Nông Viên Tự Cẩm

Hàng xóm trong sân, hoặc là người có quan hệ tốt với vợ chồng Dư Hải, hoặc là hàng xóm ở ngay cạnh, chuyện lão nhị Dư gia bị thương nặng được đưa về nhà, Trương thị đều trốn tránh, nhắc tới tiền khám bệnh và tiền thuốc, Trương thị sẽ bắt đầu khóc than, bọn họ nhìn mãi thành quen.

Trong lòng vợ Xuyên Trụ không khỏi xót xa. Nàng ấy nghe người lớn trong nhà nhắc tới Trương thị. Trương thị là vợ kế của Dư lão đầu, bà ta là chị em họ của mẹ ruột Dư Hải đã qua đời. Năm đó, quả phụ Trương thị bị anh chị nhà chồng đuổi ra ngoài, là người mẹ bệnh nằm trên giường của Dư Hải tốt bụng thu nhận và giúp đỡ bà ta. Sau đó, mẹ của Dư Hải bị bệnh qua đời, Dư lão đầu thấy Trương thị hết lòng chăm sóc chị em Dư Hải, vậy nên cưới bà ta làm vợ kế.

Lão đại Dư Đại Sơn là Trương thị đưa tới, lớn hơn Dư Hải hai tháng. Lão tam Dư Ba và con gái Dư Thải Điệp chính là con ruột của Trương thị và Dư lão đầu.

Lúc mẹ Dư Hải còn sống, Trương thị giả vờ tốt với chị em Dư Hải, còn tốt hơn con ruột của mình, lúc mẹ Dư Hải sắp chết mới nhờ vả con trai con gái cho Trương thị chăm sóc. Nhưng mẹ của Dư Hải mới chết không lâu, bộ mặt thật của Trương thị lập tức lộ ra.

Lấy cớ hoàn cảnh trong nhà không tốt, mỗi ngày chỉ cho chị em Dư Hải ăn bát cháo có thể soi được bóng người trong đó và một miếng bánh đậu nhỏ. Ở trước mặt Dư lão đầu thì giả vờ mọi người đều ăn như nhau, nhưng giữ lại thứ tốt, buổi tối lén lút đưa cho con mình ăn riêng.

Vì đói bụng, từ bé Dư Hải đã trèo cây tìm trứng chim, hái quả dại, đến bờ biển nhặt cá nhỏ tôm nhỏ… Lớn hơn một chút tự học bắt mấy động vật nhỏ hoang như gà rừng thỏ rửng trên núi.

Chàng hiền lành hiếu thảo, bắt được gà rừng thỏ rừng đều không ăn một mình, mang về nhà để cha xử lý để mọi người lại cùng ăn. Trương thị chọn đùi gà chân thỏ cho con gái mình ăn, những chỗ không có nhiều thịt mới đưa cho chị em Dư Hải. Lúc Dư lão đầu nói bà ta, bà ta còn nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: Lão tam và con gái nhỏ còn nhỏ, lão nhị nên nhường cho em trai em gái…

Lúc mười mấy tuổi, Dư Hải đã theo Dư lão đầu ra biển bắt cá, không tới hai năm đã trở thành một tay bắt cả giỏi. Mỗi lần Dư gia đi biển đều bắt được nhiều cá hơn nhà khác, hơn nữa thường bắt được các loại cá hiếm, nhà giàu và tửu lâu trong trấn đều thích mua cá nhà chàng.

Dư Hải còn thường xuyên lên núi săn thú với thợ săn Triệu, mỗi lần đều có thể mang một vài thú săn về. Hầu hết thời gian, Trương thị không bỏ được nhà mình ăn, phần lớn thú săn bán ở trấn trên đều đổi thành bạc, thu về túi tiền của bản thân giữ thật chặt.

Dần dần, Dư gia dời đi căn nhà tổ cũ nát, xây một căn nhà ngói bùn năm gian ở đầu thôn đông gần biển. Không tới hai năm lại đổi được chiếc thuyền đánh cá cũ thành thuyền mới. Vì Dư Hải có năng lực, Dư gia nổi danh là nhà nghèo khó trong thôn, nhảy vọt trở thành nhà có thu nhập bậc trung trong thôn.

Trương thị nắm giữ tiền bạc trong nhà, ai cũng đừng nghĩ lấy được một đồng từ tay bà ta. Ngay cả tiền thức ăn cũng tính đi tính lại, mỗi ngày bánh bột ngô, cháo đậu, dưa muối. Nếu không thì là rau trong vườn nhà, nấu canh, kể cả mỡ cũng không được bỏ. Ngoài lúc ăn Tết, trong nhà thường không có một chút thức ăn mặn nào.

Ngay cả người lao động ít nhất, nghèo nhất trong thôn cũng ăn ngon mặc ấm hơn nhà chàng. Trong thôn người nào không biết vợ kế Dư gia, là con chuột sa hũ dầu - Là loại người có vào không có ra.

Nhà mẹ đẻ con dâu cả Lý thị ở gần đây, hoàn cảnh gia đình không tệ, là Trương thị hầu như gom hết tài sản làm sính lễ để con trai tới xin cưới. Lý thị thường đưa đứa trẻ về nhà mẹ đẻ ăn ngon, lúc trở về luôn là túi lớn túi nhỏ, lén lút mang vào trong phòng mình. Trương thị cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Vì vậy hai mẹ con đều ăn thành dáng người giống nhau - Hình cầu, dáng người này đâu giống dáng xanh xao vàng vọt của vợ lão nhị và đám nhỏ nhị phòng chứ?

Liễu thị là người Dư Hải nhìn trúng, xin cha chàng tìm người tới làm mai. Khi đó, con gái ông chủ tiệm tạp hóa trấn trên vừa mập vừa xấu lại mặt rỗ nhìn trúng Dư Hải cao lớn anh tuấn, đã nhờ người tới nói chuyện với Trương thị, không cần sính lễ, còn thêm ba mươi lượng bạc làm của hồi môn.

Gia đình bình thường như Dư gia trong thôn chài lưới, một năm cùng lắm chỉ tiêu dùng ba, năm lượng bạc. Tuy tiền mỗi ngày đánh cá thu được không tệ lắm, nhưng lão tam Dư Ba còn phải đi học, phải chuẩn bị tiền cho kỳ thi tương lai trên huyện. Con gái nhỏ nhất, cũng phải bắt đầu tích của hồi môn… Ba mươi lượng bạc, đối với Dư gia lúc đó mà nói là một khoản tiền không nhỏ, Trương thị đương nhiên động tâm.

Đang lúc bà ta định làm chủ đồng ý việc cưới xin này thì việc cưới xin của Dư Hải ở bên kia cũng đã định xong. Hoàn cảnh nhà Liễu thị bình thường, việc cưới xin của mấy người anh vừa mới làm xong, thật vất vả mới gom được mấy lượng bạc đồ cưới, đương nhiên kém xa ba mươi lượng bạc của ông chủ tiệm tạp hóa. Ba mươi lượng bạc vốn sẽ tới tay nay lại bay mất, Trương thị đương nhiên kiểu nào cũng không vừa mắt Liễu thị.

Từ ngày Liễu thị vào cửa, nấu cơm giặt giũ, cắt cỏ nhặt củi, cho gà, lợn ăn và gánh nặng của việc thu dọn hai mẫu đất cát đều rơi vào người nàng ấy. Cho dù là lúc mang thai, Trương thị cũng không để cho nàng ấy rảnh rỗi, cả ngày hùng hùng hổ hổ soi mói tật xấu của nàng ấy.

Lúc đứa con nhỏ nhất là Tiểu Thạch Đầu còn chưa đầy tháng đã bắt nàng ấy đi giặt quần áo ở sông băng, lưu lại mầm bệnh trên người nàng ấy. Mỗi khi mùa đông đến và những ngày mưa dầm, sẽ không ngừng ho khan, có lúc ho tới không thở nổi, nghẹn tới mức mặt cũng tím lên, có mấy lần suýt chút nữa mất mạng.

Bệnh của Liễu thị mỗi năm đều phải uống thuốc đại phu kê, tốn một khoản tiền. Hơn nữa Dư Tiểu Thảo vừa sinh ra đã yếu ớt, thường bị bệnh. Mỗi lần Trương thị bỏ tiền xem bệnh cho hai mẹ con đều giống như bị đào mộ tổ tiên vậy. Bà già mỗi ngày đều nói bóng nói gió, nói nuôi hai cái ấm sắc thuốc Liễu thị và Tiểu Thảo, động không đáy…

Trước đây, nhìn vào số tiền Dư Hải có thể kiếm được, mặc dù Trương thị lải nhải trong miệng nhưng cũng không dám không chi ra tiền thuốc.

Có thể hôm nay Dư Hải chịu sự thúc giục của Trương thị đi theo thợ săn tốt trong thôn Triệu Bộ Phàm đi Tây Sơn săn thú, vô tình quấy rầy gấu đen đang ngủ đông trong sơn động tỉnh dậy. Vì cứu thợ săn Triệu, chân của Dư Hải bị gấu đen cắn nát, trên lưng cũng bị cào đến máu thịt mơ hồ, mắt thấy chỉ mới xuất lực chứ chưa đánh toàn lực.

Chàng cũng coi như mạng lớn, mạch máu sắp đứt cũng có thể chống đỡ tới khi đại phu trấn trên tới. Vốn nghĩ rằng đại phu trấn trên tới có thể mang tới tin tốt, nhưng Tôn đại phu của Đồng Nhân Đường, cũng lắc đầu liên tục nói “Làm hết sức mình, theo số trời thôi”, miễn cưỡng kê đơn thuốc, tuy là kê đơn nhưng cũng chưa chác có tác dụng,

Một gói thuốc tốn gần một lượng bạc, còn chưa chắc có thể cứu mạng lão nhị Dư gia. Trương thị sao có thể để cho bạc mình vất vả tích góp trôi theo dòng nước? Nếu như Dư Hải vẫn không tỉnh lại, một nhà ốm yếu bệnh tật, sau này sẽ trở thành gánh nặng cho Dư gia. Nếu Dư Hải bị cắt chân may mắn sống sót, mất đi một cái chân chàng cũng sẽ trở thành gánh nặng trong nhà.

Vợ của Xuyên Trụ đã sớm nhìn rõ: Nếu như Trương thị có thể lảm chủ, không cần phải nói bà ta khẳng định hận không thể lập tức đuổi cả nhà Dư Hải ra khỏi cửa. Chỉ là trên còn có Dư lão đầu, ngoài lại sợ người trong thôn gièm pha, bà ta không dám trắng trợn nói ra mà thôi.

Ôi! Một nhà Dư Hải sau này làm sao sống được dưới tay Trương thị? Vợ của Xuyên Trụ không khỏi cảm thấy lo lắng cho bọn họ!

Trong không khí nồng đậm mùi máu tươi, Dư Hải nằm trên giường mặt như giấy vàng, giống như không thể cảm nhận được hô hấp của chàng vậy. Lần trước lên núi chàng ít nhất có thể kiếm được bốn năm trăm văn tiền, trên người lại đắp một cái chăn bông giặt tới trắng bệch còn đầy chỗ vá.

Trong tây phòng u ám chật chội, một cái giường chiếm gần hết chỗ, đầu giường có một cái rương mây cũ, mép giường có một cái bàn được gia cố rất nhiều lần, cũng chỉ có vậy. Vợ chồng Dư Hải là lao động chủ chốt trong nhà và mấy đứa trẻ đều ở trong căn phòng này.

Dư Hải còn ở đây mà nhị phòng đã bị đối xử như vậy, nếu như…

“Mau trả tiền thuốc cho Tôn đại phu!” Dư lão đầu bị Trương thị kéo vào chính phòng, tiếng nói đột nhiên to hơn. Hàng xóm trong sân trố mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ Trương thị một chút da mặt cuối cùng cũng phải xé ra, tiền thuốc cũng không trả cho Dư Hải.

“Đây là năm lượng bạc đó! Đại phu cũng nói, uống vào chưa chắc có tác dụng! Tiểu Thảo có hòm thuốc của Vưu đại phu đấy thôi? Lấy thuốc ở bên trong, cầu yên lòng không phải được rồi sao? Năm lượng bạc, đủ tiền bút mực một tháng của Tam nhi đó!” Tiếng gầm của Trương thị giống như thú mẹ bảo vệ con.

Giọng nói của Dư lão đầu lại truyền tới lần nữa: “Trên tay bà có bao nhiêu bạc, ta có thể không biết sao? Chỉ cần có một tia hi vọng ta cũng muốn cố gắng tới cùng. Nếu không, lương tâm bà có thể yên ổn sao? Bà không sợ Tiểu Thảo, Thạch Đầu sẽ hận bà sao?”

Trương thị cũng không cam lòng yếu thế: “Không phải ta thấy chết không cứu, đại phu cũng nói, uống thuốc cũng không có tác dụng nhiều lắm, tại sao phải tiêu tốn số tiền kia? Không bằng ta tiết kiệm tiền, thay lão nhị nuôi lớn con nhỏ…”

Hai vợ chồng già ở trong phòng cãi nhau không ngừng, hàng xóm trong sân thông cảm nhìn về phía tây phòng, nhao nhao không ngừng lắc đầu.

“Dư thúc!” một người đàn ông lưng hùm vai gấu, cả người tỏa ra vẻ huyết khí anh vũ của đàn ông đi vào từ cửa viện Dư gia, người này chính là người hôm nay được Dư Hải cứu, thợ săn Triệu Triệu Bộ Phàm.

Trương thị nghe được giọng của hắn, “Xoạt” một tiếng xông ra từ trong phòng. Bà ta gầy yếu mà sức lực không nhỏ, lập tức kéo chặt vạt áo Triệu Bộ Phàm, khàn giọng hét:

“Thợ săn Triệu, ngươi giỏi lắm! Hôm nay nếu không phải vì ngươi, Dư Hải nhà chúng ta nào sẽ nằm trên giường không rõ sống chết? Ta mặc kệ! Lão nhị nhà chúng ta vì cứu ngươi mà bị thương, tiền thuốc này phải là Triệu gia các ngươi trả! Còn nữa, lão nhị mà xảy ra chuyện gì, cô nhỉ quả mẫu nhị phòng, Triệu gia các người cũng đừng nghĩ buông tay mặc kệ!”

Nói một nghìn một vạn, cho tới bây giờ Trương thị cũng không quan tâm sống chết của Dư Hải, thứ duy nhất bà ta quan tâm chỉ có tiền, tiền, tiền!

“Thẩm yên tâm! Huynh đệ Dư Hải thay ta cản một kiếp nạn này, nếu như không có hắn, chỉ sợ ta đã sớm mất mạng! Triệu Bộ Phàm ta đỉnh thiên lập địa, tuyết đối không làm chuyện vong ân bội nghĩa! Gấu đen đánh Dư Hải bị thương đã bị đánh chết, ta mang tới trấn trên bán rồi…”

Triệu Bộ Phàm còn chưa dứt lời, đã bị bộ mặt đầy tham lam của Trương thị cắt đứt: “Triệu huynh đệ, có lời vào phòng nói, mau vào!”

Một con gấu đen, không nói da lông mật gấu, chỉ nói tay gấu và thịt gấu bán ở trấn trên cũng được không ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui