Nông Viên Tự Cẩm

“Còn có thể làm gì? Coi trọng một tiểu giai nhân nào đó rồi thôi!” Dư Tiểu Thảo lười biếng trả lời. Trợ thủ đắc lực mình tự tay bồi dưỡng lại bị người ta cuỗm mất. Điều này giống như mình khổ cực vất vả lắm mới trồng được cây rau, nhưng tới khi thu hoạch lại bị người ta trộm sạch vậy. Chính là cảm giác hơi mất mát, haizz...

“Tiểu thư!!” Ngô Đồng xấu hổ buồn bực hơi nhấp nhổm không yên, khuôn mặt cũng ửng hồng. Hầu Hiểu Lượng gần đây cứ không có việc gì là lại tới quanh quẩn bên cạnh nàng ta. Ngày hôm qua ở trong rừng mai lại càng thể hiện sự ân cần. Nàng ta cũng ý thức được tình cảm của hắn đối với mình.

Nhưng mà bởi vì Hầu Hiểu Lượng này tính tình khá phóng túng, có đôi khi là cợt nhả, khiến người ta cảm thấy không đáng tin cậy. Hơn nữa, người bên cạnh Dương Quận vương chỉ cần hơi có năng lực một chút, tương lai tiền đồ nhất định không tầm thường.

Nàng ta chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, dáng vẻ cũng chỉ thường thường bậc trung mà thôi. Lúc này có lẽ là hắn nhất thời cảm thấy mới mẻ, ai biết sau này hắn có hối hận vì quyết định ngày hôm nay hay không. Ngô Đồng là người phải suy nghĩ kĩ mọi chuyện rồi mới làm, nên suy nghĩ rất nhiều, băn khoăn cũng nhiều. Ít nhất trước mắt nàng ta không định đón nhận tình cảm của tên kia.

Trong suy nghĩ của Ngô Đồng, kết quả tốt nhất đó chính là tới tuổi phù hợp thì trở thành thủ hạ có năng lực bên cạnh chủ tử, tiếp tục ở lại hầu hạ bên người tiểu thư, hầu hạ tiểu chủ tử tương lai, đã là phúc phận lớn lao của nàng ta rồi. Về phần làm phu nhân nhà quan gì đó nàng ta không hề dám có suy nghĩ tham lam. Dẫu sao không phải tất cả nam nhân đều giống như Dương Quận vương đối với chủ tử, cả đời không thay đổi.

“Tiểu thư, xin hãy cho phép nô tỳ mãi mãi ở lại hầu hạ bên ngài, đừng tùy tiện tặng nô tỳ cho người khác, được không?” Ngô Đồng nhịn xuống sự chua xót ở sâu trong lòng, trong giọng nói mang theo ý cầu xin vô cùng đáng thương, giống như lo lắng giây tiếp theo mình sẽ bị vứt bỏ.

Dư Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn nàng ta một cái, nói: “Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Hầu Hiểu Lượng nhân phẩm cũng coi như không tồi, đừng thấy hắn tính tình nhanh nhảu, mỗi lần làm việc đều hoàn thành rất tốt. Tương lai cho dù không vào quân đội cũng sẽ có tiền đồ rất xán lạn ở nha môn! Ta còn đang nghĩ sẽ đợi hắn thêm hai năm, chờ ngươi đủ tuổi sẽ trả lại lương tịch, cho ngươi đi làm phu nhân nhà quan!”


Phòng phu nhân từ trong khe hở màn xe nhìn thoáng qua bóng dáng Hầu Hiểu Lượng thỉnh thoảng lại nhìn về phía xe ngựa, cười nói: “Ừ, tiểu thư nhà ngươi nói không sai. Cơ hội tới phải tự mình bắt lấy. Ta thấy Hầu thị vệ cũng không tồi. Tục ngữ nói, chủ tử như thế nào sẽ có nô tài như thế ấy. Hắn cũng không giống như là người có tâm địa gian giảo!”

Ngô Đồng cúi đầu, không tự tin nhỏ giọng nói: “Nhưng... thân phận của nô tỳ thấp kém hơn hắn rất nhiều. Hắn rõ ràng có thể lựa chọn một cô nương môn đăng hộ đối, hoặc là có thể giúp đỡ cho tương lai của hắn. Nô tỳ sợ tương lai hắn sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay.”

Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng ta, cười nói: “Ngươi ấy, ngày thường cái gì cũng giấu ở trong lòng, dễ khiến mọi việc trở nên phức tạp. Vậy nói ngay như ta và Dương Quận vương đi! Lúc trước chủ tử của ngươi chỉ là một tiểu nông nữ bình thường, mà hắn lại là Quận vương gia cao cao tại thượng, còn có chức vị quan trọng. Vậy nếu như theo lời ngươi, hắn hoàn toàn có thể tìm một tiểu thư nhà Công khanh, hoặc là cô nương nhà vị đại nhân nào đó có thể trợ giúp cho tiền đồ, đúng không?”

“Gia tự mình cố gắng vì tiền đồ của mình, dựa vào nhà vợ thì coi như có bản lĩnh gì chứ? Gia là kẻ bất lực cần dựa vào người khác trợ giúp để bò về phía trước sao?” Chu Tuấn Dương có thính lực hơn người, nghe thấy bên trong xe tiểu nha đầu từ chuyện của Hầu Hiểu Lượng và Ngô Đồng lại dính lên người mình, thì lập tức mở miệng phản bác. Còn không quên hung hăng trừng mắt liếc nhìn thị vệ của mình một cái: Ngay cả một người phụ nữ cũng không trị được, thật vô dụng!!

“Không có chuyện của huynh! Đừng xen miệng!!” Dư Tiểu Thảo xốc màn xe lên, làm một cái mặt quỷ thật xấu với người bên ngoài, lại bị gió lạnh ngoài xe làm sặc đến ho khan không thôi.

“Mau buông màn che xuống, phủ thêm áo choàng lông vào đi, cẩn thận bị cảm lạnh!!” Chu Tuấn Dương thấy thế hận không thể chui vào trong xe để bọc tiểu nha đầu lại thành kén tằm. Nha đầu này, không làm người ta đỡ lo chút nào cả. Nàng chỉ mặc áo kép hơi mỏng đã xốc màn cửa sổ xe lên. Bên ngoài lạnh như vậy, lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?

Tiểu Thảo ho khan vài tiếng, uống vào mấy ngụm nước trà nóng Ngô Đồng đưa tới, lầu bầu với người bên ngoài vài tiếng, nói cho có lệ: “Ta biết rồi, biết rồi! Lão quản gia!!” Thật ra suy nghĩ trong lòng lại là: Bên trong xe ấm áp như vậy, mặc áo choàng gì chứ, che rôm chắc?!


“Thấy chưa? Đàn ông có năng lực đều có kiêu ngạo của chính mình! Cái loại tiểu bạch kiểm dựa vào nhà vợ dựa vào người khác đó ta cũng chướng mắt!!” Dư Tiểu Thảo không quên tiếp tục khuyên nha hoàn của mình.

Ngô Đồng suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tiểu thư lợi hại như vậy, Hoàng thượng cũng coi trọng năng lực trồng trọt cải tạo hạt giống cho sản lượng cao, lại biết kiếm tiền, giống như búp bê vàng vậy, cũng không trách Dương Quận vương coi trọng ngài. Nhưng nô tỳ chỉ là một nha đầu bình thường, văn không hay võ không giỏi, có gì tốt chứ?”

Bên ngoài lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi nha đầu này nói chuyện không có đạo lý gì cả, vậy không phải gia coi trọng tiểu thư nhà ngươi là bởi vì coi trọng khả năng kiếm tiền và làm ruộng của nàng à?”

“Nô tỳ không phải có ý này!!” Ngô Đồng cuống quýt giải thích, “Nô tỳ chỉ muốn nói tiểu thư rất ưu tú, được người khác ái mộ là lẽ đương nhiên. Nô tỳ thì lại quá bình thường...”

“Nha đầu ngốc! Hà tất phải tự coi nhẹ chính mình chứ? Mỗi một cô gái đều là thiên sứ mỹ lệ, khi cô gái ấy bằng lòng bẻ gãy đôi cánh của chính mình để ở lại nhân gian vì một thiếu niên, vì tình yêu. Nếu như thiếu niên này lại không quý trọng, vậy chúng ta sẽ tự mình chữa khỏi đôi cánh, dứt khoát kiên quyết rời khỏi hắn, bay tới khoảng trời của chính mình. Không thể bởi vì sợ hãi gặp phải đàn ông tồi mà khép kín trái tim mình được! Bất luận tương lai kết quả như thế nào, tiểu thư nhà ngươi trước sau vẫn sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất.” Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng ôm Ngô Đồng, để nàng ta dựa vào vai mình.

Giờ phút này, Ngô Đồng cảm thấy lòng tràn đầy cảm giác an toàn trong cái ôm của chủ tử nhỏ gầy, trái tim thấp thỏm cũng tự nhiên yên bình trở lại. Tiểu thư nói không sai, phải mạnh dạn nếm thử, có lẽ sẽ thu hoạch được hạnh phúc của mình. Cho dù kết quả có là chồng chất vết thương, ít nhất vẫn sẽ còn một cái ôm ấm áp vĩnh viễn mở ra chào đón nàng ta, cưu mang nàng ta vô điều kiện.


“Tiểu thư, cảm ơn ngài...” Ngô Đồng thấy mũi ê ẩm, hốc mắt nóng lên. Sợ làm ướt quần áo của chủ tử, nên vội vàng móc lấy khăn tay ra chấm chấm đôi mắt.

“Nha đầu ngốc! Cũng chỉ có mấy người thân cận nhất mới thấy ta tốt mà thôi. Kỳ thật ta biết, lời nói việc làm của ta ở trong mắt những người cổ hủ đó là hành xử khác người, thậm chí bị coi là ‘gà mái báo sáng’. Khi ta lựa chọn người quan trọng nhất trong cuộc đời đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý. Nếu như không thể gặp được người hiểu ta bao dung ta ủng hộ ta, vậy ta thà rằng độc thân cả đời. Ta sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền hơn nữa, tương lai trong các con của ca ca đệ đệ, nếu ai bằng lòng phụng dưỡng ta, sau khi trăm năm ta sẽ để lại tất cả gia tài ta tích cóp cả đời cho người đó!”

Lúc Dư Tiểu Thảo mới vừa xuyên tới đây, nàng thật sự đã có suy nghĩ này. Dẫu sao đàn ông cổ đại đều có tư tưởng gia trưởng, coi phụ nữ là thành phần phụ thuộc. Nàng là người hiện đại sống ở thế kỷ 21 ba mươi năm, sao có thể chấp nhận?

“Còn nói Ngô Đồng nữa, con mới là cô nương ngốc đó!!” Phòng phu nhân chọc chọc trán nàng, cười mắng một tiếng. Trong lòng càng thấy may mắn: May mắn Dương Quận vương đã xuất hiện trong đời con gái, nếu không, bà ấy thật lo lắng hôn sự của con gái, sẽ không cô độc cả đời giống như lời con bé nói chứ.

“Tỷ tỷ! Lân Lân bằng lòng phụng dưỡng tỷ, tỷ đừng lo lắng!” Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân vẫn luôn ngủ gật ở trong lòng ngực mẫu thân, lúc này mới xuất hiện tìm cảm giác tồn tại.

“Tiểu Lân Nhi, đệ qua một bên đi? Coi anh rể là ta chết rồi, đúng không? Phụng dưỡng tiểu nha đầu còn chưa tới lượt đệ đâu!” Giọng Chu Tuấn Dương vọng vào từ cửa sổ, giữa tiếng rít còn mang theo ý lạnh, như đang không ngừng tăng thêm, làm người ta có cảm giác không rét mà run.

Phòng Hạo Lân không phục nói: “Huynh già hơn tỷ tỷ, đến lúc huynh già tới không làm gì được nữa, vậy làm sao chăm được tỷ tỷ đây?

Chu Tuấn Dương bị cậu nhóc làm cho nghẹn chết, nhắc nhở mình không nên chấp nhặt với một thằng nhóc còn chưa được bốn tuổi. Hắn nói cho người nào đó bên trong xe ngựa nghe: “Nàng ấy, đừng suy nghĩ miên man nữa! Gia tài bạc triệu của nàng giữ lại cho các con đi. Không riêng nàng, chờ khi nàng gả đến, những cửa hàng của gia đó, cũng đều giao cho nàng xử lý. Đến lúc đó, nàng bận rội sẽ không có thời gian suy nghĩ linh tinh nữa!”


Phòng phu nhân nghe không nổi nữa. Người này cũng ra tay quá nhanh rồi? Việc đính hôn còn chưa định đâu, hôn sự không biết tới bao giờ mới có thể cử hành, vậy mà lúc này đã nghĩ tới giữ tài sản cho con. Bà lại nhìn con gái nhà mình, không hề có vẻ gì là xấu hổ, còn ngồi cười ngây ngô! Chao ôi, con gái là cái nợ, bà là mẹ nuôi phải dạy dỗ nhiều hơn nữa thôi, tránh để con bé bị Dương Quận vương dạy hư.

“Phu nhân, tới Trí Ngọc trai rồi!” Xe ngựa ngừng lại. Hai nha đầu trong xe vội vàng mặc quần áo dày dặn vào, đầu tiên nhảy xuống xe ngựa, ở một bên giúp các chủ tử xuống xe.

Chu Tuấn Dương xuống ngựa, trực tiếp đi đến trước xe ngựa, đẩy Ngô Đồng ra. Khi Dư Tiểu Thảo xuống dưới, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú như hoa đào, còn mang theo ý cười tha thiết, đang đợi nàng xuống xe. Nàng cong môi cười, quay người bế Tiểu Lân Lân lên, nhét vào bàn tay hắn đang duỗi lại đây. Nàng lại đỡ tay Ngô Đồng, chậm rãi xuống xe ngựa.

Chu Tuấn Dương bất đắc dĩ nhận lấy nhóc con bụ bẫm được đưa tới, giúp cậu nhóc quấn chặt áo choàng nhỏ trên người, điều chỉnh tư thế một chút, để cậu bé ngồi lên tay trái của mình. Tay phải lại đưa ra đỡ giúp khi tiểu nha đầu xuống xe.

“Anh rể, vì sao con của huynh có thể phụng dưỡng tỷ tỷ, ta lại không thể?” Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân vẫn còn đang rối rắm vấn đề trong xe vừa rồi.

Chu Tuấn Dương xoa bóp khuôn mặt bụ bẫm của cậu nhóc, cười nói: “Đệ ấy à! Chỉ cần phụng dưỡng cha mẹ đệ là được rồi. Tỷ tỷ đệ đương nhiên sẽ có con của nàng phụng dưỡng! Con cái phụng dưỡng cha mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Chỉ trừ những cụ già góa bụa không có con cái mới có thể để đệ đệ phụng dưỡng thôi! Đệ không muốn tỷ tỷ trở thành người như vậy đi?”

“Không có con cái sẽ rất đáng thương! Hay là tỷ tỷ vẫn nên để con cái của mình phụng dưỡng đi? Mẹ, Lân Lân trưởng thành rồi sẽ phụng dưỡng người!!” Cậu nhóc gật gật đầu, cười ngọt ngào với Phòng phu nhân đang xuống xe ngựa. Dáng vẻ bé nhỏ kia muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu.

Tiểu Thảo thấy vậy cô cùng yêu thương kiễng mũi chân, ôm lấy khuôn mặt của cậu nhóc, hôn mạnh một cái: “Sao Tiểu Lân Lân nhà chúng ta lại khiến người ta yêu thương như vậy nhỉ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận