Nông Viên Tự Cẩm

Ởtrong sơn động qua một đêm, sáng sớm hôm sau Dư Tiểu Thảo xem xét thương thế của hai thợ săn bị thương khá nặng trong nhóm người. Người bị thương nặng nhất từ cùi chỏ cánh tay trái xuống dưới bị cắt đứt lìa. Nếu không có thuốc trị thương của Tiểu Thảo giúp cầm máu có lẽ bây giờ người đã sớm chết rồi. Một người khác bả vai bị xé xuống một mảng thịt lớn, máu thịt mơ hồ nhìn rất đáng sợ.

Lần này thôn Vô Danh có hai mươi sáu thợ săn tham gia săn bắn, có Cận Thiên Khôi kinh nghiệm đầy mình dẫn đầu, đa số bọn họ đều là người có quan hệ thân thiết với nhau, mọi người cũng đều quan tâm giúp đỡ đến nhau. Cho nên lúc bọn họ bị hổ trắng tấn công, thợ săn bị tập kích cắn gãy tay đầu tiên cũng không bị đồng bạn bỏ lại.

Nhóm thợ săn đã rời nhà mười ngày, lúc bắt đầu còn khá suôn sẻ, không gặp phải mãnh thú lớn gì. Nhưng mà chỉ vòng vèo ở rìa núi thì không săn được bao nhiêu con mồi. Vì việc ăn uống của toàn thôn trong mùa đông, sau khi trải qua biểu quyết, cả nhóm quyết định tiến sâu vào trong rừng rậm.

Mấy ngày sau đó số lượng con mồi có da lông quý hiếm không ngừng tăng lên, bọn họ cũng vui mừng vì đã quyết định vào đây. Phải biết rằng một tấm lông chồn tím dù bán cho lái buôn cũng có thể nhận được mấy chục lượng bạc. Nếu như may mắn gặp được người làm nhà quyền quý nào đến tận nơi thu mua thì còn có thể ra giá cao hơn nữa. Bây giờ mỗi nhà bọn họ đều đã thu hoạch được mấy tấm da.

Bọn họ nếm được ngon ngọt nên ôm tâm lý may mắn tiến vào rừng sâu. Cận Thiên Khôi dựa vào hơn hai mươi năm kinh nghiệm săn bắn của mình và khả năng quan sát nhạy bén, mấy lần dẫn theo nhóm thợ săn tránh thoát khỏi địa bàn nguy hiểm của thú dữ. Nhưng mà cuối cùng vẫn không tránh khỏi sự tấn công của hổ trắng.

Trước khi Chu Tuấn Dương xuất hiện, đám Cận Thiên Khôi chống chọi với hổ trắng trong tuyệt vọng. Hai người bị thương kia thậm chí còn muốn dùng mạng của bản thân để trì hoãn hổ trắng, giúp đồng bạn tranh thủ thời gian chạy trốn. Nhưng những người khác lại không chịu bỏ rơi bạn bè người thân, nếu không cả đời sẽ sống trong tự trách và hối hận. Một đám người bị dồn vào đường cùng, dùng hết tất cả các cách, hy vọng có thể dùng khí thế dọa sợ mãnh thú, hoặc đánh bậy đánh bạ giết chết nó.

Nhưng mà bọn họ nào biết đây là con hổ mẹ vừa mới sinh con. Hổ mẹ tưởng bọn họ muốn làm hại con nó nên vừa ra tay là đã muốn lấy mạng đối phương, không chừa đường sống. Mấy món đồ đi săn trong tay bọn họ chẳng khác nào đồ chơi trong mắt nó, khua một lúc không những khơi gợi hung tính trong lòng nó lại còn chẳng làm nó bị thương chút nào.


Người bị thương mỗi lúc một nhiều, mùi máu tanh hoàn toàn kích thích hung tính của hổ trắng. Đang lúc bọn họ tuyệt vọng thì Chu Tuấn Dương xuất hiện trước mặt bọn họ như một vị thần. Con hổ hung dữ đối với Chu Tuấn Dương mà nói chẳng khác nào một con mèo nhỏ, chỉ trong chốc lát nó đã biến thành một cái xác nằm trên mặt đất.

Sau khi Cận Thiên Khôi bình ổn lại cảm xúc thì muốn tiến lên cảm ơn ơn cứu mạng của hắn. Người đàn ông áo đen gương mặt lạnh lùng lạnh nhạt liếc nhìn gã ta, cúi người vác xác con hổ lên. Xác hổ nặng mấy trăm cân treo trên vài hắn nhẹ như lông hồng.

Hắn vác xác hổ mẹ đi vòng quanh xung quanh mấy vòng, lúc trở về một tay luôn đặt ở trước ngực, không biết rốt cuộc là thứ đáng giá gì được hắn bao bọc như vậy. Trên đường trở về Cận Thiên Khôi luôn muốn cảm ơn hắn nhưng hắn luôn dùng thái độ xa cách nghìn dặm kèm theo vẻ mặt lạnh lùng với người ngoài không thèm để ý bọn họ.

Cho đến khi có một thiếu nữ xinh xắn mặc quần áo màu hồng xông ra từ trong sơn động băng tuyết trên người hắn như bị hòa tan trong nháy mắt. Nụ cười ấm áp nhanh chóng treo trên khóe miệng hắn. Người đàn ông lộ ra vẻ mặt cưng chiều với người mình yêu và người đàn ông lạnh lẽo xa người vừa nãy cứ như hai người khác nhau. Lúc này Cận Thiên Khôi chớp thời cơ bày tỏ sự cảm kích với ân nhân cứu mạng.

Hôm nay bọn họ quá may mắn, không chỉ vì gặp được con mồi đáng giá, cũng không phải vì trong lúc nguy hiểm tính mạng có người cứu bọn họ mà càng là vì thiếu nữ xinh đẹp như tiên tử mỉm cười tươi như hoa kia sảng khoái lấy ra thuốc trị thương của Đồng Nhân Đường cho bọn họ dùng.

Cận Thiên Khôi từng đi qua phủ thành mấy lần, việc làm ăn của Đồng Nghiệp Đường ở đó vô cùng tốt. Gã ta nghe nói thuốc trị thương và dược phẩm của Đồng Nghiệp Đường vừa mới bày ra không bao lâu đã bị mua sạch. Có người vì muốn mua thuốc còn dặn sẵn người làm đứng canh ở cửa Đồng Nghiệp Đường, chỉ cần phát hiện xe vận chuyển thuốc đến thì lập tức đứng xếp hàng ở cửa, mỏi mắt chờ mong mua thuốc do Dư gia sản xuất.


Thuốc trị thương và dược phẩm của Đồng Nghiệp Đường bán chạy như vậy không phải không có lý do. Nghe nói kim sang dược của Đồng Nghiệp Đường có hiệu quả cầm máu và trừ sốt rất tốt, vết thương lành rất nhanh! Dược phẩm sẽ giúp cho dược liệu phát huy tác dụng cao nhất, khiến vết thương lành nhanh hơn. Hơn nữa so với uống nước thuốc đắng ngắt, có thể uống thuốc nước và thuốc viên ngọt ngọt, mọi người càng thích hơn.

Cận Thiên Khôi biết thuốc trị thương hiệu quả tốt nên từng định mua một phần tích trữ sẵn trong nhà. Thợ săn mà, trong quá trình đi săn bị thương là khó tránh khỏi, thuốc trị thương vô cùng cần thiết. Nhưng mà khi đến quầy hỏi thì một lọ thuốc trị thương có giá năm mươi lượng bạc. Bọn họ bán bao nhiêu con mồi mới có thể góp đủ tiền mua một chai thuốc trị thương chứ! Cận Thiên Khôi không nỡ chi tiền mua nên chỉ mua thuốc trị thương thông thường.

Nhưng mà bọn họ và tiểu cô nương này không quen không biết, người ta vừa ra tay giúp đỡ chính là một chai thuốc trị thương của Đồng Nhân Đường, đây là ân tình lớn đến nhường nào chứ! Thuốc trị thương của Đồng Nghiệp Đường đúng là danh xứng với thực, sau khi thấy cháu ngoại bị đứt tay bôi thuốc trị thương xong sự đau đớn đã giảm đi rất nhiều. Sáng sớm hôm nay kiểm tra thì máu đã ngừng chảy, có nơi đã bắt đầu kết vảy. Người còn lại bị thương ở vai vết thương đã bắt đầu kết vảy, đã có thể đi lại như bình thường.

“Cận đại thúc, mọi người xuống núi cùng chúng ta đi, như vậy trên đường đi còn có thể giúp đỡ lẫn nhau!” Dư Tiểu Thảo thuyết phục Chu Tuấn Dương, quyết định làm chuyện tốt thì làm đến cùng, giúp mấy thợ săn này an toàn xuống núi. Dù sao thì nơi này không an toàn, ai biết có khi nào lại gặp thêm một con mãnh thú không?

Cận Thiên Khôi cũng sớm có ý đó nhưng ngại nói ra, dù sao nhóm bọn họ cũng có người bị thương việc đi lại sẽ khá chậm, có thể ảnh hưởng nhóm Dư Tiểu Thảo. Nay thấy nàng chủ động đề nghị như vậy thì gã ta mong còn không được, lần nữa cảm ơn bọn họ.

Hôm nay đúng là bọn họ gặp Bồ Tát sống rồi! Từ cách xưng hô giữa ba người gã ta đã đoán ra ba người bọn họ không phú thì quý, nhất là người đàn ông áo đen kia, được gọi là Quận vương. Nhưng mà trên người bọn họ không hề có sự kiêu ngạo và coi thường người khác của nhà giàu quyền quý mà còn giúp đỡ những người nhân nghèo khổ như đám người bọn gã nữa. Những người quyền quý như vậy gã ta sống hơn bốn mươi năm đây là lần đầu gặp được.


Cận Thiên Khôi không dám để quý nhân chờ lâu nên tranh thủ thời gian để nhóm thợ săn thu dọn đồ đạc mang theo con mồi, đỡ người bị thương nhanh chóng theo sát sau lưng bọn họ, sợ bọn họ chê nhóm người gã ta kéo chân sau. 

Thong thả ăn xong bữa sáng đơn giản, Chu Tuấn Dương vác xác con hổ trắng kia lên, thuận tay vuốt lại lông cho nó rồi cầm túi lột da nó ra. Bởi vì con mồi quá to mà hắn chỉ lột da nên thịt hổ cũng để cho mấy con động vật ăn thịt khác trong núi.

Nhưng mà dù hắn đã cầm mấy túi lông thú thì cũng chỉ có hai tay, dưới đất vẫn còn một đống túi lông thú không hề nhẹ! Hắn nhìn về phía Xuân Hoa sau lưng Tiểu Thảo thấy trên lưng và tay nàng ta đều là thảo dược Tiểu Thảo thu được từ trên núi, không còn dư tay đã cầm thứ khác. Tiểu Thảo cũng vác một hòm thuốc trên vai, bên trong chứa đầy dược liệu quý giá, hai tay còn cẩn thận ôm con hổ con. Còn Tô Nhiên Đại tổng quản hai tay trống không, dáng vẻ giống như quý công tử đang đi tản bộ.

“Tô Đại tổng quản, hai cái túi còn lại phiền ngươi cầm giúp!” Chu Tuấn Dương đương nhiên sẽ không bỏ qua cho y, mau chóng gọi y qua giúp đỡ.

Tô Nhiên nhìn túi lông thú đầy mùi máu tanh, lại nhìn quần áo trắng không dính chút bụi nào của mình, y nhíu mày nhìn Chu Tuấn Dương, ra vẻ muốn giúp nhưng chẳng giúp được gì. Y có bệnh sạch sẽ, mấy thứ bẩn như vậy đánh chết y, y cũng không cầm! Lại nhìn Dương Quận vương vác con mồi, xách lông thú, dáng vẻ muốn ngu bao nhiêu có bấy nhiêu. Y phải giữ hình tượng phong độ khí chất trước mặt Tiểu Thảo, muốn y giúp đỡ - đừng hòng!

Lúc này Cận Thiên Khôi mới để ý đến góc động chứa một đống da lông: Chồn tím, chồn nâu, chồn tuyết, cáo đỏ, cáo tím, cáo bạc... Nhiều nhất vẫn là da lông chồn tuyết, bọn họ một lưới bắt hết những động vật có lông quý giá ở trong rừng sao?

“Ân nhân, nếu như người không chê chúng ta cũng có thể cầm giúp một ít!” Lúc đám Cận Thiên Khôi vào núi sâu đã giấu số con mồi bình thường săn bắt được trong một sơn động nhỏ, cửa hang còn dùng đá che lại. Bây giờ mỗi người bọn họ cũng không cầm quá nhiều con mồi, còn có thể để ba bốn người giúp vận chuyển túi lông.


Chu Tuấn Dương hung hăng trừng mắt nhìn Tô Nhiên, để số túi lông trên tay xuống đất rồi gật đầu với Cận Thiên Khôi nói một câu “Làm phiền rồi!”

Sự khách khí của hắn khiến Cận Thiên Khôi vô cùng ngạc nhiên, gã ta lập tức nói: “Không phiền, không phiền! Chút chuyện nhỏ này không thể nào so được với ơn cứu mạng của ân nhân! Tiểu Sơn, Tiểu Mục, Tiểu Báo, Tiểu Đông, mau đưa con mồi của các ngươi cho người khác cầm, tới giúp ân nhân vận chuyển lông thú!”

Bốn người này còn trẻ, lại đều là con cháu gã ta, sai việc lập tức được ngay. Bốn người tuổi trẻ bọn họ đang tuổi trẻ sung sức, mỗi người vác một túi lông thú lớn đi theo sau lưng ân nhân, đi xuống dưới núi.

Cận Thiên Khôi đỡ cháu ngoại bị thương của mình, tay còn lại thì xách theo cáo đỏ và chồn tím mà gã ta săn được theo sát sau lưng bọn họ.

Cũng nể tình nhóm bọn họ có người bị thương nên đám người Chu Tuấn Dương cũng không đi nhanh, đến chiều tối ngày hôm sau đã xuống đến chân núi, từ xa xa đã thấy mấy mái nhà lác đác của thôn Vô Danh.

Cận Thiên Khôi nhìn khói bếp lượn lờ trên mái nhà gã ta mà xúc động muốn khóc. Suýt chút nữa bọn họ đã không thể thấy được khỏi bếp thân thương, không được thấy người thân trong nhà. Một cái thôn nhỏ chỉ còn lại phụ nữ già yếu và trẻ con, có thể tưởng tượng được hoàn cảnh tương lai mà bọn họ phải đối mặt.

“Cận đại thúc, mau cho Trụ Tử đại ca uống ngụm nước đi, hắn bị thương nặng cần phòng ngừa mất nước!” Dọc đường đi Tiểu Thảo cũng sẽ tự đi lấy nước đưa cho mấy người bị thương nặng uống. Tuy rằng đi đường núi suốt hai ngày trời nhưng bọn họ vẫn chịu đựng được. Thấy vẻ mặt của Vương Đại Trụ bị đứt tay không ổn, Dư Tiểu Thảo mau chóng cho gã uống ít nước linh thạch loãng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận