Nông Viên Tự Cẩm

Bởi vì mấy năm nay Tiểu Thảo đều sống trong Kinh thành, thường xuyên hầu hạ dưới gối cha mẹ nuôi cho nên quan hệ của nàng với Tiểu Lân Lân còn thân thiết hơn cả chị em ruột. Nếu là hai ngày không gặp “Tỷ tỷ”, Tiểu Lân Lân sẽ không vui vẻ, ngay cả mẹ- người yêu thương cậu bé nhất cũng không cần, chỉ muốn nhấc chân chạy đến Dư trạch tìm tỷ tỷ.

Tới phủ Tướng Quân, Tô Nhiên bèn cáo từ vào cung diện thánh. Hoàng Thượng còn chờ y về báo cáo chuyện xảy ra ở trại nuôi ngựa ngoài quan ngoại mấy ngày nay nữa! Ngược lại Chu Tuấn Dương lại mặt dày mày dạn ngồi một lát ở phủ Tướng Quân, uống một ly trà. Đáng tiếc, Phòng Tử Trấn lại tiếp đãi hắn ở thư phòng trong ngoại viện, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng tiểu nha đầu bị bọn nha hoàn vây quanh, đi vào cửa thuỳ hoa rồi biến mất trong nội viện.

Mới vừa tiến nội viện, Tiểu Thảo đã bị bạn nhỏ Phòng Hạo Lân mặc đồ như quả cầu nhỏ xông lại ôm lấy đùi. Nàng khom lưng bế cậu nhóc lên, dùng sức hôn mấy cái lên trên má phúng phính của cậu bé.

“Cẩn thận! Thằng nhóc này cũng không nhẹ đâu!! Lân Nhi, tỷ tỷ con một đường ngựa xe mệt nhọc, rất mệt, mau xuống đây, cẩn thận khiến tỷ tỷ mệt muốn chết!” Phòng phu nhân ở một bên giúp đỡ gỡ cậu bé ra một chút. Con trai lúc mới sinh ra vốn dĩ thân thể gầy yếu, sau lại được con gái điều dưỡng tốt lên, bây giờ ăn gì cũng ngon miệng, không ngừng mập lên, lại cộng thêm mùa đông mặc nhiều quần áo, đã sớm giống như một quả cầu thịt.

“Mẹ, Lân Lân không mập, Lân Lân cao!” Cậu nhóc ghét nhất người khác nói mình mập, cậu bé nhất mực quy kết thể trọng mình tăng lên là vì cao lớn, chứ không phải vì nguyên nhân mình nặng hơn!

Tiểu Thảo bị cậu bé chọc cười ha ha, ngay trước khi cậu nhóc chu miệng tức giận, nàng đã luôn miệng phụ họa: “Đúng đúng! So với lúc tỷ tỷ rời đi, Lân Lân lại cao hơn một đốt ngón tay. Qua vài năm nữa, nhất định sẽ vượt qua tỷ tỷ!”

Phòng Hạo Lân nghe vậy, lộ ra nụ cười xán lạn như thiên sứ, gật đầu nói: “Cao hơn tỷ tỷ là điều đương nhiên! Chú lùn nhỏ không thể cưới vợ được!!”

“Ha ha! Mới lớn chừng này đã nghĩ đến chuyện cưới vợ? Có phải đệ coi trọng tiểu cô nương nhà ai rồi hay không?” Dư Tiểu Thảo cười trêu ghẹo cậu bé.

Phòng phu nhân cong môi cười, nói: “Mấy ngày trước, ta dẫn nó đến phủ Thái sư thưởng mai, con trai út của Phùng phu nhân vừa mới có thêm một đứa con gái. Tiểu nữ kia phấn trang ngọc trác*, đôi mắt to đen nhánh, lông mi vừa dài vừa dày, cả người mềm mại còn mang theo mùi sữa. Thằng nhóc này vừa nhìn đã muốn chạy đến ôm tiểu muội muội, Phùng phu nhân nói đùa gả tiểu muội muội cho nó làm vợ, thằng nhóc này không hề e lệ gật đầu đồng ý ngay.”

(*) Phấn trang ngọc trác: miêu tả người con gái xinh đẹp như được tạc từ ngọc, trắng như phấn.

Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Phòng phu nhân có chút dở khóc dở cười: “Đến khi về, nó còn khóc nháo đòi ôm ‘cô vợ nhỏ’ về cùng! Ta và Phùng phu nhân phải dỗ nó nửa ngày, cuối cùng con trai út của Phùng phu nhân nói, đợi nó lớn lên cao bằng cha mình, mới có thể cưới vợ. Cho nên, nó mới nói chú lùn nhỏ không cưới được vợ là vì thế!”

“Tiểu Lân Lân của chúng ta nhỏ như vậy đã muốn cưới vợ? Nếu đệ muốn cao lên, vậy không thể giống như trước đây kén ăn, có thể ăn thịt nhưng không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ không thể cao lên đâu. Phải ăn rau quả, hơn nữa còn phải ăn thật nhiều. Còn phải vận động nhiều một chút, mỗi ngày nên chạy vòng quanh trường luyện võ, còn có lúc đứng tấn không thể tiếp tục lười biếng......” Lời Dư Tiểu Thảo vừa nói ra, Phòng Hạo Lân đã nhăn cái mũi một chút, đến cuối cùng cậu bé gần như buột miệng thốt ra, nói mình không muốn cưới vợ nữa!

Phòng Hạo Lân thích ăn thịt nhất, một bữa không có thịt, cậu nhóc sẽ ăn không ngon. Cậu bé cũng ghét ăn các loại rau củ nhất, đặc biệt là rau có lá màu xanh. Khi cậu bé hơn ba tuổi, dưới sự hướng dẫn của Phòng tướng quân, cậu bé đã bắt đầu tập luyện cơ bản. Nhưng do Phòng Tử Trấn thường xuyên tới lui giữa Kinh thành và Đường Cổ, Phòng phu nhân lại xót con trai, đứng tấn chỉ như đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày. Nếu bắt cậu bé thay đổi thói quen ăn uống hàng ngày, lại cộng thêm rèn luyện vất vả, thật sự giống như muốn mạng nhỏ của cậu bé vậy.

Thấy nhóc con lại chu miệng, Tiểu Thảo vội hỏi: “Đệ còn muốn trở thành Đại tướng quân đại anh hùng như cha nữa không?”

Thấy cậu nhóc không chút do dự gật đầu, nàng lại rèn sắt khi còn nóng nói: “Bây giờ công phu của cha tốt như vậy, chính là kết quả khổ luyện khi còn nhỏ. Đệ ngẫm lại xem, nếu ở trên chiến trường, đao kiếm cũng không biết cầm, khi đối mặt với kẻ địch, tay chân không có sức lực, chỉ có kết quả đệ bị đánh! Đệ xem, tựa như bây giờ vậy, ta chỉ cần chạm nhẹ một cái vào người đệ, đệ đã tự đổ. Ngay cả tiểu nữ tử gầy yếu như tỷ tỷ cũng có thể đánh ngã đệ, đệ làm sao còn có thể làm anh hùng được nữa? Chẳng khác gấu là bao!”

“Lân Lân không phải gấu, lớn lên Lân Lân phải làm đại anh hùng, giúp tỷ tỷ đánh người xấu!!” Phòng Hạo Lân bị tỷ tỷ đả kích đến mức hốc mắt long lanh nước mắt, lại bày ra vẻ mặt quật cường cường điệu, “Ngày mai Lân Lân sẽ bắt đầu đứng tấn, chạy bền, không bao giờ lười biếng nữa!!”

Phòng phu nhân nghe thấy vẻ mặt vui mừng, cười nói: “Lân Nhi nghe lời nhất vẫn chỉ có người làm tỷ tỷ như con. Mỗi ngày ta đều nói đến mỏi miệng, vừa đấm vừa xoa cũng không thấy nó đồng ý trôi chảy như vậy! Ngay cả khi cha hổ mặt nghiêm của nó dạy dỗ, nó cũng quật cường không rên một tiếng. Có thể khiến nó chủ động mở miệng nói rèn luyện, nếu cha con nghe được, không biết sẽ vui vẻ đến nhường nào đâu!”

“Cái gì để ta nghe được sẽ vui vẻ?” Phòng Tử Trấn đi từ ngoại viện vào, thấy vợ con trai con gái ngồi trong nhà chính nói chuyện, chạy tới đỡ lấy con trai mập mạp trong tay con gái nhỏ, rồi tung lên không trung vài cái. Phòng Hạo Lân cười đến “Sằng sặc”, trò chơi tung hứng trên cao này vốn là trò chơi yêu thích nhất của hai cha con.

“Con trai bảo bối của chàng hạ quyết tâm phải khổ luyện kỹ năng cơ bản! Chàng có vui không?” Phòng phu nhân trừng mắt nhìn phu quân một cái, giơ tay đoạt lại con trai, đặt lên trên giường ấm áp.

Phòng Tử Trấn liếc mắt khen ngợi nhìn con trai một cái, nói với Tiểu Thảo: “Con gái, nhất định là con tác động được thằng bé đúng không? Lúc thằng nhóc này bướng bỉnh, cũng chỉ có lời con nói mới có thể lọt lỗ tai nó! Còn chưa lớn được bao nhiêu, cũng không biết học ai cái tính khí thất thường như vậy!”

“Có ai nói con trai như vậy không? Trước kia không phải LânNhi còn nhỏ sao? Qua năm mới, Lân Nhi của chúng ta lại lớn thêm một tuổi, cho nên hiểu chuyện hơn, biết cố gắng!” Phòng phu nhân bốn mươi mới sinh được đứa con trai bảo bối, ngày thường đều vừa thương xót vừa cưng chiều, không nỡ nói nặng dù chỉ một câu.

Phòng Tử Trấn nhìn bà một cái, tận tình khuyên bảo nói: “Phu nhân, phải nhớ “mẹ hiền chiều hư con”, ta thấy, vẫn nên mời một sư phó quyền cước nghiêm khắc một chút, đặt nền móng cho con đi? Miễn cho hai ta đều mềm lòng, không thể nhẫn tâm để con khổ luyện.”

Tuy trong lòng Phòng phu nhân không đành lòng, nhưng bà cũng biết quyết định của phu quân là chính xác. Sờ sờ mái tóc mềm mại của con trai, bà gian nan gật gật đầu, nói: “Được! Chàng xem trong những thủ hạ của chàng, có ai có kỹ năng cơ bản tương đối vững chắc hay không... Tốt nhất, có chút kiên nhẫn, tính tình không cần quá táo bạo...... Dẫu sao Lân Nhi vẫn còn nhỏ......”

“Được rồi! Chuyện này để ta tính! Lòng ta tự biết rõ!!” Phòng Tử Trấn ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại càng thêm kiên định ý niệm phải tìm cho con trai một sư phụ nghiêm khắc.

Dư Tiểu Thảo ôm Phòng Hạo Lân vừa bò vào lòng mình vào trước ngực, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nói: “Chỗ của con có phương thuốc dùng để tắm, đến lúc đó căn cứ vào tình huống của tiểu đệ, phối hợp thuốc tắm, vừa có thể cường gân kiện cốt, lại có thể giảm bớt mệt nhọc. Như vậy sẽ không xuất hiện tình trạng đau nhức chân tay sau khi tiểu đệ rèn luyện!”

“Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt!!” Phòng Hạo Lân cũng không phải cậu bé nghịch ngợm không có chí tiến thủ, dẫu sao cậu bé cũng còn nhỏ, lại chưa từng phải chịu khổ. Mỗi lần cha bắt cậu bé đứng tấn, ngày hôm sau cả người sẽ đau như bị đánh, nhức mỏi vô cùng. Cho nên mới bày ra các loại biểu cảm dễ thương, muốn trốn thoát hoàn cảnh huấn luyện. Vừa nghe tới sau khi rèn luyện cả người không đau, cậu nhóc lập tức phấn chấn tinh thần hơn. Cậu bé lại càng thêm sùng bái và yêu quý tỷ tỷ cái gì cũng biết này ở trong lòng.

Phòng phu nhân nhìn hai tỷ đệ ôm nhau rất tình cảm thì lộ ra nụ cười từ ái. Đột nhiên, bà nhớ tới việc gì đó, vội sai Linh Lung lấy một tấm thiệp cưới màu đỏ thẫm từ trong hộp trang điểm ra, đưa đến tay Tiểu Thảo, nói: “Đây là thiệp cưới của thiếu gia chủ của nhà họ Chu đưa tới đây. Đầu tiên hắn đưa đến phủ con, biết được con nhận việc công phải ra ngoài, lại tự mình đưa đến nhà ta để ta chuyển tới cho con.”

Thiếu gia chủ của nhà họ Chu? Ai vậy? Dư Tiểu Thảo bày ra vẻ mặt mờ mịt, chờ tới khi mở tấm thiệp cưới ra, mới nhớ tới Chu Tam thiếu của Trân Tu lâu, bây giờ hắn đã là gia chủ được Chu gia công nhận. Hừ! Tên này im hơi lặng tiếng, vậy mà đã tìm được vợ rồi, ngày mười sáu tháng này sẽ thành thân!!

Tính toán một chút, gia hỏa Chu Tử Húc này lớn hơn mình sáu tuổi, qua năm mới cũng đã hai mươi hai, thật sự đã đến lúc cưới vợ sinh con rồi! Ngẫm lại, thời gian trôi qua thật nhanh! Lúc trước nhà nàng còn chìm trong khốn cùng thất vọng, những ngày tháng gian nan nhất, gặp được Chu Tam thiếu mới mười bốn, lúc ấy vẫn là một thiếu niên xinh đẹp mang chút trẻ con!

Chỉ chớp mắt, bảy tám năm đã trôi qua. Nàng từ một cô nương cải thìa thôn dã, giờ đã trở thành Quận chúa cao quý, giúp đỡ việc công cho Hoàng thượng, các loại sản nghiệp tự mình lập nên cũng đều phát triển không ngừng rực rỡ. Còn Chu Tam thiếu bây giờ cũng là một thương nhân thành công, không những bành trướng Trân Tu lâu khắp trời Nam đất Bắc, mà còn mở các xưởng tương, xưởng miến, xưởng gia công trứng muối trứng bắc thảo khắp cả nước, không ngừng mở rộng công việc làm ăn của Chu gia lên gấp hai gấp ba lần. Ngồi vững vị trí Hoàng thương lại càng mở ra nhiều cánh cửa thuận tiện cho sự nghiệp thương nhân của hắn...

Dư Tiểu Thảo cầm tấm thiệp cưới không khỏi thổn thức: Chu Tam thiếu và nàng, ngay từ đầu có thể nói là quan hệ đôi bên cùng có lợi. Chu Tam thiếu cần năng lực của nàng hỗ trợ hắn từng bước tiến lên trong gia tộc phức tạp, tranh thủ được vị trí thuộc về hắn. Còn nàng, cần lấp đầy nhu cầu tiền tài bức thiết để có thể thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt khốn quẫn lúc ấy của mình. Ngay lúc đó hai người tựa như hai con thú nhỏ gầy yếu, dựa vào nhau sưởi ấm cho nhau, cho nhau những cổ vũ để trưởng thành.

Trong lúc vô thức, thiếu niên vừa cứng cỏi lại quật cường kia đã tới tuổi cưới vợ rồi. Sao nàng lại có loại cảm khái như con trẻ nhà ta đã trưởng thành rồi chứ nhỉ?

Phòng Tử Trấn thấy con gái không ngừng thở dài, không nhịn được nghĩ sai lệch đi, thật cẩn thận thử thăm dò: “Con gái, tuy thiếu chủ Chu gia giàu có thành đạt, nhưng dẫu sao cũng là thương hộ. Tìm vợ đều chú ý ‘môn đăng hộ đối’, người vợ này của hắn là con gái của nhà họ Hoàng vốn là Hoàng thượng, chỉ nhìn một cách đơn thuần gia thế cũng rất xứng đôi.”

“Cưới con gái của Hoàng gia- một trong tứ đại thương gia giàu có nhất Đại Minh? Không phải là liên hôn giữa các gia tộc chứ?” Dư Tiểu Thảo nhíu mày càng chặt, lo lắng tiểu tử kia vì ích lợi gia tộc mà hy sinh hạnh phúc của mình.

“À... liên hôn giữa các gia tộc cũng chưa chắc không thể có được hạnh phúc. Tiểu tử họ Chu kia cũng coi như có quan hệ thân thiết với chúng ta, cùng lắm cũng chỉ coi như bạn đối tác của con mà thôi. Hắn đã lớn như vậy, tự nhiên sẽ có lựa chọn của mình. Chúng ta cũng đừng đi theo nhọc lòng!” Lúc trước, thấy được dáng vẻ ân cần của tên tiểu tử kia đối với con gái cho nên Phòng Tử Trấn cũng từng suy xét đến gia hỏa này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui