Xuân Hoa là người duy nhất không bị điểm danh, nhìn hai người bằng ánh mắt thương xót mà không giúp được gì, bước nhanh mấy bước đuổi kịp chủ tử, bảo vệ nàng thật cẩn thận.
Những ngày tiếp theo, dù là Dư Tiểu Thảo hay Chu Tuấn Dương đều rất hài lòng với thu hoạch của bản thân. Hòm thuốc của Dư Tiểu Thảo sắp bị chất đầy đến nơi, ngoài ít nhân sâm và linh chi có tuổi ra cũng hái được không ít dược liệu quý giá như thiên ma, sâm tây bá lợi á, long đởm, ngũ vị tử bắc, thạch nam... Chỉ cần nàng nhìn trúng đều bị thu vào hòm thuốc của nàng.
Hiện tại hòm thuốc đầy ắp đã do Xuân Thảo khiêng trên vai. Cái hòm nặng như vậy bả vai gầy yếu của nàng vác không nổi.
Chu Tuấn Dương vẫn đang giằng co với da lông động vật. Nói đến da lông thì không thể không nhắc đến lông chồn. Đông Bắc có tam bảo: Nhân sâm, lông chồn và cỏ cói. Lông chồn được coi là một trong ba tam bảo của Đông Bắc, được gọi là “Vua trong các loại lông”. Lông chồn thuộc về kiểu lông nhỏ, lông đẹp mà nhiều, mềm mại bền chắc, màu sắc tươi sáng. Dùng nó may thành quần áo ung dung hoa quý, được rất nhiều phu nhân trong Kinh thành yêu thích.
Nhưng mà dù là lông chồn tím, chồn hoa hay chồn nâu thì màu lông đều quá đậm, chỉ phù hợp với những phu nhân đã có tuổi. Thiếu nữ như Tiểu Thảo mặc vào sẽ cảm giác già hơn rất nhiều. Nhưng mà không sao hết! Chu Tuấn Dương phát hiện loài chồn trắng ở trong rừng, cả người trắng như tuyết không có một cọng lông tạp nào, tiểu nha đầu nhà hắn mặc vào nhất định sẽ rất xinh đẹp!
Vì thế mà ác mộng của đám chồn trắng trong rừng bắt đầu diễn ra. Nhất là những con chồn trắng đực lớn, da lông dày gần như đều bị quét sạch không còn một mống. Nếu như không phải Tiểu Thảo ngăn lại thì loài chồn trắng trong rừng sẽ bị Chu Tuấn Dương săn đến mức tuyệt chủng! Nhìn một đống lông chồn trắng như tuyết, Dư Tiểu Thảo hơi cảm thấy áy náy.
Chu Tuấn Dương lại không cảm giác như vậy, theo hắn thấy thì giá trị của con mồi một là ăn hai là da lông, không cần phải thương xót gì hết. Ngoài da chồn hắn còn săn không ít cáo bạc, cáo đen và cáo đỏ.
Chu Tuấn Dương vẫn còn không hài lòng lắm vì mục đích chuyến đi này của hắn là săn giết mãnh hổ hoặc gấu đen. Nhưng mà vòng vo quanh núi mấy ngày mà không gặp được con mãnh thú nào. Việc này đối với thợ săn khác mà nói làm một việc may mắn nhường nào. Nhưng mà hắn là Chu Tuấn Dương, việc này chẳng khác nào hắn xui xẻo kém may mắn!
Hắn hơi oán trách nhìn hai con sói vẫn luôn bảo vệ sát bên cạnh Tiểu Thảo. Có lẽ là muốn tránh phiền phức không cần thiết, ảnh hưởng đến tâm trạng hái thuốc của Tiểu Thảo nên sau khi tiến vào khu vực rừng sâu núi thẳm này nàng để hai con sói thoải mái phóng khí tức của chúng nó ra ngoài nên dọa sợ không ít mãnh thú.
Có lúc bọn họ rõ ràng đã tiến vào phạm vi hoạt động của thú dữ nhưng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch được nước linh thạch nuôi lớn, khí tức hung ác tản ra từ trên người chúng nó ngay cả mãnh hổ còn không dám coi thường, đều tránh mũi dùi nhọn này ra thì còn con vật nào dám lại đây trêu chọc bọn họ chứ?
Lúc quyết định rời núi, Chu Tuấn Dương đề nghị Tiểu Thảo bảo hai sủng vật của nàng thu lại khí tức của chúng nó, hắn có thể giúp nàng săn tấm lông hổ hoặc lông gấu gì đó làm đệm này nọ. Tiểu Thảo vỗ đầu chúng nó, để chúng nó tự do đi săn. Nàng cũng không quên dặn dò chúng nó phải cẩn thận, gặp mãnh thú đánh không lại thì chạy, nhất định không được để bản thân bị thương.
Chu Tuấn Dương khinh thường trong lòng. Có thể gây ra sát thương cho bọn họ dưới sự bảo vệ sát sao của chúng nó hẳn là phàm giới không có, chỉ có thể tìm ở tiên giới thôi.
Hai con sói phóng vào trong rừng núi như rồng đến biển lớn. Tiểu Hắc theo chủ nhân hái thảo dược mấy ngày nên nó cũng nhận biết được vài loại, mỗi lần gặp được cây nào nó đều dùng móng vuốt đào nguyên cả rễ lên ngậm về giành công với chủ nhân.
Tiểu Bạch thì được Chu Tuấn Dương dẫn đi, đến nơi rừng sâu săn giết động vật có bộ lông dày dặn và sáng màu. Trải qua vài lần thử nghiệm, nó đã luyện được bản lĩnh - cắn đứt cổ con mồi mà lớp lông bên ngoài không bị rách chút nào. Vì thế mà lông thú nó săn được có độ nguyên vẹn cao nhất.
Dưới tình huống không ngờ đến, lúc Tiểu Thảo trở về hành lý vô cùng nhiều, ngoài mấy hòm dược liệu chính nàng đào được ra còn lại đều là đống lông thú quý giá đã qua xử lý chất đầy như núi. Đúng là không thể mang nổi, nàng hết cách đành mua hai chiếc xa ngựa từ thị trấn gần đó để vận chuyển về. Tiểu Thảo còn nói đùa: Về Kinh thành có thể mở một cửa hàng bán lông thú rồi!
Bọn họ không trở về theo đường cũ mà khai phá một con đường mới nên quãng đường xa hơn, về chậm hơn mấy ngày so với dự tính ban đầu.
Ngày hôm nay mặt trời đã ngả về phía tây, qua cành lá sum suê trên đầu có thể thoáng nhìn thấy bầu trời đỏ rực của chiều tà nơi chân trời. Núi rừng vốn không thể sáng sủa thêm nay lại thêm tối mờ. Chu Tuấn Dương tìm thấy một sơn động khô thoáng trên núi cách đó không xa, mọi người cùng dọn dẹp đá vụn và cành cây khô trong sơn động, hơn nữa còn dùng thảo dược xông động phòng ngừa có rắn độc hay kiến chui vào.
Dư Tiểu Thảo đốt một đống lửa từ đám củi khô nàng và Xuân Hoa nhặt về, lại lấy một bình nước từ con suối gần đó, đun sôi trên lửa, pha cho mỗi người một ly trà thuốc dưỡng sinh. Nước trà có mùi thuốc nhàn nhạt uống vào ấm cả người, xua tan hết mệt mỏi trên cơ thể.
Tuy rằng mấy ngày này đều ở trong núi sâu nhưng có cao thủ nấu ăn như Tiểu Thảo, về mặt ăn uống bọn họ cũng không phải chịu thiệt thòi gì. Nếu như lúc này có người thấy bọn họ sẽ nghĩ rằng bọn họ đang đi du lịch chứ không phải vào rừng sâu núi thẳm săn thú.
“Ta ra xung quanh đây xem có săn được con phi long nào không!” Chu Tuấn Dương biết tiểu nha đầu thích uống canh phi long thơm ngon bổ dưỡng nhất. Trước đây nhiệm vụ săn phi long đều do Tiểu Bạch đảm nhiệm nhưng mấy ngày nay nó “Không làm việc đàng hoàng” nên đã hai ba ngày bọn họ chưa được ăn thịt “Phi long”.
Dư Tiểu Thảo rất đồng ý với đề nghị của hắn, thịt phi long trắng mềm thơm ngon, dinh dưỡng lại phong phú, dù là nướng ăn hay nấu canh đều là món ngon bổ dưỡng. Kiếp trước phi long là loài vật có nguy cơ tuyệt chủng nên được bảo vệ rất kĩ, đời này có thể ăn được thịt phi long đúng là đã thỏa mãn ham muốn ăn uống của nàng.
“Nha đầu, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không có ở đây nàng không nên chạy lung tung, muốn ra ngoài thì nhớ dẫn Xuân Hoa theo. Tô tổng quản, phiền ngài để ý nàng nhiều hơn!” Từ sau khi tiến vào vùng núi sâu này Chu Tuấn Dương lập tức biến thành một kỵ sĩ trung thành, từng giây từng phút đều chú ý bảo vệ Tiểu Thảo. Nếu như có việc phải rời khỏi hắn cũng dặn dò rất cẩn thận tránh cho tiểu nha đầu gan to này vô tình rơi vào cảnh nguy hiểm.
“Đi đi! Ngươi nói mấy câu này bao lần rồi, ta nghe đến chán rồi! Không lẽ ta là loại người trơ mắt nhìn tiểu nha đầu gặp nguy hiểm sao?” Khuôn mặt tuấn tú như trích tiên của Tô Nhiên lộ ra vài phần mất kiên nhẫn.
Cũng đâu phải chỉ một mình Dương Quận vương ngươi quan tâm đến sự an toàn của tiểu nha đầu, ma vương mặt lạnh nghiêm túc ở trước mặt người mình thành lại biến thành bảo mẫu toàn năng, mong sao từng giây từng phút có thể xách luôn nha đầu mang theo bên người. Nếu như bị hắn đánh bại vậy cũng quá nhục rồi!!
Chu Tuấn Dương cũng làm lơ việc y phàn nàn, vẫn không yên tâm nhỏ giọng dặn dò tiểu nha đầu vẫn thường khiến hắn sợ đến hồn vía lên mây: “Lúc ta không có ở đây nàng không nên trêu chọc Tô tổng quản. Y không vô hại như vẻ bề ngoài của y đâu, biết chưa?”
Dư Tiểu Thảo ngơ ngác không hiểu gì: “Ta trêu chọc Tô tổng quản lúc nào thế? Huynh đừng vu oan ta!”
“Thì... nàng đừng lôi tướng mạo của y ra trêu chọc y, đó là vảy ngược của y. Trước đây có kẻ dám đùa giỡn tướng mạo của y, hiện tại cỏ trên mộ của người đó đã rất cao rồi. Thế nên nàng nhớ cẩn thận hơn. Lúc ta không có ở đây, nhớ kĩ, nhất định không được nói mấy lời khen y đẹp!” Lần nào Chu Tuấn Dương cũng bị cử chỉ không hiểu chuyện của nàng dọa sợ hết hồn, cho dù hắn ở đây cũng chưa chắc có thể chịu được lửa giận của Tô tổng quản. Cũng may lần nào Tô tổng quản cũng không chấp nhặt nàng!
“Tại sao? Tướng mạo đẹp không phải là để người khác khen sao? Ta cũng từng khen huynh yêu nghiệt quyến rũ... Huynh từng nghĩ muốn đánh ta hả?” Dư Tiểu Thảo vô tội hỏi.
Chu Tuấn Dương thầm nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm hơi cứng nhắc, giọng nói cũng nghiêm hơn mấy phần: “Có! Nếu đổi lại là người khác, gia đã sớm đánh chết hắn rồi! Còn nữa, nàng đang khen gia phải không? Không thể đổi vài từ lời hay ý đẹp để miêu tả gia sao?”
“Ở trong lòng ta mấy từ này đều là lời hay ý đẹp mà, rất hợp với huynh! Khuôn mặt này của huynh đủ để hại nước hại dân...” Dư Tiểu Thảo mở to mắt, hàng mi dài chớp chớp, biểu cảm vô cùng vô tội.
Tô Nhiên công lực thâm hậu, không thể nào không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Lúc đầu nghe Chu Tuấn Dương dặn đi dặn lại khiến y cảm thấy như trút được gánh nặng. Tuy rằng y không như Dương Quận vương nói, sẽ làm gì tiểu nha đầu này.
Nhưng mà là một người đàn ông... khụ, được rồi, tuy bây giờ y không được tính là một người đàn ông hoàn chỉnh nữa nhưng tận sâu trong lòng y luôn cho rằng mình là một người đàn ông chân chính. Hơn nữa trước khi vào cung y từng có một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp nên tướng mạo tuấn tú với y mà nói không khác nào một gánh nặng. Cho nên, luôn bị một nha đầu khen tuấn tú, dù là nàng thật lòng khen y, y cũng không vui nổi.
Nhưng mà đúng là không biết trong đầu tiểu nha đầu này chứa những gì nữa. So với những từ “Giống như tiên nhân” “Thanh nhã tuấn dật” “Dịu dàng như ngọc” miêu tả y, Dương Quận vương còn thảm hơn cả y. Nghe gì mà: Yêu nghiệt, quyến rũ, giờ lại thêm “Hại nước hại dân”! Trong lòng y lập tức cân bằng lại!
Chu Tuấn Dương cúi đầu nhìn ánh mắt trong veo vô tội của nàng, trong lòng thoáng qua cảm giác bất lực. Hắn liếc mắt nhìn Tô tổng quản đang cười trộm mình, thấp giọng nói với nàng: “Được rồi! Sao gia cứ cảm thấy mấy từ nàng nói đó là để tả ‘Tuyệt sắc yêu cơ’? Yêu nghiệt... nàng coi gia là hồ yêu trong núi à?”
“Ở trong lòng ta huynh là mỹ nam tuyệt sắc. Từ yêu nghiệt này không phải ý như huynh nghĩ mà là để miêu tả vẻ đẹp của đàn ông! Dù sao cũng là khen huynh đẹp, đẹp đến mức khiến người khác hô hấp không thông!” Dư Tiểu Thảo nhận ra sự lý giải khác nhau giữa hai thời đại nên vội vàng giải thích.