Nông Viên Tự Cẩm

Dư Tiểu Thảo “chán nản” cúi đầu, rũ vai, giọng nói ai oán vang lên: “Chắc chắn là huynh ghét tay nghề thêu thùa của ta, cảm thấy ta không thêu được hình vẽ phức tạp, có phải không?”

“Tuyệt đối không phải! Chỉ cần là nàng thêu, gia đều thích!” Nói xong, tháo hà bao bên hông mình xuống, đặt xuống trước mặt tiểu cô nương đang “sa sút” tinh thần, dùng sự thật chứng minh lời nói của mình.

Dư Tiểu Thảo cướp lấy cái hà bao đã cũ kia, rất muốn hủy thi diệt tích, khó cho hắn không sợ bị người khác chê cười, mang cái hà bao xấu đến có chút dị dạng này suốt hai năm liền.

“Vậy nếu ta thêu ảnh của Tiểu Bạch lên cái hà bao này, huynh có đeo không?” Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt như bầu trời sáng sau cơn mưa, chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Chu Tuấn Dương không chút nghĩ ngợi đã gật đầu: “Chỉ cần là nàng thêu, gia đều sẽ mang theo bên người! Gia chỉ sợ nàng mệt…” Hà bao xấu như vậy hắn còn đeo suốt hai năm, tuy hình vẽ này không hợp với khí chất của hắn, nhưng cũng được hơn cái ban đầu một chút xíu nhỉ?

Dư Tiểu Thảo lại tiện tay vẽ một con vịt vàng vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, nhịn cười hỏi: “Vậy thêu hình vẽ thế này nhé? Dùng gấm màu xanh da trời làm nền, chỉ thêu màu vàng viền ở bên ngoài…”

Trong đầu Chu Tuấn Dương tưởng tượng đến mình mặc một bộ đồ đen, bên hông treo một cái hà bao sáng màu như vậy, hình tượng đó tuyệt đối không nỡ nhìn thẳng. Nhưng chỉ có thể nghiến răng làm theo câu mình nói khi này, khó khăn gật đầu: “Nàng thêu, gia sẽ đeo!”

Nghĩ đến mình đường đường là sát tinh giáo đầu của Hỏa khí doanh mà lại đeo cái hà bao vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu như thế, không biết sẽ bị đám tiểu tử thúi cười thầm ở sau lưng bao lâu nữa! Theo ý của hắn, còn không bằng không đổi, ít nhất người quen đã sớm biết cái hà bao xấu xí kia của hắn rồi.

“Phì…” Cuối cùng Tiểu Thảo cũng không nhịn được nữa, cười đến ngả nghiêng trên giường đất, tay nhỏ bé không ngừng đập lên giường, thở hổn hển nói: “Trêu huynh thôi! Hình vẽ này là ta thiết kế trên gối ôm và tay nải, sao có thể thật sự để người anh minh thần võ, đẹp trai bức người như huynh đeo cái hà bao tương phản như thế được chứ?”

“Nha đầu xấu xa!” Chu Tuấn Dương nghe vậy hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, bàn tay thon dài xoa mái tóc đen của tiểu nha đầu, nhớ tới mục đích mình đến đây: “Tối hôm qua cỏ khô trong chuồng ngựa mới bị ăn không ít. Thủ vệ tuần tra gần đó nhìn thấy một con ngựa trắng từ phía xa dẫn một bộ phận ngựa hoang tới đây ăn uống, sáng hôm nay mới rời đi.”

Dư Tiểu Thảo không hề ngạc nhiên, gật đầu nói: “Có lẽ Tuyết Ngân biết trước sự thay đổi của thời tiết, dẫn ngựa có sức khỏe yếu kém trong đàn đến trại nuôi ngựa ăn uống, hy vọng có thể tăng cường sức chống lạnh của bọn nó?” Tuyết Ngân là tên nàng đặt cho con ngựa trắng đầu đàn, có tiến bộ rất lớn so với Tiểu Bạch Tiểu Hắc Bánh Trôi Nhỏ rồi!

“Nếu đúng như lời của nàng, có lẽ con ngựa kia sẽ còn đến nữa. Dù sao mùa đông ở phương Bắc rất dài, nhiệt độ thấp, tuyết tai sẽ mang tới đả kích trí mạng cho những con ngựa già yếu bệnh tật trong đàn!” Chu Tuấn Dương cảm thấy khá tò mò vì IQ của con ngựa này lại cao đến thế, nhưng nghĩ để bản lĩnh của tiểu nha đầu nhà mình và mấy con thú cưng yêu nghiệt trong nhà, cảm thấy có lẽ việc này có liên quan đến nàng.

Chẳng mấy chốc suy đoán của Chu Tuấn Dương đã được chứng thực. Khi Tiểu Thảo thêu hoa văn trúc xanh lên hà bao gần xong, trại nuôi ngựa nghênh đón một trận bão tuyết lớn nhất từ khi bắt đầu mùa đông đến này. Hạt tuyết to khoảng nắm tay trẻ sơ sinh, ùn ùn bay xuống từ trong bầu trời lờ mờ, tầm nhìn bên ngoài chỉ có mấy mét.

Tất cả ngựa trong trại đều thành thật ở lại chuồng, ngay cả Hắc Toàn Phong thích đi dạo khắp nơi cũng ngoan ngoãn trở về chuồng riêng ấm áp của mình. Chỗ góc mỗi chuồng đều đặt một chậu than sưởi ấm. Cứ cách một ngày, đại phu thú y họ Vương đều sẽ dẫn nhóm đại phu thú y của trại nuôi ngựa kiểm tra sức khỏe cho từng con, đảm bảo mỗi con đều có thể an toàn vượt qua mùa đông kéo dài lại lạnh lẽo này.

Nghiêm quản sự mạo hiểm gió tuyết đến bẩm báo phát hiện mới với chủ tử. Thấy trong phòng của chủ tử không có ai, gã bèn vòng lại đến trạch viện của Dư cô nương, quả nhiên tìm thấy chủ tử của mình ở đó.

“Nghỉ ngơi một lát đi, gia cũng không cần mặc gấp, đừng làm mỏi mắt mình!” Đôi mắt phượng yêu mị của Chu Tuấn Dương cứ nhìn chằm chằm kim sợi len trong tay tiểu nha đầu, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng đến có thể nhỏ ra nước. Không ngờ tiểu nha đầu còn có tay nghề này, ngón tay nhanh nhẹn, cầm kim sợi len đan lên móc xuống, nghe nói cái đó là áo len, theo nàng thành thạo đan móc mà từ từ dài ra.

Tiểu nha đầu nói muốn đan áo len để hắn mặc lót, vừa nhẹ nhàng vừa giữ ấm. Trong lòng hắn rất dễ chịu rất chờ mong, nhưng vẫn sợ tiểu cô nương mệt mỏi, không nhịn được nhắc nhở nàng nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Không có gì, dù sao rảnh rỗi cũng đâu có việc gì làm! Đợi đan xong cho huynh, còn phải đan cho Tô tiên sinh một cái nữa. Ở đây lạnh quá sớm, hình như Tô tiên sinh không mang theo quần áo chống lạnh gì tới cả!” Dư Tiểu Thảo nói chuyện, nhưng tốc độ đan áo len vẫn không hề chậm lại.

Kiếp trước vì tiết kiệm tiền, áo len quần len của em trai em gái đều là nàng đan thủ công. Tuy lâu rồi không đan không được quen tay, nhưng luyện tập một lần đã nhanh chóng tìm lại được cảm giác lúc trước. Với tốc độ của nàng, không cần một tuần đã có thể đan được một cái áo len. Nhìn sợi len thuộc hạ nhuộm thành màu xanh thẳm, tưởng tượng Chu Tuấn Dương tuấn tú đẹp trai mặc nó lên, nhất định rất rực rỡ.

“Cái gì? Còn phải thêu cho tên kia?” Sự vui sướng trong lòng Chu Tuấn Dương trộn lẫn cảm giác chua chua: “Nàng dạy cho Ngô Đồng và Nghênh Xuân bọn họ đi, mấy người cùng làm chung, Tô tổng quản cũng có thể mặc được sớm hơn.”

Hắn thừa nhận mình cực kỳ không muốn tiểu nha đầu tự tay may quần áo cho người khác. Tưởng tượng đến người khác mặc đồ nàng làm ra, hắn có cảm giác chỉ muốn lao tới lột luôn xuống, thà rằng hủy đi cũng không thể để tên đàn ông thối khác chiếm lợi được!

“Bình dấm chua khổng lồ!” Dư Tiểu Thảo liếc hắn một cái, hé miệng cười. Nàng còn có thể không hiểu chút suy nghĩ của người này sao?

“Gia chỉ lo nàng mệt thôi!” Chu Tuấn Dương mạnh miệng chối.

“Ta chỉ xem Tô tiên sinh như huynh trưởng, huynh ghen gì mà ghen chứ?” Dư Tiểu Thảo buông kim đan len trong tay xuống, lấy một cái gối ôm Ngô Đồng đã may xong tới, lót ở sau lưng mình, để mình dựa vào thoải mái một chút.

“Mệt mỏi à? Nghỉ ngơi một lát ăn hạt thông và quả hạch đi!” Chu Tuấn Dương đặt nhân hạt thông, nhân quả phỉ mình bóc ra vào tay tiểu nha đầu, cẩn thận để áo len đan được một nửa trong tay nàng qua một bên.

Dư Tiểu Thảo nhận lấy, lúc đang ăn quả hạch, bên ngoài có người bẩm báo Nghiêm quản sự cầu kiến. Có chuyện quan trọng gì khiến Nghiêm quản sự mạo hiểm chạy đến bẩm báo công việc trong lúc chập tối còn bão tuyết thế này chứ?

“Vào đi!” Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng bóc hạt hồ đào, cẩn thận lấy nhân bên trong ra, để vào trong đĩa trên giường đất.

Nghiêm quản sự tiến vào hành lễ xong thì đứng ở một bên, nhìn chủ tử của mình vô cùng tập trung bóc quả hạch thì hơi sửng sốt, thầm nghĩ: Đừng nói là bóc giúp Dư cô nương đó nhé?

Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này, đã nhìn thấy chủ tử của mình nhận lấy cái đĩa không từ trong tay Dư cô nương, để nhân hồ đào đã bóc vào trong tay nàng. Nghiêm quản sự thầm nghĩ: “Không ngờ chủ tử có danh hiệu sát tinh mặt lạnh của mình lại giống Vương gia như vậy, đều là người cưng chiều vợ đến tận trời.

“Có chuyện gì?” Chu Tuấn Vương thấy tiểu nha đầu thích ăn hạt thông hơn bèn kiên nhẫn bóc nhân hạt thông. Động tác cực kỳ tao nhã ung dung, giống như không phải đang bóc hạt thông mà là đầu ngón tay đang khiêu vũ vậy, cực kỳ vui tai vui mắt.

Nghiêm quản sự vội vàng thu lại tầm mắt, cười bẩm báo: “Quả nhiên đúng như chủ tử đoán, hôm nay con ngựa trắng kia đã dẫn đầu đàn ngựa vào ở chuồng mới bên ngoài, lúc đi bỏ thêm cỏ khô, mặc dù những con ngựa kia hơi rối loạn, nhưng không hề tấn công người nuôi ngựa, cũng không có ý muốn chạy trốn.”

“Tiểu nha đầu, thật bị nàng đoán trúng rồi. Quả nhiên con ngựa trắng đã vì ngựa trong đàn của mình mà đến trại nuôi để được che chở!” Chuyện này đã sớm nằm trong dự đoán của hai người, nhưng muốn hoàn toàn có được sự tin tưởng của ngựa trắng đầu đàn, còn cần một quá trình dài.

Dư Tiểu Thảo cười hì hì, nói với Nghiêm quản sự: “Bảo người của trại nuôi ngựa cố hết sức không đến gần chuồng mới bên kia, người nuôi ngựa ngoài đưa nước với đồ ăn cũng hạn chế đến gần.”

“Vâng! Nô tài sẽ dặn dò việc này…” Nghiêm quản sự hiểu rõ mệnh lệnh của Dư cô nương là mệnh lệnh của chủ tử, cho nên rất kính cẩn đồng ý.

“Đợi đã!” Dư Tiểu Thảo đột nhiên nhớ tới điều gì đó, gọi Nghiêm quản sự muốn đi ra ngoài lại: “Bảo người nuôi ngựa lúc cho thêm cỏ khô lặng lẽ chú ý trong đàn ngựa có con nào bị bệnh hoặc là đợi sinh không.”

“Vâng!” Dư cô nương suy nghĩ rất chu đáo, những con ngựa hoang kia sẽ cho phép đại phu thú ý đến gần nó sao? Nghiêm quản sự nhìn chủ tử một cái, trong lòng mang theo nghi ngờ rời khỏi.

Khi áo len của Chu Tuấn Dương chỉ còn lại hai tay áo chưa đan, Nghiêm quản sự trình con số thống kê công việc lên. Tình hình của đàn ngựa hoang không được lạc quan lắm, tổng cộng lớn nhỏ bảy mươi lăm con ngựa hoang, có hơn mười con ốm yếu, ngựa có mang thì không nhiều lắm, chỉ có hai ba con.

Ở trại nuôi ngựa, ngựa bị bệnh là phải cách ly, tránh để con ngựa khác bị lây bệnh. Cũng may đàn ngựa hoang có nơi ở ấm áp hơn nữa mỗi ngày đều ăn cỏ khô chứa cả linh khí, uống nước lấy tới từ trong giếng, sức đề kháng tăng lên không ít. Một vài con ngựa hoang bệnh nhẹ hơn đã có chuyển biến tốt hơn rồi.

“Dường như gió tuyết bên ngoài đã nhỏ hơn một chút, Duệ Chi, ta muốn tới chuồng xem thử, huynh đi với ta nhé?” Dư Tiểu Thảo nhìn thấy con số thống kê công việc, có mấy con ngựa bệnh nặng, còn có một con ngựa mẹ sắp sinh, cho nên hơi lo lắng, dùng giọng điệu làm nũng đáng yêu với Chu Tuấn Dương.

Nàng biết nếu dẫn Chu Tuấn Dương theo, nàng còn có thể được cho phép đi dạo một vòng. Nếu chỉ có một mình nàng, chắc chắn tên sủng thê cuồng ma có chút bá đạo kia sẽ không đồng ý! Chao ôi! Có một nam nhân quá để ý đến mình cũng là một gánh nặng ngọt ngào mà!

“Được, gia sẽ đi với nàng một chuyến… nhưng mà, nàng phải mặc vào quần bông lông vịt mới làm xong mấy ngày trước, còn có áo lót da dê, bên ngoài khoác thêm áo choàng da chồn tuyết nữa…” Mỗi khi Chu Tuấn Dương nhìn thấy tay chân nhỏ nhắn của tiểu nha đầu, đều sẽ lo lắng cho sức khỏe của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui