Nông Viên Tự Cẩm

Chu Tuấn Dương thấy Tổng quản Tô Nhiên sắp không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, sợ y nổi giận vì tiểu cô nương “mạo phạm”, vội nói sang chuyện khác: “Không phải nói mèo nhỏ lại có phát hiện gì sao? Nếu lại thêm một gốc nhân sâm hay linh chi hơn trăm năm tuổi nữa, thì thu hoạch hôm nay đúng là không nhỏ đấy!”

Nhân sâm trên trăm năm? Hừ hừ! Giữ chắc cái cằm của huynh nhé, tránh đến lúc đó ngạc nhiên đến rơi luôn, mất hết mặt mũi. Dư Tiểu Thảo cau cái mũi nhỏ, vẻ mặt “huynh chỉ nhìn là được rồi”.

Tiểu Bổ Thiên Thạch nhảy ra từ trong lòng Tiểu Thảo, nhanh nhẹn xuyên qua bụi cỏ cao ngang đầu gối. Rõ ràng Tô Nhiên có hứng thú với năng lực của nó, nhưng bị hành động chọc cười của Tiểu Hắc khi nãy, nên ham muốn thăm dò đã mất đi rất nhiều. Y theo sát phía sau mèo vàng nhỏ, xem thử rốt cuộc nó sẽ mang đến cho bọn họ bất ngờ mới như thế nào.

Mèo vàng nhỏ chạy rất nhanh, nhưng với thân thủ của Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên vẫn dư sức đuổi kịp tốc độ của nó. Có thể thấy nó vì thông cảm những “nhân loại yếu ớt” này mà bước chậm lại. Về phần Dư Tiểu Thảo – nhân loại nó cảm thấy yếu nhất đang được Chu Tuấn Dương ôm lấy eo nhỏ, thể nghiệm cảm giác khinh công chân không chạm đất.

Vòng mấy vòng trong rừng núi, trước mắt đột nhiên rộng rãi thông suốt, rừng rậm biến mất, vách núi dốc đứng sâu vạn trượng xuất hiện trước mặt bọn họ. Chỉ thấy mèo vàng nhỏ dừng chân, hơi dựng mũi lên, đi một vòng, chạy nhanh vào sơn cốc đá lởm chởm phía vách núi.

Dư Tiểu Thảo bị ôm trên cánh tay tráng kiện như cái túi rỗng, cảm giác cũng không quá tốt đẹp. Chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn một trận, cảm giác say xe đã lâu không gặp lại tập kích nàng lần nữa. Sao còn chưa đến? Nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ nôn ra mất!

Chu Tuấn Dương nhận ra Tiểu Thảo không khỏe, vội vàng đổi tư thế, ôm nàng vào lòng như cách ôm công chúa, để đầu nàng nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực cường tráng của hắn. Dư Tiểu Thảo theo bản năng ôm lấy cổ hắn, nở một nụ cười đáng thương với Chu Tuấn Dương đang cúi đầu nhìn mình.

Tiểu nha đầu rất nhẹ, gần như không bằng trọng lượng của một túi gạo. Chu Tuấn Dương nhìn khuôn mặt trắng đến gần như trong suốt của tiểu cô nương và nụ cười yếu ớt trên mặt nàng, một loại đau đớn đánh sâu vào tim: Trở về kinh rồi lại tìm thêm hai trợ thủ đắc lực cho tiểu nha đầu, chia sẻ việc làm ăn và gây giống giúp nàng!

Là một tiểu cô nương vừa mới cập kê không lâu, các khuê tú trong kinh đều chỉ ở trong nội viện thêu hoa, chăm sóc cây cỏ, ngâm thơ, đánh đàn, còn là cái tuổi làm nũng bên cạnh cha mẹ. Tiểu nha đầu của hắn lại có quá nhiều gánh nặng trên vai.

Hoàng thượng đặt gánh nặng giải quyết vấn đề dân sinh lên người một tiểu cô nương, quá là vô trách nhiệm! Áp lực của tiểu nha đầu này lớn đến mức nào chứ, người gầy đến không còn bao nhiêu miếng thịt, eo nhỏ chỉ một bàn tay của hắn cũng có thể nắm được.

Đợi sau khi giải quyết vấn đề ngựa giống của trại nuôi ngựa xong, hắn muốn tấu lên Hoàng thượng, bảo huynh ấy giảm áp lực cho tiểu nha đầu! Bây giờ kỹ thuật trồng trọt lúa mì vụ đông và ngô đã hoàn thiện rồi, tiểu nha đầu cũng nên thoát khỏi việc làm ruộng nặng nề, chỉ cần làm chuyện mà mình thích thôi!

Chu Tuấn Dương nhất tâm lưỡng dụng, vừa suy nghĩ nên gánh vác thay tiểu nha đầu thế nào, vừa chú ý không làm rơi tiểu cô nương mềm mại trong lòng, chạy nhanh trong nham thạch ở sơn cốc.

Trong sơn cốc yên tĩnh, một con mèo vàng nhỏ lớn bằng một nắm tay nhẹ nhàng chạy nhảy trên núi đá. Hai nam tử một đen một trắng tuấn tú đẹp trai đuổi sát theo phía sau nó. Trong lòng nam tử áo đen ôm một thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt như tinh linh… Về phần Hầu Hiểu Lượng và hai nô tỳ Xuân Hoa Thu Thực không biết đã bị ném ở đâu rồi.

Đột nhiên, mèo vàng nhỏ dừng chân lại trước vách đá dựng đứng cao nghìn trượng. Dường như nó đã phát hiện ra thứ gì đó, từ từ cong người, nhẹ nhàng đến gần chỗ đá vụn và bụi cỏ phức tạp. Dáng vẻ đó như bất cứ lúc nào cũng có thể xù lông tấn công vậy.

Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên cũng nhận ra có gì đó không đúng, dừng lại ở cách đó không xa. Chu Tuấn Dương buông Tiểu Thảo xuống, nhỏ giọng dặn dò nàng đi theo phía sau mình, tuyệt đối đừng rời đi xa khỏi hắn ba bước. Tô Nhiên từ từ đi trước, nhịp bước không chút tiếng động, vẻ mặt đề phòng.

Một tiếng rên rỉ yếu ớt đột nhiên vang lên từ trong bụi cỏ phía trước mèo vàng nhỏ. Tiểu Bổ Thiên Thạch dừng chân lại một lát, vẫn từ từ bước hai bước đến gần nhân loại bị thương. Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên liếc mắt nhìn nhau, không hề dừng chân lại, từ từ đến gần bụi cỏ lộn xộn kia.

Đến gần, cảnh tượng trong bụi cỏ hiện ra trước mặt ba người: Một ông cụ tóc hoa râm, chòm râu rối bù đang nằm trong đá vụn, giống như vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, vẻ mặt đau đớn. Trên mặt và tay ông ta đều là vết trầy xước, khóe miệng có vết máu loang lổ, một cái chân cong lại với góc độ không tự nhiên. Tóm lại là bị thương không nhẹ!

“A! Có lẽ vị lão tiên sinh này rơi xuống từ trên vách núi!” Dư Tiểu Thảo nhìn xung quanh, một cái hòm thuốc rơi tứ tung nằm cách chỗ ông cụ bị thương không xa. Hay lắm! Còn là cùng nghề nữa!

[Nhân sâm nghìn năm ở ngay trên vách núi này!] Tiểu Bổ Thiên Thạch không có hứng thú với người bị thương, loài người yếu ớt không thể khiến nó thấy đồng cảm. Ngoài người hoặc vật có liên quan đến chủ nhân, những người khác có liên quan gì với nó chứ? Nó tung người mấy cái, leo lên tảng đá và nhánh cây nhỏ nghiêng ra, lên trên vách đá, dừng lại bên cạnh nhân sâm nghìn năm.

Nhân sâm nghìn năm kia tuyệt đối là có thể gặp không thể cầu, đương nhiên Tiểu Thảo sẽ không bỏ qua! Nàng nhìn qua nhìn lại hai người đàn ông bên cạnh, cuối cùng nói với Tô Nhiên: “Tô tiên sinh, phiền ngài đi lên hái dược liệu xuống giúp, có được không?”

Tuy chỉ là thầy thuốc gà mờ, nhưng người bị thương ở trước mặt, nàng không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Mà lúc này Chu Tuấn Dương đang bảo vệ bên cạnh nàng, mặc cho nàng có nói gì cũng không thể để nàng lại trước một người xa lạ được, dù người đó đã bị thương đến không còn ý thức nữa. Cho nên, nàng chỉ đành nhờ Tô tổng quản giúp.

“Được! Cứ giao cho ta đi!” Tô Nhiên nhẹ nhàng nhún người, đã đáp trên vách núi cao mấy trượng, quan sát một vòng, y lại liên tục nhảy mấy cái, từ từ đến gần vị trí của mèo vàng nhỏ. Tiểu Thảo ở bên dưới nhìn đến ngây người: Áo trắng bay bay, nhẹ nhàng bay nhảy, thật sự giống như thần tiên trên trời rơi xuống nhân gian vậy. Tô tiên sinh đúng là quá đẹp trai, còn có tiên khí hơn cả Bạch đậu phụ nữa!

Trong lòng Tiểu Thảo không ngừng cảm thán, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đôi mắt sáng như sao bị người dùng tay che kín. Đưa mắt nhìn qua, lập tức thấy đôi mắt phượng tràn đầy ghen tuông của Chu Tuấn Dương. Nàng thầm le lưỡi, bình giấm chua của vị kia nhà nàng lại bị đổ rồi!

Dư Tiểu Thảo cúi đầu, giả vờ rất bận rộn bắt mạch cho ông cụ nằm trên mặt đất. Lại kết hợp với biểu hiện bên ngoài của ông ta, đưa ra kết luận: “Có lẽ ông ta ngã xuống từ trên vách núi, trên người trầy xước đủ chỗ, chân trái gãy xương, xương sườn bên phải gãy mất ba cái, trong phế phủ bị nội thương…”

Không biết ông cụ này là may mắn hay là bất hạnh nữa! Một mình lên núi hái thuốc, ngã từ vách núi xuống, thật sự rất là xui xẻo. Nhưng coi như ông ta vẫn có chút may mắn, ít nhất để ông ta gặp được nhóm người bọn họ. Nếu không, nằm ở chỗ này sẽ không thoát khỏi số phận bị thương mà chết. Cho dù không chết vì bị thương nặng, cũng khó đảm bảo sẽ không bị thú dữ cắn xé!

Dư Tiểu Thảo lấy một viên thuốc trị nội thương ra, pha loãng bằng nước linh thạch, bóp mở miệng của ông cụ rồi đổ xuống. Lại bảo Chu Tuấn Dương chặt một cây gậy gỗ ở gần đó để cố định chỗ chân bị thương. Cũng may xương sườn của ông ta chỉ nứt, không bị gãy sai chỗ, nếu không thầy thuốc gà mờ như nàng thật sự không biết nên bó xương cho ông ta thế nào nữa!

Xử lý xong vết thương khá nghiêm trọng, Tiểu Thảo lại bảo Chu Tuấn Dương bôi kim sang dược lên chỗ bị trầy xước trên người ông cụ. Đợi làm xong mọi chuyện, thuốc trị nội thương và nước linh thạch ông cụ uống vào đã bắt đầu có tác dụng, sắc mặt tăm tối đau đớn cũng hồi phục lại rất nhiều.

Mà lúc này Tô Nhiên thoải mái leo lên vách đá ngạc nhiên đến tròng mắt cũng sắp trừng đến rớt ra ngoài. Con mèo nhỏ này đúng là giỏi đấy, lần này lại có thể thăm dò được nhân sâm nghìn năm! Nhân sâm mới bị y đào ra rất thô to, hình dạng giống người, đầu thân thể tứ chi đều đủ, đầu lại còn mơ hồ có hình dạng của ngũ quan, giữa “hai chân” còn có thứ nho nhỏ! Chậc chậc! Không biết thêm mấy năm nữa, cái thứ này có thể tu luyện thành tinh không!

Tiểu Bổ Thiên Thạch ở bên cạnh thì rất ung dung, vẻ mặt bình tĩnh. Đừng nói những nhân sâm mới đủ hình người này, cho dù búp bê nhân sâm tu luyện thành tinh nó cũng đã thấy biết bao nhiêu lần rồi. Chỉ là lúc đầu nó tu luyện bên cạnh Nữ Oa nương nương, lại có Linh Tổ nương nương thường xuyên đưa đan dược tới, không cần bắt những linh dược thành tinh này để tu luyện.

Nếu bây giờ có một con búp bê nhân sâm, có thể giúp nó khôi phục mười mấy năm tu vi đó! Chắc chắn nó sẽ không chút do dự bắt lấy để ăn! Đáng tiếc linh khí của thế giới này quá mỏng manh, trừ khi địa thế được thiên nhiên ưu ái, lại hấp thụ thiên địa tinh hoa vạn năm, không chừng còn có thể hóa thành hình người. Dù sao thực vật tu luyện khó hơn động vật nhiều.

Nó đang tiếc hận vì lúc đầu không bắt thêm mấy con búp bê nhân sâm, lại không biết mình đang bị người khác nhìn chằm chằm. Đôi mắt sâu như hồ nước của Tô Nhiên yên lặng nhìn mèo vàng nhỏ kiêu ngạo trước mặt, tính toán phần thắng của mình khi đấu với nghiệt súc này. Cũng không phải y muốn bắt nó làm của riêng, mà là muốn dùng vũ lực hàng phục nó, ít nhất có được sự thừa nhận của nó, thỉnh thoảng có thể sai khiến nó làm chút chuyện.

Dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng y, mèo vàng nhỏ quay đầu lại, ném cho y một ánh mắt xem thường rất rõ ràng. Giống như đang nói: Muốn hàng phục bản thần thạch, tu luyện năm nghìn năm nữa rồi nói sau! Không đúng, dựa vào cái thế giới linh khí mỏng manh này, cho dù là người tu tiên kinh tài tuyệt diễm muốn vào cảnh giới cũng vô cùng khó khăn. Chưa đợi đột phá đã hao hết tuổi thọ đi gặp Diêm Vương rồi!

Tô Nhiên suy tính một lát, cảm thấy phần thắng của mình không lớn. Phương diện khác y vẫn không hiểu rõ lắm, chỉ nói đến tốc độ khiến người ta sợ hãi của mèo vàng nhỏ đã đủ khiến y trở tay không kịp rồi. Một kẻ khỏe đánh thắng mười người biết võ, một kẻ nhanh đánh thắng mười người khỏe, nói đến thì thấy đúng là khó giải quyết!

Y dùng khăn lụa gói nhân sâm hình người lại, cẩn thận cầm trên tay, đề khí nhẹ nhàng mượn mấy hòn đá làm điểm tựa, nhanh nhẹn bay xuống từ trên vách núi cao chọc trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui