử kia một viên. Còn đối với con lừa đang đứng một bên nhìn về phía cỏ khô nó ăn thừa kia chảy nước miếng ròng ròng, Tiểu Hồng lộ ra vẻ mặt như nhìn “Đồ quê mùa”: Thế nào, chưa từng ăn đúng không? Chỗ cỏ khô này, nó ăn phát chán từ nhỏ đến lớn đó!

Để lại Hầu Hiểu Lượng hầu hạ mấy con ngựa khó dây, đoàn người Dư Tiểu Thảo và Chu Tuấn Dương được mời vào sân. Ông lão chỉ vào từng hướng trong viện nhà mình giới thiệu với bọn họ. Đừng thấy viện nhà ông ta lớn, phòng nhiều, kỳ thật trong nhà cũng có không ít người. Chỉ tính riêng con trai và cháu trai của ông ta cộng lại cũng đã có chín người, ngoại trừ Tiểu Hổ đang ở bên ngoài kia, những người khác đều đã vào núi. Ngoại trừ con dâu thứ ba bị bệnh liệt giường, những người khác đều xuống chân núi khai hoang bẻ ngô.

Năm ngoái, con trai lớn của ông ta xếp hàng suốt một ngày một đêm trước cửa hàng lương thực trên thị trấn cuối cùng mơi mua được hạt giống ngô nghe nói có thể có sản lượng hơn năm trăm cân. Năm nay sau vụ Hè Thu, bọn họ dựa theo sổ tay gieo giống bắt đầu trồng thử. Tuy nói đất đai vừa mới khai hoang còn tương đối cằn cỗi, nhưng cây ngô sinh trưởng trên đó lại không chịu bao nhiêu ảnh hưởng.

Loại cây trồng này quả nhiên không quá kén đất. Hơn một mẫu ngô sinh trưởng tốt, cùi bắp vừa lớn vừa đầy đặn. Tuy rằng ông ta không có nhiều kinh nghiệm trồng trọt, nhưng cũng có thể dự đoán sản xuất lượng sẽ không thấp! Vậy nên vừa mới tới mùa thu hoạch, tuy mấy đứa con trai đều đã vào núi, nhưng con dâu lại đều là những người giỏi việc, trời vừa sáng đã rủ nhau ra ngoài bẻ ngô.

Những nhà khác trong thôn cũng đều dùng thái độ chờ mong theo dõi sát sao hơn một mẫu ngô nhà họ. Đều nói, nếu nhà bọn họ trồng được sản lượng tốt, đầu xuân sang năm cũng sẽ lên thị trấn xếp hàng mua hạt giống. Như vậy tới mùa gần nhất, sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền mua lương thực, sinh hoạt trong nhà cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

“Khụ khụ... cha, trong nhà có khách tới ạ? Để con đi nấu cơm...” Một người phụ nữ mặt vàng như nến, trên mặt lộ rõ vẻ ốm yếu, một tay đỡ khung cửa đi ra từ trong sương phòng, một tay lại vỗ ngực ho khan không ngừng. Dư Tiểu Thảo thấy sắc mặt nàng ta ửng hồng, hít thở không thông, đoán rằng nàng ta hẳn có vấn đề xảy ra với phế quản hoặc hệ hô hấp.

“Mẹ, mẹ còn chưa khỏi bệnh nữa, mau về phòng nằm đi. Bọn họ mang theo tỳ nữ đến đây, nếu muốn ăn cái gì cũng sẽ tự mình làm!” Cận Tiểu Hổ tiến lên một bước, đỡ lấy người phụ nữ, dùng thân hình không mấy cường tráng chống đỡ phần lớn trọng lực của người mẹ. Cậu bé đỡ người phụ nữ đi vào trong phòng, còn đồng thời không quên quay đầu hung hăng liếc xéo đoàn người mới tới một cái.

Ông lão vội thay cháu trai hoà giải, nói: “Mấy ngày trước, người con dâu này của ta bị nhiễm chút phong hàn, lại không nghe khuyên bảo không đi khám đại phu, chỉ ở nhà sắc chút thảo dược uống cho xong, tối hôm qua sốt suốt một đêm. Tiểu Hổ cũng vì lo lắng cho mẹ mình, mong các vị đừng trách móc!”

Dư Tiểu Thảo phỏng đoán khẳng định nàng ta vì phát sốt gây ra ảnh hưởng xấu cho hệ hô hấp và phổi, bèn lấy ra một lọ thuốc viên chữa trị cảm nhiễm đường hô hấp do phong hàn, đưa tới nói: “Đây là khỏi ho hoàn - xuất phẩm của Đồng Nhân Đường, trị liệu ho khan, phát sốt do phong hàn rất có hiệu quả. Ngài cho thẩm thẩm uống một viên trước bữa ăn, không quá ba ngày là có thể trị tận gốc.”

Đối với thuốc viên do mình tự tay bào chế, chút lòng tin này Tiểu Thảo vẫn phải có.

“Thuốc viên của Đồng Nhân Đường?” Cận lão hán liên tục xua tay, không dám nhận lấy. Khi ông ta đến Phủ Thành bán lông da, đã từng đi qua cửa Đồng Nhân Đường, nghe được những người xếp hàng ở đó nói thuốc viên và nước đường của Đồng Nhân Đường chỉ một chút cũng tốn mấy trăm lượng, còn thường xuyên cháy hàng. Mỗi lần mới mang ra chưng bày một lô, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị tranh mua không còn một mống. Thuốc viên và nước đường đều có hạn sử dụng từ một năm trở lên, phàm là nhà có chút của cải đều sẽ chuẩn bị sẵn ở trong nhà, lo trước khỏi họa!

Đừng thấy chỉ là một lọ nho nhỏ, nhưng phải tốn đến vài trăm lượng bạc đó. Cả nhà bọn họ trên dưới đều là thợ săn thú giỏi, một năm nhiều lắm cũng chỉ kiếm được năm chục ba chục lượng; khi nào may mắn, có thể săn được con mồi có da lông quý hiếm, bán được trên dưới một trăm lượng bạc vậy chính là quá gặp may rồi. Lọ thuốc viên mấy trăm lượng bạc này, vậy mà có thể đủ cho mười mấy miệng ăn nhà bọn họ trong nhiều năm!

“Gặp nhau tức là duyên, ngài hãy cứ nhận lấy đi. Coi như phí tổn mấy ngày chúng tôi tá túc nhờ! Bệnh của thẩm không thể kéo nữa, cẩn thận bệnh nhẹ hóa nặng.” Dư Tiểu Thảo nhét lọ thuốc viên vào trong tay lão gia tử, lại hỏi một câu, “Lão gia gia, buổi tối chúng tôi ở chỗ nào? Chúng ta cất hành lý trước, sau đó làm chút cơm chiều. Không gạt ngài, mấy ngày nay chúng ta vẫn luôn màn trời chiếu đất, đã sớm muốn được ăn một bữa thật thoải mái.”

Cận lão hán thấy nàng thành tâm đưa tặng, cũng không từ chối nữa, đưa thuốc viên cho cháu trai nhỏ đang ở một bên không dằn nổi. Cận Tiểu Hổ một tay bắt lấy, ngay cả một câu cảm ơn cũng không rảnh để ý đến, nhanh chóng chạy vào nhà, lấy nước ấm cho mẹ cậu uống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui