Đối diện với ánh mắt chất vấn của vợ mình trong đêm tân hôn, Chu Tam thiếu dở khóc dở cười, rốt cuộc vợ hắn đứng bên nào vậy?
Hắn vẫn kiên nhẫn nắm tay vợ mình giải thích: “Ban đầu khi Dư gia vừa ra ở riêng, có thể nói là hai bàn tay trắng, cho dù muốn mở tửu lâu cũng không có tài chính thực hiện. Tiểu Thảo chia phần trăm hoặc bán đứt công thức nấu ăn cho ta mới tích vốn dần dần làm những chuyện muội ấy muốn làm. Nàng sẽ không cho rằng ai cũng giống như nàng, được người nhà chuẩn bị sẵn cửa hàng, nguồn hàng, để nàng tự do kinh doanh chứ?”
Hoàng Thư Nhã nghe vậy thì hơi xấu hổ đỏ mặt. Nàng ta vẫn luôn cho rằng cửa hàng của nàng ta làm ăn phát đạt là do nàng ta có thiên phú buôn bán. Bây giờ xem ra, nếu như rời xa cha mẹ, nàng ta đúng là nửa bước khó đi. Nàng ta cũng rất khâm phục tiểu cô nương Dư gia nhỏ hơn mình vài tuổi lại có thể lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựng lên kỳ tích.
“Nghe nói, Dư cô nương chưa đến mười tuổi đã bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình, đúng là không dễ dàng gì!” Hoàng Thư Nhã không nhịn được xót xa thay thần tượng.
Chu Tam thiếu rất vui vì cưới được một người vợ hoạt bát, đáng yêu, hồn nhiên này. Tuy hắn đã sớm quyết tâm phải đối xử với vợ thật tốt, nhưng nếu như vợ hắn là người khó chung sống, hoặc là thuộc kiểu tính cách hắn không thích thì hắn cũng chẳng cố gắng nổi. Bời vì, là gia chủ Chu gia, hơn nửa thời gian đều phải tập trung vào gia tộc và việc làm ăn của gia tộc, làm gì có thời gian rảnh mà quan tâm ở bên nửa kia đây?
Bây giờ tốt rồi, tiểu cô nương vừa khôn khéo vừa ngây thơ khiến hắn rung động, nụ cười càng thêm chân thành. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng, hắn đột nhiên nảy ý muốn trêu ghẹo nàng, ra vẻ ai oán nói: “Vợ à, hai ta có thể không nhắc đến Tiểu Thảo muội muội nữa không?”
“Không nói Dư cô nương thì nói gì nữa? Chàng mau giúp ta cởi xuống, nhỡ làm hỏng rồi thì phải làm sao? Đây là quà Dư cô nương tặng ta đó!” Hoàng Thư Nhã cúi đầu chiến đấu với nút thắt trên ngọc bội, ngay cả đeo cũng không nỡ đeo thêm một lúc.
Thiếp thân nha hoàn hầu hạ nàng ta lại khá sốt sắng, chuyện gì vậy? Tiểu thư bỏ mặc cô gia ở một bên, chỉ chuyên tâm nghĩ cách tháo ngọc bội xuống, việc này không hay đâu? Nếu cô gia không vừa ý với tiểu thư, vậy phải làm thế nào? Trước khi gả đi phu nhân đã dặn tiểu thư suốt, không thể sống tùy tính, làm việc gì cũng phải suy tính cho phu quân trước tiên. Sao bây giờ vừa mới gả đi không lâu đã quên sạch thế này?
Nha hoàn định nhắc nhở tiểu thư nhà mình mấy lần đều bị Chu Tam thiếu ra hiệu ngăn cản bằng ánh mắt. Hắn vì muốn kéo sự chú ý của vợ hắn không thể không mượn danh tiếng của Tiểu Thảo: “Bình thường khi thay quần áo đều có nha hoàn hầu hạ, sao có thể làm hỏng được? Hơn nữa những năm này muội ấy cũng kiếm được không ít tiền, hỏng rồi ta bảo muội ấy tặng nàng thêm một cái là được!”
“Chàng nói nghe dễ quá nhỉ, miếng ngọc bội này không tốn nghìn lượng bạc là không mua được. Chất ngọc tốt như vậy, còn chưa bán ra ngoài đã bị đặt trước rồi, có cướp cũng chưa chắc cướp được! Chàng đừng ỷ vào chàng thân với Dư cô nương mà chiếm lợi của người ta.” Hoàng Thư Nhã bênh vực Tiểu Thảo.
“Đợi sau khi nàng về nhà ta còn muốn dẫn nàng đến Dư gia làm quen với Tiểu Thảo! Nếu nàng cất ngọc bội và vòng tay, nhỡ muội ấy hiểu lầm là nàng không thích đồ muội ấy tặng thì muội ấy sẽ buồn lắm đấy! Đeo đồ người khác tặng mới là tôn trọng nó và người tặng nó, nàng nói có đúng không?” Chu Tam thiếu lặng lẽ thả mồi câu.
Đúng thật, cá nhỏ đã cắn câu! Hoàng Thư Nhã vui mừng đến mức nắm tay hắn, dùng sức lắc, giọng nói phấn khích khó mà kìm chế: “Chàng nói thật sao? Không phải đang gạt ta đó chứ? Chàng dẫn ta đi gặp Dư cô nương? Tốt quá! Rốt cuộc thì ta có thể nói chuyện với Dư cô nương rồi!! Ta muốn nói với nàng, ta rất thích bánh ngọt nhà nàng, nhất là bánh mềm sô cô la mới tung ra thị trường. Tất cả mỹ phẩm dưỡng da ta dùng đều mua từ ‘Hoa tưởng dung’, sau khi dùng xong da ta đẹp hơn rất nhiều. Ta còn thích rượu hoa quả nhà nàng nữa, ngọt thơm lại còn có mùi thơm của hoa quả, thật sự rất ngon!! Ngay cả nước thuốc và thuốc viên nhà nàng ta cũng bảo cha mẹ ta gửi đến không ít làm của hồi môn…”
Tiểu cô nương vô cùng phấn khích, kéo tay hắn ríu ra ríu rít không ngừng. Chu Tam thiếu nghe mà không biết nên nói gì, vốn là muốn thu hút sự chú ý của nàng, ai ngờ đâu nàng vẫn chỉ chú ý đến Tiểu Thảo. Ôi… hắn thật muốn hỏi một câu: Nếu như giữa ta và Tiểu Thảo nàng chỉ có thể chọn một người, nàng sẽ chọn ai? Nhưng mà hắn không dám hỏi thật vì rất sợ nàng sẽ thốt lên kết quả mà hắn không muốn nghe.
Chu Tam thiếu chỉ có thể ngốc nghếch phụ họa: “Đúng đúng, cha mẹ vợ thương yêu nàng thật đó, ngay cả thuốc men cũng chuẩn bị sẵn cho nàng. Nhưng mà nhà chúng ta cũng không thiếu thuốc viên và nước thuốc, hơn nữa còn là do Tiểu Thảo tự tay phối chế, hiệu quả còn tốt hơn cả thuốc bán trong tiệm nữa…”
“Ồ! Thuốc viên và nước thuốc Dư cô nương tự tay làm?? Có thể cho ta xem một lát không? Có thể cho ta hai viên không? Ta nếm thử xem có gì khác với thuốc bán trong Đồng Nghiệp Đường...” Đôi mắt tiểu cô nương lấp lánh ánh sáng, tràn ngập mong đợi nhìn hắn, dáng vẻ này đúng là khiến người khác khó lòng từ chối.
Chu Tam thiếu lập tức đen mặt: Đó là thuốc, không phải kẹo, lại còn dám nếm thử mùi vị thế nào! Không thể để cô vợ vừa nghe đến Tiểu Thảo là sẽ biến thành đứa ngốc tiếp tục như thế này nữa!
“Vợ yêu, có phải nàng quên điều gì không?” Chu Tam thiếu nghiêng người về phía trước, cúi đầu nhìn đôi mắt đang phát sáng và khuôn mặt nhỏ nhắn nào đó.
“Cái gì?” Hoàng Thư Nhã nháy mắt mấy cái, suy nghĩ xem nàng ta đã quên mất cái gì. Lúc nàng ta gả đến đây cái gì cần mang đều mang đủ mà! Đồ cưới mà cha mẹ và các anh trai chuẩn bị cho nàng ta rất phong phú, mấy cửa hàng do nàng ta quản lý cũng bồi gả theo đến. Ừ… chó sư tử trắng nàng ta thích nhất cũng bị ôm đến đây rồi, hình như không quên thứ gì mà nhỉ? Cho dù là quên thật thì lúc nhớ ra sai Hoa Ảnh trở về lấy là được!
Hoàng Thư Nhã nghiêm túc suy nghĩ hai giây, sau đó từ bỏ, nhìn chồng mình với vẻ nghi ngờ. Ừm… hắn mặc quần áo màu đỏ quyến rũ hơn lúc bình thường mấy phần, tạo ra một loại cảm giác khác với bình thường.
“Không, nàng quên tối nay là tối nào rồi!” Chu Tam thiếu lại tiến đến gần hơn, cơ thể hai người gần như dán sát chung một chỗ. Hoàng Thư Nhã phải lùi về phía sau mới miễn cưỡng tránh cho chạm ngực vào người hắn.
Hoàng Thư Nhã vẫn không hiểu ý hắn, nói như chém đinh chặt sắt: “Không quên, hôm nay là ngày cưới của chúng ta! Huynh xem chúng ta còn chưa cởi quần áo cưới ra đâu!”
Chu Tam thiếu khẽ cười, hai tay ôm lấy cái eo thon của nàng ta thấp giọng nói: “Nếu đêm nay đã là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, vậy đừng nói những việc không liên quan! Nương tử muốn cởi quần áo cưới? Vậy để vi phu giúp nàng đi?”
Ngay lúc Chu Tam thiếu áp sát vào Hoàng Thư Nhã, nha hoàn trong phòng rất biết điều mà lui ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng son.
Hoàng Thư Nhã bỗng dưng đỏ ửng mặt, xấu hổ né tránh ánh mắt của hắn. Buổi tối trước khi xuất giá, mẹ nàng ta đã kể một ít chuyện vợ chồng cho nàng ta nghe. Nhưng mà đối mặt với chồng mình nàng ta vẫn tay chân luống cuống, ngay cả ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng, sao Chu Tam thiếu có thể bỏ qua cho mỹ nhân xinh đẹp này? Tiếp sau đó, Hoàng Thư Nhã hoàn toàn không có thời gian nghĩ đến chuyện của thần tượng, trải qua đêm tân hôn của mình trong sự đau đớn kèm theo vui vẻ và thẹn thùng.
Sau đó, nàng ta dâng trà cho trưởng bối trong nhà, tìm hiểu thêm về quan hệ thân sơ trong gia tộc. Sau khi trở về thì tiếp quản công việc của nhị phòng, sau đó lại đến năm mới, phải bàn bạc việc ăn Tết và những việc lặt vặt trong năm mới với mẹ chồng... Chờ sau khi mọi thứ đi vào quỹ đạo nàng ta mới nhớ ra trong đêm tân hôn chồng mình từng hứa sẽ dẫn nàng ta đến gặp Tiểu Thảo. Lúc đó đã là hai tháng sau rồi.
Mà Tiểu Thảo sau khi trở về từ lễ thành thân thì nhanh chóng trở về Đường Cổ với cha mẹ. Gần năm mới việc bán rau củ trong lều lớn của Đường Cổ trở nên rất sôi động, cũng may quản sự Dương Quận vương phái đến rất thạo việc. Bây giờ mỗi ngày cha con Dư Hải chỉ cần đến xem xét tình hình là được, dù là căn cứ gây giống cây trồng hay là rau củ trong lều lớn đều được Đinh quản sự sắp xếp đâu ra đó.
Nói đùa chứ Đinh quản sự là một trong những quản sự có tài năng nhất ở bên ngoài của phủ Tĩnh Vương. Do lần nào đó Tiểu Thảo vô tình càm ràm với Chu Tuấn Dương, đau lòng việc cha nàng quản lý căn cứ gây giống và lều lớn thường xuyên bận rộn đến mức quên ăn, gầy đi rất nhiều. Lúc nàng nói chuyện ngữ khí và vẻ mặt đều ủ rũ, là một trung khuyển, sao Chu Tuấn Dương nỡ để nàng không vui nên hắn lập tức đóng gói Đinh quản sự qua đó.
Đương nhiên là Đinh quản sự chỉ là tạm thời đến giúp đỡ. Chờ sau khi ông ta lựa chọn được người nối nghiệp có năng lực thì sẽ trở về Kinh thành, tiếp quản một vài sản nghiệp dưới trướng Dương Quận vương.
Sau khi Chu Tuấn Dương nắm bắt được cơ hội làm ăn mới từ chỗ Tiểu Thảo đã phái một đoàn người lên đường đến vùng đất man di Tây Nam thăm dò. Hắn chưa từng nghi ngờ việc Tiểu Thảo không bước chân ra khỏi nhà mà vẫn biết rất nhiều chuyện trong thiên hạ, hắn nghĩ rằng đó đều là do viên đá thần kỳ kia nói cho nàng biết, nhất định là vậy. Nhưng mà muốn làm được vụ làm ăn này cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Hơn nữa hắn có thể đoán được, chỉ cần vụ làm ăn này thành công, chắc chắn nó sẽ không hề thua kém phường giải trí trong Kinh thành. Dù sao thì phất lên trong một tối là cám dỗ trí mạng với rất nhiều người. Đinh quản sự chính là nhân tài hắn dự trữ cho sòng bạc tương lai. Công việc của Đinh quản sự ở Đường Cổ đã đâu ra đó là có thể nghỉ việc chuyển sang bên này rồi.
Sự sắp xếp chu đáo của hắn khiến cha con Dư gia thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng ở trong thôn Dư Hải cũng được coi là người có năng lực nhưng dẫu sao cũng là năng lực có hạn. Có Đinh quản sự ở bên cạnh giúp đỡ, còn dạy cho cha con bọn họ rất nhiều điều về mặt quản lý khiến Dư Hải lần đầu làm quản lý sản nghiệp lớn thế này được học hỏi rất nhiều.
Học giỏi nhất phải kể đến Dư Hàng! Hắn vốn là người thông mình, lại được Tiểu Thảo đốc thúc nên đọc không ít sách vở, khả năng học tập còn nhanh hơn cả cha hắn. Em trai em gái trong nhà đều có hướng phát triển riêng, hắn là con trai trưởng trong nhà nhất định phải ở lại quê hương, bảo vệ nhà cũ duy trì hương khói cho gia đình. Vì thế mà căn cứ gây giống ở Đường Cổ hay rau củ trong lều lớn sớm muộn đều sẽ giao cho hắn quản lý.