Nông Viên Tự Cẩm

Mà lúc này ông cụ bị thương mới vừa tỉnh lại, ông ta ngẩng mặt nằm thẳng trên mặt đất đúng lúc nhìn thấy Tô Nhiên mặc đồ trắng bay bay từ trên trời rơi xuống, cho rằng mình nhìn thấy thần tiên, kinh sợ đến ngây người.

Trời ạ! Ai cũng nói trong núi sâu có thần tiên, thật đúng là để ông ta gặp được rồi! Đôi mắt Từ Tử Dực trừng to, miệng há thành hình chữ “o”.

Tô Nhiên nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn thấy ánh mắt của ông ta, hờ hững nhìn lướt qua ông ta nằm trên mặt đất. Cái nhìn này khiến y không nhịn được chau mày, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt khô như vỏ cây của ông cụ một lúc lâu.

Từ Tử Dực căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, chạm phải ánh mắt thăm dò của “thần tiên áo trắng”, trong lòng không nhịn được cảm thán: Thần tiên đúng là thần tiên, tất cả ngụy trang của mình đến trước pháp nhãn của người ta đều là hư ảo.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện chợt cảm thấy hoa mắt, sau đó trên mặt bỗng đau đớn vì bị xé rách, trong lòng Từ Tử Dực xuất hiện hai chữ “quả nhiên”.

“Wow! Mặt nạ da người trong truyền thuyết!” Một giống nói trong trẻo như hoàng anh xuất cốc vang lên từ trên đỉnh đầu hắn ta, sau đó một khuôn mặt trắng trẻo không tỳ vết như tinh linh xuất hiện trước mắt. Wow! Thần tiên và tinh linh của ngọn núi này lại có thể sống chung hòa thuận như thế à!

Dư Tiểu Thảo vừa ngạc nhiên vừa tò mò, nàng nhận lấy mặt nạ mỏng như cánh ve trong tay Tô tiên sinh, nếp nhăn trên làn da rõ ràng có thể phân biệt, ngay cả râu dài hoa râm cũng như mọc tự nhiên trên mặt nạ, khó trách nàng tứ chẩn cho người ta đã lâu cũng không hề nhận ra.

“Tô tiên sinh, sao ngài phát hiện ra khuôn mặt này của gã là giả thế?” Dư Tiểu Thảo cầm mặt nạ lật qua lật lại xem, nhưng không nhìn ra chút sơ hở nào.

Tô Nhiên chưa kịp trả lời, Chu Tuấn Dương giành nói trước: “Hình dáng khuôn mặt, bộ phận khuôn mặt và xương mặt, hướng đi cơ thịt của mỗi người, cho dù là song sinh cũng không thể hoàn toàn giống nhau. Mặt nạ có tinh xảo bao nhiêu cũng khó hoàn mỹ đến hoàn toàn khớp với làn da. Nhưng cái mặt nạ này là do bậc thầy cao thủ làm ra. Nếu không phải khi nãy lúc bôi thuốc cho hắn ta, phát hiện làn da trên người khác với trên mặt, gia chỉ nhất thời không nhìn kĩ, còn thật sự bị hắn ta lừa rồi!”

“Thì ra huynh cũng phát hiện hắn ta không bình thường à!” Dư Tiểu Thảo cầm cái mặt nạ kia, tò mò phủ lên mặt mình.

Chu Tuấn Dương cũng không hy vọng đồ nam nhân khác từng mang có tiếp xúc thân mật với tiểu nha đầu, vội hù dọa nàng: “Vì tinh xảo tỉ mỉ, rất nhiều mặt nạ da người đều lột xuống từ trên mặt người sống, sau đó tiến hành chế tạo…”

“Oa… mẹ ơi!” Dư Tiểu Thảo bị miêu tả của hắn làm ghê tởm, lập tức ném mặt nạ trong tay đi như quả khoai lang nóng bỏng tay, bị bàn tay không cầm gì của Tô Nhiên bắt lấy.

“Lột sống da người! Vậy chắc chắn tên này là người xấu, thế chẳng lẽ mấy loại thuốc tốt ta mới cho gã ta dùng khi nãy đều cho chó ăn rồi sao?” Dư Tiểu Thảo dùng sức chùi hai tay mới cầm mặt nạ lên y phục màu đen trên người Chu Tuấn Dương, nếu gần đây có nguồn nước, chắc chắn nàng sẽ đi rửa tay, không rửa tróc một lớp da của mình sẽ không ngừng lại!

“Này này! Trước khi công đường định tội còn phải thẩm vấn tội phạm! Các người thế này là làm ra án oan đó!!” Từ Tử Dực chống tay lên mặt đất từ từ ngồi dậy, một cánh tay khác che xương sườn bị thương.

Hắn ta bắt mạch cho mình, phát hiện mình vốn bị nội thương rất nghiêm trọng, nhưng bây giờ lại cảm thấy có gì đó đang chữa trị cho hắn ta, đã chữa khỏi ba phần rồi. Lại liếc mắt nhìn thoáng qua miệng vết thương trên cánh tay, một vài vết trầy xước đều đã đóng vảy, vết thương lớn vì bị ngã đã ngưng chảy máu từ lâu…

Tuy tính cách của Từ Tử Dực có chút lơ đãng, nhưng trong cuộc trò chuyện của ba người khi nãy, vẫn có thể hiểu rõ hoàn toàn là hắn ta đang tưởng tượng linh tinh, làm gì có thần tiên hay tinh linh nào, chỉ là dáng vẻ cao nhân rất dễ lừa gạt người khác mà thôi. Khụ khụ, đương nhiên, cao nhân mà hắn ta nói không bao gồm tiểu cô nương ngây thơ, cảm xúc gì cũng lộ ra bên ngoài kia.

Nhưng mà theo ý của nàng, nội thương ngoại thương trên người mình đều do thuốc của nàng chữa khỏi? Còn có chân bị gãy nữa, tuy thủ pháp không xem như quá chuyên nghiệp, nhưng xương cốt thật sự đúng chỗ lại rồi, hơn nữa còn dùng hai thanh gỗ cố định, cách bó xương không có gì để xoi mói, chủ yếu là rất tò mò tiểu cô nương cho mình sử dụng thuốc gì, hiệu quả lại có thể còn tốt hơn thuốc của ông nội hắn ta – Cốc chủ của Dược Vương cốc đích thân luyện chế?

Từ Tử Dịch không ngờ mình mới ngây người một lát, đã bị chụp lên cái danh tà ác “coi mạng người như cỏ rác” “lột sống da người” rồi. Nói đùa à, hắn ta đường đường là người thừa kế của Dược Vương cốc, “Diệu Y Thánh Thủ” người người trong giang hồ kính ngưỡng, tiểu thiên tài chế thuốc học y, cái tội danh này hắn ta không gánh đâu.

“Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn gì có thể tranh cãi hả?” Dư Tiểu Thảo chán ghét chỉ mặt nạ trong tay Tô Nhiên, không muốn chạm vào thêm một cái nào nữa. Ánh mắt sáng ngời đó như hắn ta là người có tội ác tày trời vậy, khiến trong lòng Từ Tử Dực bực bội đến sắp ói máu.

Từ Tử Dực nhẹ nhàng xoa lồng ngực khó chịu của mình, vừa muốn nói gì đó, lồng ngực đột nhiên cuồn cuộn một trận, một ngụm chất lỏng tanh mặn phun ra từ trong miệng, để lại dấu vết màu đỏ sậm trên mặt đất. Hắn ta cảm thấy sự nặng nề trong lồng ngực biến mất, cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại cà lơ phất phơ chỉ vào máu mình phun ra, lên án nói với tiểu cô nương ngây thơ: “Nhìn đi! Ta bị ngươi chọc đến ói máu rồi này! Ngươi bồi thường cho ta thế nào đây?”

Dư Tiểu Thảo bĩu môi “xì” một tiếng: “Dụ con nít hả? Đó rõ ràng là máu bầm vì nội thương của ngươi, chứng tỏ thuốc khi nãy ta cho ngươi uống đã bắt đầu có tác dụng rồi! Thân là người học y, ngay cả cái này cũng không hiểu, ngươi là ‘lang băm’ à?”

Đường đường là Thiếu cốc chủ có y thuật đứng thứ ba trong Dược Vương cốc, lại bị một tiểu nha đầu chưa lớn nói là “lang băm”, Từ Tử Dực không biết nên tức hay nên cười nữa!

“Tiểu nha đầu, lúc ta hành nghề chữa bệnh, ngươi vẫn còn nằm trong lòng mẹ bú sữa đó!” Hắn ta hít một hơi thật sâu, càng thêm tin chắc thuốc trị thương mình uống lúc hôn mê là thánh phẩm trong các loại thuốc, không nhịn được hỏi một câu: “Tiểu nha đầu, khi nãy ngươi cho ta uống thuốc gì vậy? Còn không? Có thể cho ta xem thử không?”

“Sao phải cho người xấu là ngươi biết chứ? Ngươi vẫn chưa thành thật khai báo chuyện mặt nạ da người đâu!” Dư Tiểu Thảo như con mèo nhỏ tức giận, trợn đôi mắt hạnh to tròn nhìn người đàn ông xem như tuấn tú trẻ tuổi này. Thằng cha đáng ghét. Nói ai còn bú sữa trong lòng mẹ hả? Tên chết tiệt nhà ngươi còn không lớn bằng bản cô nương đó, có được không?

Nếu Từ Tử Dực biết được suy nghĩ trong lòng nàng, chắc chắn sẽ dở khóc dở cười: Cũng không biết khuôn mặt búp bê không rõ tuổi tác này của mình là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa. Mình đã sắp ba mươi tuổi rồi, nhưng dáng vẻ bên ngoài lại chẳng khác nào thằng nhóc chưa trưởng thành, hại hắn ta làm nghề chữa bệnh ở bên ngoài không thể không đeo mặt nạ, ngụy trang thành dáng vẻ sâu hiểm khó dò. Kết quả không ngờ cái mặt nạ này còn đem lại rắc rối cho hắn ta!

“Mặt nạ da người thì nhất định phải làm bằng da người sao? Ngươi có chút kiến thức thông thường đi có được không?” Từ Tử Dực liếc mắt nhìn mỹ nam áo đen sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ như không có chuyện gì ở một bên. Đều là vì tên này ăn nói lung tung, gây ra chuyện cho hắn ta!

Dư Tiểu Thảo ra vẻ “ngươi bớt ngụy biện đi”: “Không phải làm từ da người sao có thể gọi là ‘mặt nạ da người’ chứ? Có phải các ngươi còn làm đèn lồng da người… gì gì đó không!” Dư Tiểu Thảo tự nói tự khiến mình sợ hãi, không nhịn được xoa cánh tay, nhích đến gần Chu Tuấn Dương.

“Tiểu nha đầu, trí tưởng tượng của ngươi thật phong phú nhỉ? Cũng không phải truyện ma, ta cần đèn lồng da người làm cái gì?” Từ Tử Dực cạn lời. Thật đúng là hổ xuống bình địa bị chó bắt nạt mà, hắn ta đường đường là “Diệu Y Thánh Thủ”, trên giang hồ ai mà không nể mặt mấy phần? Bây giờ lại bị một tiểu nha đầu truy hỏi vô lý, hắn ta trêu chọc ai rồi chứ?

Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt to, tưởng tượng linh tinh nói: “Ai biết ngươi dùng lồng đen da người làm cái gì? Mấy tổ chức tà phái này của các người làm đủ loại chuyện xấu, đặc biệt làm những chuyện hại người không lợi mình, chuyện không đứng đắn!”

“Ta bị oan mà! Tháng Sáu có tuyết rơi à! Dược Vương cốc trở thành tà phái chuyên làm chuyện xấu từ lúc nào, sao ta không biết vậy?” Từ Tử Dực có một loại cảm giác “Tú tài gặp phải binh lính, có lý nhưng không thể nói rõ”.

“Dược Vương cốc? Sau lưng ngươi thật sự có tổ chức giang hồ hả??” Dư Tiểu Thảo mang vẻ mặt “ngươi bị ta tóm được rồi”, hưng phấn không thôi nói: “Dược Vương cốc có phải loại môn phái chuyên luyện chế các loại thuốc độc độc ác hại người không? Ví dụ như ‘Hóa cốt tán’ dính vào da thịt sẽ có thể biến xác người thành thể lỏng, ‘Đạn chỉ hồng nhan lão’ khiến người ta già đi trong nháy mắt ấy; hay như ‘Thất bộ đoạn trường tán’ không mùi không vị có thể lấy mạng người trong bảy bước, còn có ‘Hàm tiếu bán bộ điên’ khiến người ta cười mãi cười mãi đến chết mới thôi…”

Nghe thấy tiểu nha đầu nói mò không ngừng nghỉ, trong mắt Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên tràn đầy bất đắc dĩ, ngạc nhiên và vô lực.

Từ Tử Dực thì hứng thú bừng bừng, nổi điên cùng với nàng: “Nghe ‘Hóa cốt tán’ gì đó mà ngươi nói thật độc ác, mau nói xem rốt cuộc là thứ gì? Người từng gặp người sử dụng ‘hóa cốt tán’ rồi sao? Còn có ‘Đạn chỉ hồng nhan lão’ kia có thuốc giải không? Nếu như có, có thể cho ta một viên không, để ta đỡ phải ngày ngày đeo mặt nạ…”

“Thành thật một chút! Đừng có nói lệch đề tài!!! Bây giờ đang xét hỏi chuyện cái mặt nạ da người này của ngươi, nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì!!” Dư Tiểu Thảo vừa nghe thấy hai chữ mặt nạ, lập tức nghiêm túc tiếp tục thẩm vấn: “Nói! Cái mặt nạ da người này lột xuống từ trên mặt ông cụ đáng thương nào hả?”

Từ Tử Dực đưa mắt nhìn trời, cuối cùng là ai chuyển đề tài thế? Nha đầu này câu lòng tò mò của hắn ta ra xong, lại trở về chủ đề “mặt nạ da người” lần nữa, làm trái tim hắn ta lên lên xuống xuống, treo lên rất khó chịu.

“Mặt nạ này làm bằng tơ của thiên tằm Dược Vương cốc nuôi, thoáng khí lại như thật, chòm râu trên mặt là râu dê rừng. Trên giang hồ, chuyện lột da người sống làm mặt nạ không thể nói không có, nhưng Dược Vương cốc chúng tôi vẫn luôn để ý vấn đề thân phận, sẽ không làm loại chuyện tàn nhẫn này… ôi chao! Nói chuyện trên giang hồ với mấy công tử tiểu thư các người như người mù đốt đèn vậy! Các người muốn tin hay không thì tùy!” Từ Tử Dực tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, vò đã mẻ lại sứt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui