Hôn lễ tổ chức long trọng, mới mẻ độc đáo lại không khoa trương, tất cả đều làm theo hôn lễ kiểu cổ. Chú rể Chu Tam thiếu cũng còn chưa đi rước dâu, nhìn thấy nhóm người Tiểu Thảo thì vội vã đi qua chào hỏi, sau đó lại bận tối mày tối mặt, mãi đến cả quá trình tổ chức hôn lễ kết thúc còn phải ra ngoài kính rượu chiêu đãi khách khứa.
Dương Quận vương đến dự khiến Chu gia trở tay không kịp. Bọn họ cũng không qua lại với Dương Quận vương, hoàn toàn không thể mời được hắn, sao ông lớn này lại hạ cố đến dự nhỉ. Nhưng khi nhìn tiểu cô nương được hắn cẩn thận bảo vệ bên cạnh, người của Chu gia lập tức hiểu ra.
Lại thêm Phòng phu nhân có thân phận cáo mệnh phu nhân, Tiểu Thảo cũng có chức quan trong người, còn là Quận chúa được Hoàng thượng thân phong, đều được mời đến bàn chính, bên cạnh đều là người đức cao vọng trọng của gia tộc Chu thị tiếp đón. Mấy ông cụ sợ tiểu cô nương là Tiểu Thảo không có ai nói chuyện, còn đặc biệt mời Chu nhị phu nhân vốn không có tư cách ngồi bàn chính, cũng là mẹ của Chu Tam thiếu ngồi cùng nói chuyện với nàng. Dù sao lúc ở Đường Cổ Tiểu Thảo thường xuyên ra vào Nhị phòng của Chu gia, quan hệ của hai người coi như không tệ.
Lúc chú rể tới đây kính rượu, Tiểu Thảo thấy hắn cả người đỏ chói, lại uống thêm mấy chén rượu, khuôn mặt anh tuấn trong trắng có đỏ, nụ cười cũng cực kỳ vui mừng, bèn trêu ghẹo một câu: “Quán ngữ nói: Người có chuyện vui tinh thần cũng sảng khoái, tam thiếu hôm này nhìn qua đúng là mặt mày rạng rỡ!”
Trưởng bối trong dòng tộc đều biết quan hệ sâu xa của Dư Tiểu Thảo và Chu gia, chính xác hơn là với Chu Tam thiếu. Có thể nói nếu không gặp được Dư Tiểu Thảo, có lẽ Thiếu gia chủ bây giờ vẫn là Tam thiếu gia không có chí lớn của Nhị phòng, cũng không có cơ duyên phát triển.
Ai cũng nói Chu Tam thiếu là kỳ tài buôn bán, nhưng nếu không có những công thức kia của Tiểu Thảo, cùng với công thức làm miến, gia vị, trứng vịt bắc thảo, rất có thể bây giờ Trân Tu lâu của hắn chỉ là một tửu lâu không nổi bật ở Đường Cổ, khó khăn giãy dụa trong sự loại trừ của cửa hiệu lâu đời Phúc Lâm môn.
Có lẽ với năng lực của hắn, cuối cùng vẫn có thể trở nên nổi bật, nhưng trong đó sẽ tăng thêm rất nhiều khó khăn và trắc trở, khiến con đường thành công của hắn trở nên càng dài đằng đẵng. Đến lúc đó, có lẽ ghế gia chủ của Chu gia đã rơi vào tay “Đại bá” của hắn rồi. Đại phòng của của chi chính cũng không phải thế hệ tài hoa hơn người, có lẽ sau khi Chu gia cố gắng duy trì mấy thế hệ, sẽ dần dần biến mất trong giới buôn bán.
Thiếu gia chủ tuổi trẻ đắc chí, Chu gia xuất hiện xu thế phục hưng, trong đó có liên quan đến vị Kim An Quận chúa nhìn qua nhỏ bé yếu ớt này rất nhiều. Ai có thể ngờ một tiểu cô nương ngư gia có vẻ ngoài không khiến người ta chú ý lúc đầu, vì bán đồ biển đánh bắt được mà quen biết Tam thiếu của Chu gia, hơn nữa còn dùng năng lực của nàng giúp đỡ Chu Tử Húc lúc đầu vẫn chưa có gì nổi bật từng bước đi đến thành công, khiến Chu gia lại trở nên huy hoàng.
Tiểu cô nương này nhìn qua cũng không nổi bật, nhưng ai mà ngờ nàng có thể dựa vào năng lực của mình, đầu tiên là có được lòng tin của Dương Quận vương, dũng cảm thử nghiệm trồng hạt giống ngô sản lượng cao mang từ phương tây về, tạo ra sản lượng khiến triều đình kinh ngạc.
Tiếp theo lại cải tạo ra lúa mì vụ đông sản lượng cao, khiến Hoàng thượng đặc biệt đề bạt nàng trở thành nữ quan đầu tiên của các triều các thời đại, còn nhiều lần tạo ra kỳ công, làm ra rau cải trái cây lều lớn, trái cây ngâm mỹ vị, rượu trái cây dưỡng sinh, thuốc viên có hiệu quả trị liệu thần kỳ…
Từng việc từng việc, cho dù lấy chuyện nào ra cũng khiến người ta trông mà thèm. Nhưng cũng chỉ có thể trông mà thèm thôi, người ta cũng không còn là tiểu nông nữ bơ vơ không nơi nương tựa kia nữa rồi, người chống lưng phía sau vô cùng vững vàng là đằng khác.
Nghe nói Thái thượng hoàng nhìn trúng tài năng và nhân phẩm của nàng, muốn nhận nàng làm cháu gái, nhưng còn bị từ chối; Hoàng thượng vô cùng coi trọng nàng, phong nàng làm Quận chúa chưa tính, còn cho nàng một ngọc bội hình rồng tượng trưng cho kim bài miễn tử thượng phương bảo kiếm; quan trọng nhất là sát tinh mặt lạnh Dương Quận vương con cháu người người trong Kinh sợ hãi lại có thể nhìn trúng tiểu cô nương này, theo đuổi nàng rất nhiều năm, cũng không biết có được chấp nhận không.
Quan hệ của hai người đã lan truyền trong Kinh rất nhiều năm. Lúc đầu nói tiểu nông nữ vì có thể đứng vững chân trong Kinh thành mà day dưa không dứt bấu víu lấy Dương Quận vương. Sau đó thì nói Dương Quận vương nhìn trúng bản lĩnh của tiểu nông nữ, muốn nạp nàng làm thiếp, tiểu nông nữ lại không hài lòng, vì vậy Dương Quận vương không quan tâm đến nàng, không cho nàng danh phận nữa. Bây giờ thì khi năng lực của tiểu cô nương Dư gia được khẳng định, lời đồn lại biến thành Dương Quận vượng nhìn trúng tiểu cô nương từ lâu, nhưng người ta còn nhỏ tuổi, người trong nhà không chịu buông, bây giờ chỉ đợi tiểu cô nương đủ mười tám sẽ cưới nàng về nhà.
Hôm nay người của Chu gia và khách khứa đến chúc mừng may mắn gặp được Dương Quận vương đích thân đi cùng Dư cô nương tới chúc mừng Thiếu tộc trưởng, trong lòng đã ngầm thừa nhận lời đồn thứ ba rồi. Thái độ Dương Quận vương đối xử với Dư cô nương có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ. Vào cửa đích thân cầm áo choàng giúp nàng, trà nóng đưa tới tận tay, món tiểu cô nương thích ăn trên bàn tiệc, hắn có ưu thế tay dài luôn có thể gắp vào bát cho nàng… xem ra thủ đoạn của tiểu cô nương Dư gia này vô cùng ghê gớm, có thể huấn luyện con ngựa khó thuần Dương Quận vương này đến ngoan ngoãn nghe theo như vậy!
Nhìn thấy Tiểu Thảo và Dương Quận vương tương tác qua lại tự nhiên hài hòa, Chu phu nhân vẫn giữ nụ cười khéo léo, trong lòng lại không bình tĩnh như bề ngoài. Suy nghĩ của con trai mình, người làm mẹ là bà ấy không phải không biết. Lúc trước Tiểu Thảo vẫn là một cô gái nhà ngư dân bình thường, lúc mới để lộ thiên phú nấu ăn của nàng, Chu phu nhân đã yên lặng quan sát trong lòng, cảm thấy nếu tiểu cô nương này có thể trở thành người giúp đỡ cho con trai, tuy xuất thân có chút thấp kém, nhưng vẫn có thể cho con trai cưới về.
Nhưng tiểu cô nương này còn chưa lớn lên, sự tốt đẹp và tài hoa của nàng đã bị người khác phát hiện, người này còn là Quận vương có thân phận cao quý. Cho dù nhi tử đã là gia chủ của Chu gia, cũng khó mà chống lại hoàng thân quốc thích. Làm buôn bán, sợ nhất là có mâu thuẫn với người làm quan.
Vốn cho rằng Dương Quận vương cũng chỉ cảm thấy mới mẻ, có lẽ qua hai năm là chán, sau đó nghe theo ý kiến của trưởng bối, cưới một khuê tú môn đăng hộ đối. Nhưng khiến bà ấy bất ngờ là người ta rất chung tình, im lặng làm bạn chờ đợi ở một bên, đợi tiểu cô nương nở rộ một mặt xinh đẹp nhất của nàng.
Con trai không có tâm trạng nghĩ đến chuyện kia, một là vì tìm tương lai cho Nhị phòng, bận rộn chuyện gia tộc, từ khi mở rộng Trân Tu lâu, thời gian con trai trở về Đường Cổ có hạn, hiếm khi trở về một lần còn phải ở bên người làm mẹ là bà ấy trò chuyện, cơ hội hai người tiếp xúc dần ít đi, hai là suy nghĩ của con trai giống bà ấy, cảm thấy tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, không vội vàng thể hiện tấm lòng của mình, tránh dọa sợ người ta.
Nhưng tuyệt đối không ngờ có người lại mạnh mẽ xuất hiện bên cạnh tiểu cô nương, dùng sự kiên nhẫn và cố gắng của mình giành được tán thành và trái tim của tiểu nha đầu.
“Dư cô nương, chén rượu này Chu mỗ kính muội! Cảm ơn sự giúp đỡ của muội với Chu mỗ nhiều năm trước. Không có muội, sẽ không có Trân Tu lâu ngày hôm nay, cũng không có ta bây giờ! Ta kính trước!” Chu Tử Húc uống cạn rượu trong chén, tiểu cô nương nho nhỏ như nụ hoa lúc trước đã dần đến tuổi nở rộ sự xinh đẹp nhất của nàng rồi, mà người chứng kiến sự trưởng thành của nàng lại không phải mình, trong miệng rõ ràng là rượu ngon thượng hạng của Dư Ký, lại nháy mắt trở nên đắng chát!
Cho phép hắn xúc động một lần cuối cùng vì tiểu cô nương không thể nào thuộc về mình trước mắt. Sau hôm nay, hắn đã có người bạn đời của mình, phải đối xử hết lòng với nàng ấy. Mặc dù có lẽ hắn không phải trượng phu tốt nhất, nhưng cũng có thể cho nàng ấy sự tận tâm của mình.
Tiểu cô nương trước mắt không phải rất hâm mộ “một đời một kiếp một đôi người” sao? Hắn muốn để nàng nhìn thấy mình có thể làm được. Đáng tiếc, người kia không phải là nàng!
“Tam thiếu, huynh nói lời này xa cách quá rồi! Vả lại nếu lúc đầu không có huynh tốt bụng giúp đỡ, kéo bọn ta một cái, sao Dư gia có thể phát triển thuận lợi như thế này? Trong lòng ta luôn xem huynh như đại ca, bạn tốt, huynh lại xa cách gọi ta là Dư cô nương. Haiz… đau lòng quá, chắc chén rượu này ta uống không được rồi!” Kiếp trước tham gia hôn lễ đều có tập tục phá tân lang tân nương, Dư Tiểu Thảo cố ý buông chén rượu trái cây trong tay xuống, ra vẻ “bản bảo bảo không vui”.
Tiểu Thảo vẫn là Tiểu Thảo ở Đường Cổ thích phá thích cười thích trêu hắn, có lẽ chỉ có lòng hắn thay đổi mà thôi. Chu Tam thiếu bỏ đi tất cả cảm xúc trong lòng, nở nụ cười thoải mái: “Nếu muội đã xem ta như đại ca, vậy ta coi như trèo cao, cả gan gọi muội một tiếng ‘Tiểu Thảo muội muội’ vậy. Nào, không nói gì nữa, mọi thứ đều không cần nói ra lời, Tiểu Thảo muội muội, nể mặt ca, uống chén rượu mừng này đi.”
“Vậy còn nghe được, Chu tam ca, chúc huynh sông cạn đá mòn đồng lòng gắn kết, trời cao đất rộng sát cánh cùng bay, châu liền bích hợp đầu bạc răng long, đoàn tụ sum vậy sớm có quý tử!” Dư Tiểu Thảo dâng lên lời chúc mừng trộm học được từ hôn lễ của kiếp trước, vô cùng thoải mái mà đọc theo lời người ta.
“Đa tạ Tiểu Thảo muội muội! Ta còn phải đến bàn khác kính rượu, xin lỗi không tiếp được. Muội ăn nhiều một chút… Mẹ, phiền người tiếp đón giúp con.” Chu Tam thiếu buông xuống kỷ niệm trong lòng, hành động cử chỉ tự nhiên hơn rất nhiều.
Chu phu nhân có chút vui mừng nhìn con trai, gật đầu nói; “Đi mau đi, ở đây còn có mẹ mà! Uống ít rượu một chút…”
“Hôm nay là ngày lành của Chu tam ca, huynh ấy muốn uống ít cũng khó mà tránh được. Nhưng vì tránh huynh bị người ta chuốc rượu đến bất tỉnh nhân sự, bị tẩu tử ghét bỏ. Chỗ ta có một viên thuốc giải rượu, sau khi uống vào đảm bảo huynh nghìn chén không say!” Dư Tiểu Thảo vốn định nói uống say rồi cẩn thận chị dâu phạt huynh quỳ ván giặt đồ. Nhưng ở cổ đại nam tử nam tử là cao quý và được tôn trọng nhất, vẫn đừng ra vẻ đặc biệt quá thì hơn.
Chu Tam thiếu tự nhận tửu lượng cũng không tệ lắm, nhưng có vài bạn hợp tác làm ăn và đám bạn xấu xa ở đó, trong lòng hắn cũng không chắc có thể tỉnh táo đến khi hết tiệc! Nếu Tiểu Thảo đã nói như vậy, chắc chắn hiệu quả của thuốc tỉnh rượu không tệ, hắn nói cảm ơn xong thì nhận lấy viên thuốc trực tiếp nuốt xuống.
Kính rượu bàn của trưởng bối xong, khi đến bàn của mấy người cùng thế hệ thì náo nhiệt hơn nữa! Cho dù đã sắp xếp mấy người chắn rượu giúp, nhưng Chu Tam thiếu vẫn bị chuốc không ít.
Nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, Tiểu Thảo cảm thán không thôi: “Những người này thật biết giày vò, thành thân cũng mệt mỏi ghê!”
Lúc những người khác không chú ý tới, Chu Tuấn Dương nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Đừng sợ, đến lúc đó còn có gia mà! Nàng chỉ cần nghỉ ngơi trong phòng tân hôn, muốn ăn cái gì thì bảo người lấy cho, chuyện bên ngoài cứ giao cho gia xử lý, sẽ không khiến nàng mệt đâu!”
“Cút! Ta nói muốn gả cho huynh rồi sao?” Dư Tiểu Thảo nhìn thấy những người khác trên bàn không chú ý đến bọn họ thì hung dữ trừng hắn một cái, tay nhỏ bé ở dưới bàn véo lên đùi hắn. Mẹ kiếp! Thịt của người này làm bằng sắt à? Tay bị đau như vậy, người ta lại như không có chuyện gì.