“Cảm ơn Quận chúa đại nhân!” Nếu không phải gặp được mọi người, cái mạng này của Vương Đại Trụ đã đi đời trong núi luôn rồi!” Vương Đại Trụ uống mấy hớp nước, bình tĩnh lại một chút, nói cảm ơn với quý nhân nhìn như tiên nữ này. Quận chúa điện hạ không chút kiêu ngạo, cư xử thân thiết dịu dàng, lòng dạ như Bồ Tát. Lúc trở về, gã nhất định phải lập bài trường sinh cho Quận chúa điện hạ, để con cháu đời sau đều nhớ kĩ ân nhân của nhà họ Vương.
Dư Tiểu Thảo khoát tay với gã, chuyện tốt phải làm đến cùng: “Trở về dưỡng thương cho tốt đi! Hai bình thuốc này, một bình bôi ngoài da một bình thì uống, miệng vết thương sẽ lành lại nhanh thôi. Thiếu một cánh tay cũng không sao, con người vẫn phải sống tiếp, chỉ cần người còn sống thì không có chuyện gì không vượt qua được cả!”
Vương Đại Trụ cảm động đến nước mắt đầy mặt, chắc chắn Dư cô nương là thần tiên xuống trần, chẳng những chữa bệnh tặng thuốc, còn an ủi khuyên bảo gã. Trên đời này luôn rất khó tìm những cô gái tốt bụng như vậy.
“Chủ tử, cuối cùng người cũng về rồi!” Hầu Hiểu Lượng nghe thấy tiếng động, vẻ mặt kích động như đứa nhỏ lạc đường cuối cùng cũng trở lại vòng ôm của mẹ, lại còn muốn ôm chặt chủ tử một cái, nhưng lập tức bị Chu Tuấn Dương ghét bỏ đẩy ra.
Hầu Hiều Lượng nhận lấy xác con hổ trắng chủ tử khiêng trên vai, ngạc nhiên đến một lúc lâu cũng không thể khép miệng: “Chủ tử, người thật lợi hại, lại có thể gặp được thần thú hổ trắng trong truyền thuyết! Chưa nói tới cái khác, chỉ da hổ này cầm ra ngoài đã đủ để người khác hâm mộ rồi. Người tắm rửa trước, nghỉ ngơi một lát đi, thuộc hạ đi xử lý con hổ trắng này.
Chu Tuấn Dương sợ gã ta động tay động chân làm hỏng da hổ, cảnh cáo: “Cẩn thận một chút, đây là sính lễ đính hôn của gia đó. Ngươi mà làm hỏng, gia sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Chủ tử, thuộc hạ làm việc ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không chậm trễ chuyện cưới vợ của ngài đâu!!” Hầu Hiểu Lượng nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, nở nụ cười mờ ám, khiêng xác hổ đến hậu viện.
Tuy Thu Thực bị gã ta bỏ lại phía sau, nhưng cũng theo sát lên nghênh đón, đón lấy hòm thuốc trên vai tiểu thư nhà mình, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, trên bếp có nước nóng, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa thay quần áo.”
Tính trước sau vào núi cũng gần mười ngày rồi, tuy thân thể và làn da từng được nước linh thạch cải tạo, loại bỏ không ít tạp chất khi chảy mồ hôi, nhưng Tiểu Thảo vẫn cảm thấy mình sắp hôi chết rồi. Nàng chưa từng gấp gáp muốn tắm rửa như thế.
Ở trong phòng ra sức tắm rửa một trận, khi ra ngoài thì phát hiện trên dưới nhà họ Cận đã chuẩn bị xong bữa tối phong phú từ lâu, thịnh tình chiêu đãi bọn họ. Cận Thiên Khôi vừa về nhà đã nói hết tình hình nguy hiểm ở trên núi với Cận lão hán, trên dưới Cận gia đội ơn mấy người Chu Tuấn Dương, chỉ thiếu thờ cúng bọn họ như Bồ Tát mà thôi.
Bệnh của mẹ Tiểu Hổ uống thuốc hai ngày đã khỏi rồi. Tay nghề nấu ăn của nàng ta không tệ, lại thêm con mồi mấy người đàn ông mang về, nấu ra liên tiếp mười mấy món ăn. Có chiêu đãi phong phú hơn nữa, cũng không bằng ân nhân cứu mạng bọn họ là Tiểu Thảo.
“Cái đó… có thể lấy ra một viên thần dược chữa thương trong tay cô nương cho tại hạ xem thử không?” Lúc ăn cơm, đột nhiên một chàng trai trẻ tuổi có khuôn mặt non nớt sáp đến bên cạnh Tiểu Thảo, nở nụ cười nịnh nọt với nàng.
Chu Tuấn Dương thấy hắn ta đến gần tiểu nha đầu của mình như vậy, cảm thấy rất không vui: “Hầu Hiểu Lượng! Sao tên này vẫn còn ở đây?”
“Vì sao bản công tử không thể ở đây? Đây cũng không phải nhà của ngươi!” Quận vương thì ghê gớm lắm sao? Hắn ta thân là Thiếu cốc chủ của Dược Vương cốc, chẳng lẽ còn phải sợ ư!
Dư Tiểu Thảo vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt bánh bao tròn tròn, cái miệng xinh xắn. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt này, chắc chắn sẽ cho rằng đối phương là cậu nhóc vẫn chưa trưởng thành. Nhưng kết hợp với vóc dáng cao lớn, bả vai rộng rãi, giọng nói trầm khàn của hắn ta, khiến người ta cảm thấy vô cùng tương phản. Khuôn mặt búp bê thế này, nếu ra ngoài làm nghề y, ai cũng không nhịn được thấy nghi ngờ y thuật của hắn ta, khó trách hắn ta muốn sử dụng mặt nạ che giấu khuôn mặt thật của mình.
Khuôn mặt bánh bao đáng yêu như vậy, Tiểu Thảo có cảm giác muốn véo mặt hắn ta. Nhưng bên cạnh còn có một bình giấm chua đang canh chừng, nàng phải khống chế mình…
“Không phải từng nói với ngươi rồi sao? Thần dược chữa thương gia truyền của ta chỉ có ba viên, bây giờ ta vẫn còn đang hối hận sao lúc đó lại nóng đầu, lấy một viên ra cứu ngươi đấy! Đâu là viên thuốc có thể cứu mạng, không thân cũng chẳng quen, sao ngươi còn không biết xấu hổ muốn đòi ta thêm một viên nữa hả!” Dư Tiểu Thảo biết trong thuốc trị thương bỏ thêm nước linh thạch, có thể xúc tiến dược tính phát huy trọn vẹn, hiệu quả mới có thể tăng lên gấp bội.
Lần đầu tiên Tiểu Thảo tiếp xúc với người trong giang hồ, cái tên Dược Vương cốc nghe qua quá thần bí, nàng không biết nếu mình lấy viên thuốc ra rồi, có thể bị đối phương để ý không, cho nên vẫn khá cẩn thận.
Từ Tử Dực dùng tình cảm làm cảm động, dùng lý lẽ thuyết phục đối phương: “Cô nương, lý do tại hạ có tư cách thừa kế Dược Vương cốc không đơn giản là vì ta là cháu trai của Cốc chủ đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là ta có thiên phú đứng đầu.”
“Ngươi có thiên phú gì có liên quan đến bọn ta sao?” Chu Tuấn Dương bê ghế dưới mông Tiểu Thảo lên, dời cả người và ghế về phía mình. Nam nhân chết tiệt này, nói chuyện thì nói thôi, đến gần vậy làm gì? Tuy khuôn mặt tuấn tú của đối phương nhìn non nớt, nha đầu nhà hắn mê sắc đẹp, chắc chắn không thể chống cự với khuôn mặt vô tội đáng yêu này.
Từ Tử Dực liếc mắt nhìn hắn, lại sáp đến gần, trợn to đôi mắt ướt át như nai con, tràn đầy chờ mong nhìn Tiểu Thảo, như đang nói: Hỏi ta có thiên phú gì đi, mau hỏi ta đi…
“Được rồi! Ngươi có thiên phú gì, nói nghe thử xem?” Dư Tiểu Thảo vừa ăn cháo ngô vừa thờ ơ hỏi một câu.
Từ Tử Dực nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền bên má, vẻ mặt đắc ý nói: “Thuốc pha chế sẵn bình thường, ta chỉ ngửi một cái đã có thể phân biệt dược liệu pha chế bên trong. Một vài thuốc phức tạp, cạo một chút bên trên rồi nếm thử, hoàn toàn có thể biết được cách pha chế. Cô nương nói thần dược trị thương của nhà cô nương đã thất truyền, chẳng lẽ không muốn tìm về phương thuốc lần nữa, tạo phúc cho nhiều người bị thương hơn sao?”
“Nói nhiều như vậy, không phải là ngươi ngấp nghé bài thuốc gia truyền của nha đầu sao? Cần gì phải nói đường hoàng thế chứ?” Chu Tuấn Dương cười nhạo một tiếng, càng dời tiểu nha đầu đến gần chỗ mình hơn.
Từ Tử Dực trợn to mắt, khẽ cau mày, sau đó lại nở nụ cười lần nữa, gật đầu nói: “Quận vương nói cũng đúng, tại hại đúng là rất tò mò với thần dược chữa thương này giống như những người mê võ mê sách kia si mê võ học và sách vở vậy, còn tại hạ thì si mê con đường chế thuốc. Thật không dám giấu diếm, thần dược gia truyền của Dư cô nương còn có hiệu quả tốt hơn ‘hoàn hồn đan’ của Dược Vương cốc bọn ta rất nhiều, nói tại hạ không tò mò thì chẳng ai tin. Nhưng mà, nếu phương thuốc của thần dược được tại hạ nghiên cứu ra, chẳng phải hai bên chúng ta đều có lợi sao?”
Chu Tuấn Dương vẻ mặt khinh thường, Dư Tiểu Thảo vỗ nhẹ lên đầu gối hắn, quay sang nói với Từ Tử Dực: “Từ công tử nói không sai, nếu phương thuốc có thể xuất hiện lần nữa, tương lai sẽ tạo phúc được cho càng nhiều người hơn. Xuân Hoa, lấy bình lưu ly màu tím trong hòm thuốc của ta đến đây, cắt một nửa viên thuốc bên trong đưa cho Từ công tử.”
“Khoan đã! Tại hạ chỉ cần cạo một chút bột thuốc từ bên trên là được rồi!” Tiểu cô nương này thật sự quá phá của, viên thuốc quý giá như vậy, để trên người ai không giấu đi chứ? Nàng thì hay rồi, dễ dàng lấy ra cứu một người xa lạ không quen biết, còn tùy tiện cắt một nửa cho người ta. Dù sao đây cũng là viên thuốc cứu mạng, làm như thế chắc chắn tính chất của thuốc sẽ giảm mạnh! Trong lòng Từ Tử Dực đau đớn một trận, vội vàng ngăn các nàng lại.
Từ Tử Dực cẩn thận cạo bột phấn từ trên viên thuốc, vội vã dùng lưỡi liếm một miếng, nghiêm túc nếm. Hửm? Dược liệu và cách điều chế bên trong không có gì khác với thuốc trị nội thương bình thường mà?
Không đúng… trong viên thuốc có thành phần kích phát tính chất của thuốc, nhưng cho dù hắn ta có kiến thức rộng rãi, cũng không biết thành phần này chiết xuất ra từ trong dược liệu nào.
Dược liệu có thể kích phát tính chất của thuốc không ít, nhưng nếu trực tiếp thêm vào sẽ phá hỏng hiệu quả của viên thuốc ở một trình độ nhất định. Cha hắn ta nghiên cứu hai ba mươi năm cũng không làm ra được thành quả gì, viên thuốc này lại có thể hoàn mỹ giải quyết hai vấn đề mâu thuẫn.
Nếu phương thuốc của Dư gia không bị thất truyền, có lẽ cha hắn ta – người điên vì thuốc kia sẽ bất chấp tất cả làm ra phương thuốc, nghiêm túc so sánh mấy chục năm nghiên cứu của ông xem cuối cùng sai ở đâu chứ.
“Thế nào? Hương vị không tệ chứ?” Dư Tiểu Thảo ăn hết đồ trong bát, ợ nhẹ một cái, thấy Thiếu cốc chủ của Dược vương cốc kia tinh tế chép miệng như nếm món ăn trân quý nào đó, không nhịn được hỏi một câu.
“Cũng không tệ lắm…” Từ Tử Dực trả lời một câu trong vô thức, đột nhiên như nhận ra gì đó, nhìn Tiểu Thảo nói: “Tổ tiên của các ngươi ngoài để lại viên thuốc này có để lại thứ gì khác không? Ví dụ như dược liệu rất đặc biệt ấy?”
“Không có!” Đương nhiên Dư Tiểu Thảo sẽ không nói với hắn ta bên trong bỏ thêm nước linh thạch. Nếu không, đối phương mà hỏi lai lịch của nước linh thạch, lại là một phiền phức lớn.
Từ Tử Dực nhìn trên giấy gói thuốc chỉ còn sót lại một chút xíu thuốc bột, cẩn thận gói nó lại như đang cầm châu báu, để vào trong lòng mình. Sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, không hiểu hỏi: “Ngươi nói viên thuốc này là tổ tiên của các ngươi truyền xuống, sao tính chất của thuốc không bị mất đi một chút nào, giống như vừa mới làm ra vậy. Các ngươi có giữ bài thuốc đan dược bí truyền gì đó sao?”
“Nếu là bài thuốc bí truyền, sao có thể để lộ cho ngươi được?” Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ lười quan tâm đến hắn ta nữa. Thật ra trong lòng rất chột dạ: Viên thuốc này đúng là nàng vừa làm ra trước khi đến trại nuôi ngựa, tính chất của thuốc tốt không phải là điều đương nhiên sao?
Từ Tử Dực ngơ ngác đứng tại chỗ, cúi đầu không nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu khắc vậy, ngay cả cơm nước mới ăn được một nữa cũng bị hắn ta ném ra sau đầu. Lúc này tràn đầy trong suy nghĩ và đầu óc hắn ta đều là bào chế dược liệu, làm thế nào để đẩy mạnh tính chất của dược thảo hoàn mỹ hòa vào trong viên thuốc.
Trước đây, hắn ta cảm thấy hướng chế thuốc của cha già chỉ để lãng phí thời gian, hoàn toàn không có khả năng thành công. Nhưng lúc trường hợp thành công xuất hiện trước mặt hắn ta, Từ Tử Dực bắt đầu nghiên cứu, còn si mê hơn cả cha già của hắn ta.
Lúc ban đêm, Chu Tuấn Dương đã phát hiện gã biết giả vờ đáng yêu kia đã không từ mà biệt, lo lắng trong lòng mất đi. Sao bên cạnh tiểu nha đầu của hắn luôn xuất hiện một vài nam nhân tướng mạo khí chất xuất chúng, hấp dẫn ánh mắt của nàng nhỉ…