Nhưng Dương Quận vương lạnh lùng như sắt thép đó từ trước tới nay vẫn không nỡ nói một câu nặng lời với con gái, lại càng không dám mặt nặng mày nhẹ nhìn nàng bao giờ. Có đôi khi, một số lời nói hành động của Tiểu Thảo đến Phòng phu nhân cũng cảm thấy có chút “Làm mất hết mặt mũi”, nhưng Dương Quận vương người ta lại chỉ nhìn tiểu nha đầu đầy yêu chiều, chỉ cười nhẹ đối với hành vi được sủng sinh kiêu của Tiểu Thảo.
Chính Phòng phu nhân cũng là một người phụ nữ hạnh phúc, tuy rằng trong mắt người khác phu quân chỉ là một vũ phu văn hóa thấp, nhưng ông đối xử với bà rất tốt, thành thân hơn hai mươi năm, hai người dường như chưa từng đỏ mặt cãi vã. Cho dù bà bởi vì nhiều năm không có con mà tâm tình bực bội, tính tình cũng trở nên hơi cáu gắt hay tức giận, ông cũng luôn yên lặng chịu đựng cơn giận của bà.
Bà vốn tưởng rằng không có thai là lỗi do mình, muốn chịu đựng ghen tuông nạp thiếp cho ông nhưng ông lại đuổi hết tất cả ra ngoài, nói: “Ngoài nàng ra, ta không cần ai cả!”
Khi bà tìm thầy xin thuốc khắp nơi, chỉ muốn sinh một bảo bối giống ông thì ông lại trấn an bà rằng: “Không vội, cho dù cả đời này nhất định không thể có con, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau đến già.”
Khi biết được nguyên nhân không thể mang thai có thể do ông, ông ấy lại không hề che giấu vì tự tôn của đàn ông mà lại thản nhiên công bố ra ngoài vì muốn giảm bớt áp lực bên ngoài cho bà...
Ông ấy không biết nói mấy lời ngon tiếng ngọt, nhưng khi cảm xúc của bà sa sút nhất, ông ấy lại lẳng lặng nắm nắm tay bà, yên lặng an ủi bà. Ở trong mắt người khác, bà gả cho ông ấy là ngốc nghếch. Nhưng tình cảm giống như uống nước, ấm lạnh tự biết! Nếu so với những tỷ muội bị mẹ chồng gây khó dễ, bị phu quân lạnh nhạt phải tranh sủng với rất nhiều thiếp thất đó, bà đã thật sự rất hạnh phúc rồi! Có được người chồng như vậy còn cầu mong gì nữa?
Ở trong mắt Phòng phu nhân, Dương Quận vương giống như Tĩnh vương và phu quân của bà, đều là nam nhân tốt yêu chiều vợ tới không có giới hạn. Nam nhân như vậy phải nhân lúc còn sớm mà bắt lấy, còn chờ đợi gì nữa?
Sang năm con gái sẽ mười sáu, đã tới lúc bàn chuyện cưới hỏi rồi. Đúng lúc này có một nam nhân đối với con bé toàn tâm toàn ý như vậy, còn có gì phải bắt bẻ nữa?
Lúc này Phòng phu nhân nhìn Dương Quận vương hơi có chút ý vị yêu thích khi mẹ vợ nhìn con rể. Nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng.
Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân đang chơi vui vẻ cùng với tỷ tỷ trên giường đất vừa nghe nói Dương Quận vương tới thì lập tức “Thay lòng đổi dạ”, vứt bỏ tỷ tỷ yên thương nhất, lao về phía Chu Tuấn Dương đang đi vào, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh rể, Lân Lân có đẹp không?”
“Tiểu phản đồ!” Dư Tiểu Thảo bị tiếng “Anh rể” của tiểu đệ kích động tới đỏ bừng mặt. Cũng không trách tên Chu Tuấn Dương kia lại được hoan nghênh đến vậy, mỗi lần đến hỏi thăm Phòng phủ, hắn đều mang một số món đồ chơi nhỏ từ Tây Dương cho nhóc con, ví như con ngựa có dây cót có thể chạy, hộp nhạc máy, búp bê tinh xảo... Nên đã thành công lừa gạt được sự ủng hộ của bạn nhỏ Phòng Hạo Lân, dụ dỗ nhóc con sửa miệng gọi hắn là “Anh rể”. Tiểu Thảo tức đến không biết phải làm sao.
“Ừ... đẹp...” Chu Tuấn Dương nhìn cậu em vợ bị tiểu nha đầu lôi ra đùa chơi, do dự một chút rồi vẫn làm trái lương tâm khen ngợi một tiếng. Tạo hình như vai hề này đúng là không nỡ nhìn thẳng. Nhưng đối mặt với khuôn mặt đáng yêu dễ thương đang sáng bừng, đôi mặt sáng lấp lánh và biểu cảm chờ mong được tán dương kia, hắn thật sự không thể thốt lên hai chư “Khó coi”.
“Anh rể, có đẹp bằng huynh không?” Vẻ mặt ngây thơ dễ thương đầy chờ mong. Cậu nhóc đã quen nghe tỷ tỷ nói Dương Quận vương là mỹ nam, cho nên luôn nghĩ rằng như vậy là đẹp. Nếu khi trưởng thành nhóc cũng có mỹ mạo như anh rể, vậy sẽ không lo không cưới được vợ nữa!
Chu Tuấn Dương nhìn thoáng qua tiểu nha đầu cười đến duỗi thẳng chân ngã trên giường đất, vẻ mặt bất đắc dĩ, cố nặn ra một nụ cười khó coi, gian nan gật gật đầu, nói: “Đẹp như ta vậy!” Hết cách rồi, ai bảo người ta là em vợ chứ? Để sớm cưới được vợ nhỏ, hắn phải nịnh nọt thật tốt người bên cạnh nàng.
Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân mặt đỏ bừng như mông khỉ, cảm thấy hài lòng ngồi trở lại giường đất, nhận lấy con ếch biết nhảy anh rể đưa cho, sau đó chuyên tâm nghiên cứu. Lên dây cót, con ếch xanh này ấy thế mà lại có thể nhảy lên rất cao, thật thú vị!
“Thẩm, người đang nói chuyện gì với Tiểu Thảo vậy?” Thấy Phòng phu nhân mang biểu cảm ôn hòa vui vẻ, sau khi Chu Tuấn Dương hành lễ xong liền ngồi xuống bên cạnh.
Phòng phu nhân cười dịu dàng, giúp Tiểu Thảo gỡ ren trong cuộn, nhìn bàn tay lên xuống thoăn thoắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta đang bàn bạc với Thảo Nhi xem ngày mai nên tặng lễ vật gì cho Chu Tam thiếu.”
“Chu Tam thiếu? Thiếu gia chủ nhà họ Chu? Hắn sắp thành thân??” Chu Tuấn Dương này lòng dạ hẹp hòi, vẫn còn chưa quên tên kia từng có ý xấu với tiểu nha đầu, may mắn hắn đã sớm chặt đứt tâm tư, nếu không... hừ hừ!
“Đúng vậy, đã định thân với con gái của thương nhân giàu có Hoàng gia. Nghe nói mấy năm nay cô nương kia cũng đi theo phụ huynh học làm ăn buôn bán, rất có năng lực và mắt nhìn, quản lý mấy cửa hàng Hoàng gia của nàng ta thuận buồm xuôi gió. Cũng coi như là một nữ tử rất có năng lực!” Phòng phu nhân nói tất cả những điều mình biết được cho hai người nghe.
Dư Tiểu Thảo nghe vậy, gật gật đầu nói: “Rất tuyệt! Sau này Chu Tam thiếu cũng có thêm chút trợ lực! Nếu như cưới một cô nương ôn nhu mảnh mai như đóa tơ hồng vàng, vậy mới hắn mới là người khổ!”
Nàng cũng hiểu tên họ Chu kia thật đấy, ngay cả hắn thích loại hình nào nàng cũng rõ như lòng bàn tay?” Chu Tuấn Dương thừa nhận hắn lại tái phát lòng dạ hẹp hòi, lời nói cũng mang theo mấy phần ghen tuông.
Dư Tiểu Thảo ngước mắt liếc hắn một cái, ra vẻ đương nhiên nói: “Ta chỉ đứng trên lập trường của mình, nếu ta là hắn ta nhất định sẽ tìm một người vợ có thể cùng vất vả giúp đỡ hắn chứ không phải một tiểu bạch hoa ngày ngày chỉ biết khóc thút thít. Đương nhiên cũng có thể có nam nhân thích loại hình này, mà có thể một người trong đó là hắn cũng không chừng.
“Hắn thích loại hình nào thì gia không rõ lắm, cũng không muốn biết. Nhưng gia và nàng giống nhau, thích nhanh nhẹn có khả năng!” Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu dường như không vui, vội bày tỏ tấm lòng mình.
“Huynh thích loại hình nào ta không quan tâm, cũng không quan tâm nổi!” Dư Tiểu Thảo cúi đầu dệt bao tay, đó là bao tay màu lam trắng cho Phòng Hạo Lân.
Chu Tuấn Dương bất chấp Phòng phu nhân ở đây, vội dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói: “Sao nàng lại mặc kệ ta được chứ? Gia đang thèm nàng quản đây! Tốt nhất là quản cả đời...”
“Khụ khụ!” Phòng phu nhân bị bỏ qua một bên nặng nề ho khan hai tiếng. Dương Quận vương này còn mạnh hơn phu quân nhà bà ấy nhiều. Mấy lời buồn nôn âu yếm đến nổi da gà như vậy cũng có thể nó ra lời.
“Thẩm, ngày mai mấy giờ hai người ra ngoài, có cần hộ vệ không?” Chu Tuấn Dương ra vẻ tích cực đề cử chính mình, khiến Phòng phu nhân dở khóc dở cười. Sao da mặt tên tiểu tử này lại có thể dày như vậy nhỉ?
“Nhà ta không thiếu hộ vệ!” Dư Tiểu Thảo lười biếng từ chối hắn một câu.
“Gia rất quen thuộc Kinh thành, có thể giúp hai người đỡ được chút chuyện hơn!” Chu Tuấn Dương không ngừng cố gắng.
“Mẹ nuôi của ta cũng sinh ra và lớn lên ở Kinh thành, bà còn quen thuộc nơi đây hơn huynh hai mươi mấy năm đó!” Dư Tiểu Thảo làm khó hắn đến nghiện rồi.
“Thảo Nhi” Phòng phu nhân trừng mắt liếc nhìn con gái như đang trách nàng, thái độ của con gái này đối với Dương Quận vương có phải quá tùy ý hay không? Nhưng nhìn Chu Tuấn Dương hình như còn rất thích thú nữa kìa. Bà không nhịn được nói giúp hắn đôi lời: “Dương Quận vương cũng là có ý tốt, con không thể coi lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ sói được! Nếu ngày mai Dương Quận vương không có việc gì, vậy phiền tới ngài rồi.”
“Thẩm, người quá khách khí rồi. Gọi Dương Quận vương quá xa cách, người có thể gọi ta là Dương Nhi hoặc là Tuấn Dương.” Chu Tuấn Dương chớp lấy thời cơ không ngừng lấy lòng mẹ vợ tương lai. Lại thành công nhận được một ánh mắt liếc xéo đầy xem thường của tiểu nha đầu.
“Vậy ta sẽ không khách khí nữa! Tuấn Dương, ngươi biết cửa hàng bán ngọc nào tốt nhất ở Kinh thành không?” Phòng phu nhân càng nhìn càng ưng đứa nhỏ Chu Tuấn Dương này, rất xứng đối với con gái nhà mình. Đẹp trai, nhiều tiền, tiền đồ như gấm, tính tình lại tốt, người đàn ông tốt vậy đốt đèn cũng khó tìm.
“Trí Ngọc trai ạ, nghe nói cửa hàng mới nhập một lô ngọc thạch từ Tân Cương, nhưng phải sau hai ngày mới mở ra, không biết có hàng cao cấp hay không đây.” Chu Tuấn Dương mặt không biến sắc đề cử.
“Trí Ngọc trai? Đó không phải là sản nghiệp của nhà ngươi sao?” Dương Quận vương có trong tay không ít sản nghiệp,Trí Ngọc trai cũng là một trong số đó. Ở đó ngọc thạch cao cấp chất lượng tốt không nói, trạm trổ cũng vô cùng tinh mỹ, mỗi một miếng ngọc đều là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Nghe nói bọn họ đã trả giá rất cao để mời một bậc thầy tạo hình tới làm việc. Mỗi một tinh phẩm đều có giá trị xa xỉ.
“Thẩm, người mới vừa rồi chỉ hỏi chỗ nào có ngọc khí tốt, lại không hỏi có phải sản nghiệp của tiểu tử hay không. Người cứ dạo thoải mái, nếu nhìn trúng thứ gì, ta sẽ giảm giá cho ngài.” Chu Tuấn Dương không nói miễn phí vì hắn biết nếu nói như vậy, cả đời này Phòng phu nhân sẽ không ghé thăm Trí Ngọc trai nữa. Đặc biệt là nếu mình muốn thành phu quân của Tiểu Thảo, bà lại càng để ý.
Chu Tuấn Dương dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nếu Trí Ngọc trai không chọn được món hợp ý, Trân Bảo trai năm trước cũng có nhập được một lô hàng từ Tây Dương, trong đó cũng có một chiếc đồng hồ không tồi, khi tới lúc đúng giờ sẽ có một con chim kêu to nhảy ra báo giờ...”
“Anh rể, anh rể! Ngày mai Lân Lân cũng muốn đi, đi xem chim biết báo giờ!” Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân vừa nghịch ếch xanh có dây cót, vừa không quên tìm cảm giác tồn tại.
“Được, được! Nếu đệ thích anh rể sẽ chuyển một cái tới nhà cho đệ!” Chu Tuấn Dương sờ sờ đều nhỏ của cậu nhóc, dịu dàng nói.
“Huynh hận Chu Tam thiếu đến thế cơ à?” Dư Tiểu Thảo nghẹn cười, không mặn không nhạt hỏi một câu.
Chu Tuấn Dương nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Sao nàng lại nói như vậy?”
“Ngày vui người ta kết hôn, huynh thì hay rồi, lại tặng một thứ không may mắn tới!” Dư Tiểu Thảo không nhịn được ha ha cười rộ lên.
Tặng một thứ không may mắn? Tặng đồng hồ... đưa tiễn?! Chu Tuấn Dương vừa suy nghĩ đã lập tức hiểu được ý của tiểu nha đầu. Ừm... đúng là ngụ ý không may mắn lắm!!*
(*) Người Trung Quốc không tặng nhau đồng hồ bởi vì theo tiếng Trung, từ tặng đồng hồ (送钟) có phát âm gần giống từ nghi thức tang lễ (送终), ngụ ý không được may mắn.
“Lân Lân, nếu như đệ thích đồng hồ báo giờ, vậy bảo tỷ tỷ đệ mua về nhà đi! Nàng không thiếu tiền đâu!!” Chu Tuấn Dương cũng chẳng quan tâm chuyện tặng quà cho Chu Tam thiếu lắm, chỉ nghĩ nhất định không thể đắc tội mẹ vợ và em vợ được, cho nên vội bổ sung.
“Vâng! Tỷ tỷ rất biết kiếm tiền! Tiền tỷ tỷ kiếm được một tháng còn nhiều hơn chúng ta kiếm một năm!!” Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân nhớ tới ngày nọ mẹ và cha cảm thán một câu, dùng sức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đệ tiểu tử này!!” Dư Tiểu Thảo dành ra một bàn tay, gõ gõ trán cậu nhóc.
Phòng Hạo Lân dùng tay nhỏ bụ bẫm che lại cái đầu nhỏ, tiến đến bên người Chu Tuấn Dương, đáng thương tìm sự đồng tình: “Anh rể, tỷ tỷ cốc đầu đệ, huynh cốc lại giúp đệ đi...”
“Đệ to gan rồi đấy nhỉ!!” Dư Tiểu Thảo trừng mắt liếc nhìn nhóc con không có lương tâm này một cái. Quyết định hủy bỏ bữa điểm tâm buổi trà chiều!!