Nông Viên Tự Cẩm

"Ngươi còn dám có tâm tư với con gái nhà ta? Ngươi cái tên tiểu tử thối không biết xấu hổ...” Phòng Tử Trấn lập tức đứng lên, ngó trái ngó phải, cầm lấy thước chặn giấy trên bàn sách muốn ném về phía Chu Tuấn Dương.

Chu Tuấn Dương vội lên tiếng giải thích: “Phòng thúc đợi đã! Cái thước chặn giấy này là lễ vật do nha đầu Thảo Nhi kia chọn lựa kĩ càng cho ngài, không nói đến giá trị như thế nào, chỉ với phần tâm ý kia người cũng nỡ ném nó đi hay sao?”

Thấy động tác trên tay Phòng Tử Trấn ngừng lại, hắn lại nói tiếp: “Phòng thúc, ngài hiểu lầm tiểu tử rồi! Ngài ngẫm lại, ta gần như nhìn nha đầu Thảo Nhi lớn lên, ta có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú với nàng sao? Hơn nữa, ngoại trừ mấy nha đầu Ngô Đồng, Tô tổng quản cũng ở một bên nhìn chằm chằm nữa. Ngài không biết đâu, Tô tổng quản đối xử với nha đầu Thảo Nhi giống như con gái ruột của mình vậy, cẩn thận tỉ mỉ, còn ngoan ngoãn phục tùng. Ta ở một bên nhìn còn tưởng rằng y muốn giành con gái với ngài nữa!”

Hắn cũng thật liều mạng, vì muốn lấy được sự tín nhiệm của cha vợ mà ngay cả cái danh “Không bằng cầm thú” cũng có thể chụp lên trên đầu mình. Chỉ cần có thể ôm nha đầu xinh đẹp trở về, dù là cầm thú cũng được!! ( Tác giả: Dương Quận vương, liêm sỉ của ngươi đâu? Con mắt hình viên đạn của Dương Quận vương bay tới: Liêm sỉ là cái gì, có thể ăn ư?)

Lực chú ý của Phòng Tử Trấn thành công bị chuyển dời sang Tô Đại tổng quản. Cái gì? Tô tổng quản muốn giành con gái với ông? Là gì chứ? Cha ruột của con gái, ông không tiện nói gì. Nhưng ngươi nói một chút xem, một tên thái giám như ngươi, chạy theo góp vui cái gì? Bản thân không thể sinh con gái nên muốn tranh của người khác sao?

Hơn nữa, tên bốn mùa đều một thân bạch y kia thích sạch sẽ đến quá đáng, lại cộng thêm thủ đoạn trừng trị người khác của y có thể dọa trẻ con phát khóc, biến thái tới cực điểm. Nhìn kiểu gì cũng không giống loại người sẽ là một người cha tốt, đừng bóp méo mối quan hệ giữa y và con gái ông! Không được! Về sau phải đề phòng Tô tổng quản như phòng hỏa hoạn, phòng trộm!! Nhưng Tô Đại tổng quản thân là tổng giáo đầu của ám vệ, thân thủ cao cường đến mức không thể tưởng tượng được, ông có thể phòng được sao?

“Phòng thúc, ta thực sự có chuyện cần tìm Tiểu Thảo, ngài xem có thể châm chước một chút hay không. Nếu ngài không yên tâm, có thể ở một bên theo dõi. Xem tiểu tử có thể có một tia nửa hào vượt quy củ hay không!” Chu Tuấn Dương lấy lui làm tiến, hy vọng có thể đạt được mục đích gặp tiểu nha đầu. Haizz! Chỉ gặp mặt cô vợ nhỏ của mình thôi mà sao lại khó như vậy?

Phòng Tử Trấn nhìn chằm chằm Chu Tuấn Dương một lúc lâu, mới bĩu môi, vung tay lên, dùng giọng điệu khai ân nói: “Quên đi, dù ta có không tin ngươi, còn có thể không tin con gái mình ư? Đi đi? Chỉ cho ngươi một canh giờ, nói ngắn gọn, đừng nghĩ ở lại ăn cơm chùa!!”

Khóe miệng Chu Tuấn Dương co giật trong vô hình, hắn vốn đang định ăn cơm trưa cùng tiểu nha đầu nữa, xem ra... Phải xuống tay từ trên người Phòng phu nhân!

“Chủ tử, chúng ta đây là đến viện của Dư cô nương ư? Không biết nha đầu Ngô Đồng kia đang ở Phòng phủ hay đã trở về Dư trạch?” Hầu Hiểu Lượng đi phía sau gần như nhỏ giọng lầm bầm một câu.

“Làm sao? Coi trọng nha hoàn kia?” Chu Tuấn Dương liếc mắt nhìn thủ hạ của mình một cái. Từ sau khi Đổng Đại Lực được điều nhiệm đến Đại doanh Tây Sơn làm chỉ huy, Hầu Hiểu Lượng đã bắt đầu đi theo bên người hắn. Có lẽ do tuổi còn nhỏ cho nên gia hỏa này không ổn trọng bằng Đổng Đại Lực, nhưng tính tình linh hoạt, làm việc khéo léo, dùng rất thuận tay.

Hầu Hiểu Lượng cười ha ha, hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy! Ngô Đồng dáng vẻ đoan chính, trung thành đáng tin cậy, lại còn khéo tay. Lần trước nàng ấy giúp ta dệt khăn quàng cổ bao tay, ta còn chưa nỡ mang nữa! Tính tình cũng trong nhu có cương, khá tốt!”

“Ngươi nghĩ cũng hay lắm đó, tương lai Ngô Đồng muốn ở lại trong viện của Tiểu Thảo làm quản sự cho phu nhân. Còn ngươi thì sao? Nhìn Đổng ca của ngươi thì biết, tương lai đạt được chức quan võ tướng ngũ lục phẩm tuyệt đối không thành vấn đề. Đến lúc đó, bị người khác cười nhạo ngươi cưới một nha đầu, không dám ngẩng đầu ở trước mặt đồng liêu thì đừng trách gia không nhắc nhở ngươi!” Chu Tuấn Dương chỉ điểm cho tiểu tử này một câu.

Nào ngờ Hầu Hiểu Lượng lại không cảm kích: “Chủ tử, thuộc hạ vốn không có chí lớn. Có thể đi theo bên người gia làm chân chạy vặt đã là phúc phận của thuộc hạ! Có được vào binh doanh, được phong quan hay không, thuộc hạ thật sự không nghĩ tới. Thuộc hạ đã nghĩ kĩ rồi, cứ làm gã sai vặt bên người cho ngài cả đời không phải tự do thích ý hơn ở binh doanh sao?”

“Nhìn bộ dáng không tiền đồ của ngươi xem! Vì phu nhân, ngay cả làm quan cũng muốn từ bỏ?! Tương lai khẳng định là một thê nô, bị phu nhân quản lý gắt gao!!” Chu Tuấn Dương cười mắng một câu.

Hầu Hiểu Lượng rất dũng cảm, trộm cười nói: “Có chủ tất có phó. Thuộc hạ cùng lắm chỉ học theo chủ tử ngài một hai phần mà thôi, còn phải tiếp tục quan sát học tập, tranh thủ sớm ngày ôm được mỹ nhân về!”

“Tiểu tử thúi, mượn ai lớn gan, dám trêu ghẹo tới gia! Đây là tìm đánh đúng không?” Chu Tuấn Dương quay người không nhẹ không nặng đá chân một cái lên mông Hầu Hiểu Lượng. Tuy Hầu Hiểu Lượng đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn không né tránh được vô ảnh cước của chủ tử như cũ.

“Thỉnh an Dương Quận vương!” Giọng nói của Ngô đồng truyền ra từ trong bụi hoa mai. Đôi mắt tuy không lớn nhưng lại có thần sắc của Hầu Hiểu Lượng đột nhiên sáng ngời. Vừa ngẩng đầu đã trông thấy bóng dáng nhỏ dài trong bụi mai tuyết. Những bông hoa mai diễm lệ đỏ rực như lửa ánh lên khuôn mặt tuyết trắng thanh nhã, vậy mà lại khiến cho Hầu Hiểu Lượng nhìn đến ngây ngốc.

Chu Tuấn Dương nhẹ mắng một tiếng: “Mất mặt!”

Sau đó hắn nhìn về phía Ngô Đồng khoác áo choàng trắng bằng da chồn, hỏi câu: “Tiểu thư nhà ngươi dậy chưa? Tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”

Ngô Đồng kính cẩn lễ phép nói: “Bẩm Dương Quận vương, tiểu thư nhà chúng ta đã dậy từ sớm, lúc này đang theo Phòng phu nhân thảo luận chuyển ra ngoài ngày mai. Tối hôm qua tiểu thư ngủ rất ngon, hôm nay tinh thần không tệ.”

“Ngô Đồng muội muội, nàng đây là...” Hầu Hiểu Lượng liếm mặt thò qua, tìm một câu không đầu không đuôi để hỏi.

Ngô Đồng nhàn nhạt liếc mắt quét hắn ta một vòng, nhẹ giọng nói: “Vừa lúc hồng mai trong viện nở rộ, nô tỳ chuẩn bị cắt cho tiểu thư mấy cành hoa mai để cắm vào bình, trang trí trong phòng.”

“Ngô Đồng muội muội nhìn trúng cành nào? Nếu có việc cần giúp đỡ, nàng cứ việc mở miệng.” Hầu Hiểu Lượng thò lại gần, đứng ở bên người nàng ta, theo tầm mắt của nàng ta nhìn về phía trên cây hoa mai.

Ngô Đồng bước sang bên cạnh hai bước, cố ý xa cách lắc đầu với hắn ta nói: “Không làm phiền Hầu thị vệ, cây mai này cũng không quá cao, nô tỳ vẫn có thể làm được. Chủ tử nhà ngươi đã rời đi, ngươi còn không đi cùng?”

“Chủ tử và cô nương nhà nàng có chính sự cần bàn bạc, không cần ta phải canh giữ ở bên cạnh. Ngô Đồng muội muội, nàng đừng khách khí, có việc gì cần, nói một tiếng là được!” Hầu Hiểu Lượng nhiệt tình dính lấy, dọa Ngô Đồng sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Không lay chuyển được hắn ta, Ngô Đồng vội cầm bình gốm trong tay đưa cho hắn ta, nói: “Nếu không, ngươi giúp đỡ lấy tuyết trên cánh hoa mai đi? Nhớ kĩ, chỉ cần một chút tuyết trên nhụy của hoa mai...”

Hầu Hiểu Lượng thấy bản thân cuối cùng cũng tranh thủ được cơ hội ở cùng một chỗ với Ngô Đồng, tung ta tung tăng nhận lấy bình, lại tìm gì đó để nói: “Ngô Đồng muội muội, lấy tuyết trong nhụy hoa đào có phải dùng để pha trà hay không? Không biết ta có vinh hạnh được nếm thử nước trà nàng tự tay pha hay không?”

“Ngươi... Làm tốt việc của mình đi? Nếu làm thật tốt, chờ tới mùa hè năm sau, đến khi nấu trà hoa nước tuyết, nhất định sẽ không quên phần của ngươi. Bên kia hoa mai nở không tệ, ta qua đó xem một chút...” Ngô Đồng bị biểu hiện của Hầu Hiểu Lượng làm cho hoảng sợ, chỉ muốn tránh né gia hỏa hôm nay khác thường này.

Hầu Hiểu Lượng làm sao nỡ bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vội ôm bình theo sau: “Cùng đi đi! Ta leo cây cũng rất lành nghề, nói không chừng có thể giúp đỡ chuyện gì đó... Haizz! Ngô Đồng muội muội, nàng đi chậm một chút, đừng để bị trượt ngã...”

Lại nói Chu Tuấn Dương quen cửa quen nẻo rảo bước tiến vào trong viện của Tiểu Thảo. Bên trong cho dù là tiểu nha hoàn hạ đẳng nhất, cũng không có ai là không nhận ra hắn. Tiểu nha hoàn trông cửa chạy thẳng đi bẩm báo với các chủ tử, nhưng cũng chỉ tới phòng chính sớm hơn Dương Quận vương chân dài tay dài một phút đồng hồ mà thôi.

Bị con trai quấn lấy, mới sáng sớm đã tới đây, lúc này Phòng phu nhân đang mỉm cười nhìn con trai con gái trêu đùa nhau ở trên giường đất. Kỳ thật, đứa con gái tinh ranh đang đơn phương trêu chọc con trai bà, mà đứa con trai này còn ngây ngốc mặc tỷ tỷ tùy ý làm bừa trên đầu mình. Nàng buộc tóc của cậu nhóc thành túm dựng ngược lên trời, còn có hai má đỏ như mông con khỉ, thật khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Nhưng cậu nhóc lại vẫn vui tươi hớn hở như cũ, cười đến vẻ mặt hạnh phúc.

Vừa nghe tiểu nha hoàn bẩm báo nói Dương Quận vương tới, Phòng phu nhân cười như không cười liếc mắt nhìn con gái một cái, khẽ cười một tiếng nói: “Mới một đêm không gặp đã vội vàng chạy tới rồi! Dương Quận vương có phải định buộc con lên lưng quần hay không?”

“Mẹ nuôi! Có ai đi trêu ghẹo con gái của mình như người không?” Khuôn mặt nhỏ của Dư Tiểu Thảo lập tức đỏ bừng, trong đôi mắt to chứa vài phần e lệ.

Chưa nói hết hai câu đã nghe thấy giọng nói của Nghênh Xuân ở bên ngoài thỉnh an Dương Quận vương, Phòng phu nhân lại trêu ghẹo liếc nhìn con gái mình một cái. Nói đến Dương Quận vương, quả thật biểu hiện suốt mấy năm nay của hắn khiến Phòng phu nhân rất vừa lòng.

Nếu lấy tiêu chuẩn tiểu thư khuê các trong kinh mà nói, bất luận hành vi cử chỉ hay lời nói Tiểu Thảo đều không được coi là dịu dàng quyên tú; tuy có thể hấp dẫn một số ánh mắt của người trẻ tuổi, nhưng lại không phải con dâu tốt trong lòng mẹ chồng.

Đôi khi bà cũng muốn hạ nhẫn tâm, mời đại gia lễ nghi đến huấn luyện cho con gái, nhưng lại sợ cá tính đặc biệt của nàng bị triệt tiêu, cuối cùng trở thành một khuê tú luôn mang một lớp mặt nạ rập khuôn như hàng nghìn khuê tú khác trong kinh. Nhưng nếu không học những thứ này, bà lại sợ tương lai hôn sự của con gái sẽ gặp khó khăn.

May mắn có Dương Quận vương, hắn vẫn luôn che chở đầy đủ cho con gái, bao dung hết thảy những sở thích của nàng, cho dù là chút tính tình kiêu căng nóng nảy, hay lời nói mạnh bạo, những biểu cảm sinh động khác người... Càng đáng quý khó tìm hơn là mẫu phi của Dương Quận vương dường như cũng rất vừa lòng với tiểu nha đầu.

Khi còn trẻ Tĩnh vương phi vốn đã không phải dạng nữ tử bảo thủ không chịu thay đổi, Tĩnh vương lại cưng chiều bà như công chúa nhỏ, cho nên đối tiểu cô nương nào đó có nhưng lời nói hành động khác người, bà vẫn có lòng khoan dung rất lớn. Tiểu Thảo lại còn giúp bà điều dưỡng tốt thân thể, thường xuyên giúp bà chăm sóc hoa cỏ, giúp cho Tĩnh vương phi càng thêm có mặt mũi trong hội yêu thích hoa cỏ ở Kinh thành.

Lần trước trong lễ cập kê của tiểu nha đầu, phủ Tĩnh vương cũng giúp nàng có đủ mặt mũi, chẳng những cả nhà đều tới ăn mừng, còn tự cho mình là thông gia tương lai, đưa tặng tiểu nha đầu rất nhiều quà tặng trân quý khó tìm. Chuyện hai nhà kết thân đã là chuyện chắc chắn trong mắt rất nhiều nhà quyền quý trong kinh.

Khiến cho Phòng phu nhân yên tâm nhất vẫn là sự quý trọng Chu Tuấn Dương dành cho tiểu nha đầu. Dương Quận vương đã sắp hai mươi ba, nhưng vẫn giữ mình trong sạch, chưa từng dây dưa mập mờ với bất kỳ khuê tú nào khác. Đối với Tiểu Thảo khác biệt với mọi người, hắn cũng không hề có ý kiến gì. Cho dù có nữ tử nào đó sinh lòng ái mộ với hắn, e lệ ngượng ngùng muốn tiến đến gần hắn, hắn chỉ cần một ánh mắt lạnh băng cũng đã có thể dập tắt ngọn lửa yêu thích trong lòng đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui