Nông Viên Tự Cẩm

Liễu thị vừa nghe mẹ chồng và chị dâu cả lại có thể có suy nghĩ muốn bán con gái của mình, đôi mắt tối sầm đi thiếu chút nữa ngất xỉu. Trong nhà đâu nghèo đến nỗi phải bán con gái chứ?

“Mẹ, thân thể Thảo Nhi đã rất tốt rồi, có thể giúp đỡ làm việc trong nhà. Liên Nhi cho heo ăn, nuôi gà, xử lý vườn rau gần như đã có thể gánh vác hơn nửa một lao động chính. Ngài đừng bán con cháu đi, cầu xin ngài…” Liễu thị tính tình nhu nhược, ngày xưa bị ức hiếp đến tàn nhẫn cũng không dám nói lại một câu với mẹ chồng. Nhưng liên quan tới tương lại của hai đứa con gái, nàng ấy không nhịn được chảy nước mắt, đau khổ cầu xin.

Trương thị cau mày, khuôn mặt đầy không kiên nhẫn: “Ngươi thử tính xem, mới mấy ngày vừa rồi vì lão nhị bị thương đã bỏ ra hơn mười lượng bạc rồi. Thời tiết đầu mùa xuân năm nay lại không tốt, cha và đại ca ngươi không đánh được cá, trong nhà không có khoản thu vào nào. Không bán nữ nhi chẳng lẽ để đại tẩu ngươi bán nhi tử? Chẳng lẽ nam nhân của ngươi không trị thương nữa?”

Lý thị cũng không âm không dương đồng tình: “Đúng vậy, đúng vậy! Vưu đại phu nói, nam nhân của ngươi cho dù tỉnh lại thì chân cũng bị phế rồi, nuôi một phế vật như vậy chẳng lẽ không cần tiền à? Còn ngươi nữa, lâu lâu lại phát bệnh, khám bệnh chẳng lẽ không cần tiền? Sang năm tam đệ huyện khảo, tiểu muội xuất giá… Chuyện nào mà không cần tiền hả! Các ngươi tiêu phá hết tiền của trong nhà để những người còn lại sống thế nào, có còn công bằng hay không?”

“Hơn nữa,” Lý thị thanh thanh cổ họng, tiếp tục nói, “Chu gia chính là nhà giàu số một số hai ở trấn trên, Trân Hưởng Lâu cũng đã mở ở kinh thành rồi. Đại nha hoàn ở trong nhà ăn mặc còn khí phái hơn những tiểu thư nhà bình thường đấy, mỗi tháng chẳng những có một lượng bạc tiền tiêu vặt, các chủ tử ban thưởng càng không cần phải nói. Liên nha đầu và Thảo nha đầu đến đó chính là hưởng phúc đấy!”

Tiểu Liên khẩn trương đỡ mẹ, oán hận nói: “Tốt như vậy sao ngươi không đi hả? Vị đại nương này, Chu gia lần này cũng mua người hầu chứ? Đại bá mẫu, ngươi cũng thật có phúc đấy...”

Lý thị lập tức thay đổi sắc mặt, mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói chuyện như thế hả?”

Dư Tiểu Thảo hừ lạnh một tiếng, nói: “Đại bá mẫu, Tiểu Liên nói không sai chút nào đâu, nếu ngươi cảm thấy đến Chu gia làm hạ nhân là đi hưởng phúc, vậy vì sao ngươi không đi đi? Đã bán cho nhà quyền quý thì bản thân đã không còn tự do nữa rồi, muốn đánh muốn giết muốn bán đi đều theo tâm tình của chủ nhân. Đại bá mẫu chỉ nhìn thấy một mặt tươi sáng của đại nha hoàn, nhưng ở nơi cửa son kia có nhà ai chưa từng có có vài nha đầu chết chứ? Đây là đại bá mẫu muốn mạng của chúng ta à!”

Liễu thị vừa nghe không biết là bị chọc tức hay bị dọa sợ, tay chân run nhè nhẹ, ngữ khí lại vô cùng kiên định: “Cho dù ta ăn rơm ăn cỏ cũng sẽ không bán nữ nhi! Mẹ, việc này không cần thương lượng nữa!”

Trương thị vừa nghe vậy lập tức nổi giận, xem thời gian cũng sắp tới lúc chồng đánh cá trở về, nhất định phải tổng cổ được hai con ranh này trước khi ông ấy trở về, nên không dài dòng nữa vội hét lên: “Bán hay không không phải do ngươi quyết định! Ta còn chưa chết đâu, cái nhà này do ta quyết định! Nhà chủ thẩm thẩm à, hai mươi lượng bạc đưa hai tiểu nha đầu này đi thôi!”

Dư Thải Điệp con gái của Trương thị đã mười sáu tuổi, nàng ấy không đành lòng nhìn hai đứa cháu gái nhỏ đáng yêu bị bán đi, nhịn không được nói chuyện cho hai chị em: “Mẹ, chúng ta còn chưa tới nông nỗi phải bán con bán cháu, nếu như để người trong thôn đã biết sau này sao có thể ngẩng đầu lên được?”

Trương thị nhẹ nhàng đẩy nàng ấy một chút, tức giận nói: “Đi đi, đi thêu của hồi môn của con đi, đây không phải là chuyện của con đâu!”

Dư Tiểu Thảo thấy chú ba khó có khi về nhà được một lần đang cầm sách trong tay, đứng ở trước cửa cau mày quan sát, vội nói: “Nãi nãi, bà nên suy nghĩ lại tiền đồ của tam thúc đi, năm sau thúc thúc muốn thi tú tài. Nếu như bị người cùng trường biết, thúc thi được tú tài là dựa vào việc bán hai cháu gái để đổi lấy, tam thúc còn có thể làm người ở học đường nữa hay không?”

Tam thúc Dư Ba vốn đã không tán thành quyết định của Trương thị, hai đứa cháu gái nói như thế nào cũng là huyết mạch Dư gia, nếu truyền ra ngoài sao hắn ta còn mặt mũi làm người, nên cũng mở miệng khuyên Trương thị từ bỏ suy nghĩ này đi.

Trương thị đã đặt mọi hi vọng lên người đứa con trai này, tâm niệm hắn nhất định có thể thi đỗ tú tài cử nhân, trở thành quan gia sẽ đem cáo mệnh về cho bà ta. Vừa nghe có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai cũng có chút do dự.

Dư Tiểu Thảo lại nói: “Nãi nãi, còn không phải là sợ sau này nhà của chúng ta liên lụy tới các người sao? Vậy ở riêng đi! Về sau nhà của chúng ta dù tốt dù khổ, cho dù cả đói chết cùng nhau cũng tuyệt không đòi một đồng một hào nào của các người!”

Mẹ chồng nàng dâu Trương thị và Lý thị nhìn nhau, trong ánh mắt léo lên tia mừng thầm. Trương thị nghiêm mặt nói: “Ở riêng? Một tiểu nha đầu răng chưa mọc hết như ngươi có thể làm chủ được hả?”

“Con bé không làm chủ được nhưng ta có thể!” Cánh cửa tây phòng mở ra, Dư Hải sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vằn đỏ đầy tía máu, một chân chàng không thể chống đỡ được nên nặng nề ngã xuống bên cạnh ngưỡng cửa.

“Cha!” Dư Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu không hẹn mà cùng kêu lên thất thanh, vội vàng chạy như bay về phía Dư Hải, mỗi người một bên cố gắng muốn nâng dậy chàng dậy.

“Cha nó à, chàng cẩn thận một chút! Chuyện gì cũng không quan trọng bằng thân thể của chàng!” Đôi môi Liễu thị run rẩy, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt. Mấy ngày Dư Hải hôn mê kia, trái tim nàng ấy vẫn luôn treo trên không trung, cảm giác trời có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Chỉ cần cha bọn trẻ vẫn còn, co dù có tàn phế, cho dù vất vả hơn gấp mười lần nữa, nàng ấy cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.

Dư Hải được Tiểu Liên nâng dậy, cố gắng đứng thẳng lên, sau khi Tiểu Thạch Đầu dọn ra một chiếc ghế cao để ngồi xuống, khi ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Liễu thị lại trở nên dịu dàng. Sau khi thê tử gã đến đây vẫn chưa được sống một ngày yên ổn nào. Mỗi ngày không những nàng ấy phải vất vả lao động, hơn nữa còn phải chịu cả tra tấn về tinh thần. Dáng người vốn dĩ rất cân đối đầy đặn bây giờ gầy đến nỗi chỉ còn lại bộ xương khô.

Đối với Liễu thị, trong lòng chàng vẫn luôn vô cùng áy náy. Trước kia chàng vì muốn gia trạch an bình, vẫn luôn nghĩ thua thiệt phúc, lui một bước trời cao biển rộng. Nhưng mẹ kế Trương thị và đại tẩu Lý thị lại bởi vì chàng nhẫn nhịn mà ngày càng thêm lấn tới.

Mỗi năm chỉ riêng việc chàng săn thú bán lấy tiền cũng đã không dưới mười lượng bạc, đó là còn chưa nói tới mỗi ngày không có chàng ra khơi đánh cá cũng không thể bắt được nhiều cá như vậy. Chàng lam lũ cực khổ vì ngôi nhà này nhưng vợ con mình lại ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải chịu mọi điều đánh chửi…

Mấy ngày hôn mê này, chàng cũng không phải đã mất hết ý thức. Mỗi một chuyện xảy ra trong nhà, trong lòng chàng đều nghe hiểu được tất cả, nhớ được rõ ràng. Khi chàng còn chưa bị thương, Trương thị đã lấy cớ nhà chàng nhiều miệng ăn, nuôi không nổi nhiều người rảnh rỗi như vậy nên đã đưa con trai mười tuổi vào tiệm đồ gỗ học nghề.

Chàng chưa từng nghĩ đến mình còn chưa chết đâu! Mẹ kế và chị dâu lại có thể có suy nghĩ độc ác nhằm vào hai đứa con gái đáng yêu hiểu chuyện của chàng! Cho dù chàng liều mình không cần cái mạng này nữa cũng không cho phép con gái của mình bị bán đi!

Con gái út nói không sai! Ngôi nhà này vốn không có vị trí của cả nhà họ, còn tiếp tục ở lại đây nữa sớm muộn gì nhà họ cũng sẽ nhà tan cửa nát. Ở riêng! Cho dù ăn cơm ăn cỏ nhưng người một nhà vẫn sẽ được ở bên nhau!

“Lão nhị! Ở riêng là do chính ngươi nói, chúng ta đâu không hề bức ngươi nhé!” Trương thị cố gắng kiềm chế vui mừng như điên trong lòng, vội vàng liên thanh nói giống như sợ Dư Hải sẽ đổi ý.

Dư Thải Điệp khẽ liếc đôi chân bị thương của anh hai một cái, kéo kéo cánh tay Trương thị, nhỏ giọng nói: “Vết thương của nhị ca còn chưa khỏi, lúc này ở riêng có thích hợp không đây? Cha cũng sẽ không đồng ý đâu!”

Lý thị vội vàng nói: “Có gì không thích hợp hả! Ở riêng là tự nhị đệ nói, chỉ cần hắn kiên trì, cha cũng không có gì để nói nữa cả! Tiểu muội, muội cũng đừng có vớ vẩn, bị một nhà họ liên lụi như vậy, tương lai của hồi môn của muội cũng sẽ ít đi ba phần đấy!”

Dư Hải thất vọng nhìn mẹ kế và đại tẩu, thì ra các nàng đã sớm ước gì có thể đuổi cả nhà họ đi… Như vậy cũng tốt! Sau này Liễu thị không bao giờ còn bị người trong nhà hà khắc nữa, bọn nhỏ cũng sẽ không phải lo lắng đề phòng cả ngày nữa, vừa không cẩn thận đã lập tức bị đánh chửi. Dựa vào bản lĩnh của chàng, cho dù phế đi một chân, cũng sẽ không để vợ con mình ăn đói mặc rách!

Trương thị trừng mắt liếc nhìn con gái một cái, lớn tiếng nói: “Cứ quyết định như vậy đi! Lúc nữa khi cha và đại ca con trở về sẽ tìm ngay thôn trưởng và trưởng bối Dư gia tới chứng kiến nhà ta sẽ ở riêng!”

“Sáng sớm đã ồn áo gì thế hr? Cái gì ở riêng với không ở riêng hả? Ai muốn đi ra ngoài ở riêng hả? Nhà lão đại?” Dư lão đầu xánh theo cá không bán được đi vào từ bên ngoài. Lão đại Dư Đại Sơn ôm lưới đánh cá đi theo phía sau.

Lý thị vội nói: “Không phải con, cha! Là lão nhị nói muốn đi ra ngoài ở riêng đấy!”

“Lão nhị? Nếu như khi lão nhị không bị thương muốn ở riêng còn có thể. Bây giờ nó còn chưa vượt qua thời kì nguy hiểm, sao có thể chủ động đề ra chuyện ở riêng chứ?” Dư lão đầu tuy không biết biểu đạt cảm xúc của mình lắm nhưng cũng không hồ đồ, ông nhìn thấy trong sân có thêm một người lạ mặt, đôi mày thưa cau chặt lại.

Trương thị lặng lẽ đến gần bên người Trang ma ma, nhét một đồng tiền, nhỏ giọng bảo bà ta rời đi. Trang ma ma cảm thấy rất khinh thường hành vi của bà ta, đẩy tiền trở về, lên xe bò khi tới đây rời đi.

Ngày thường Dư lão đầu không nói tiếng nào, mặc kệ mọi chuyện trong nhà nhưng chuyện lớn trong nhà đều cần ông quyết định mới được. Đối mặt với ông Trương thị vẫn có chút e sợ, bà ta ngượng ngùng nói:

“Lão nhị sợ liên lụy cả nhà, chủ động nói muốn ra ngoài ở riêng. Ông xem, sang năm lão tam sẽ phải thi đại khảo, nghe nói thi tú tài vòng thứ ba còn phải tới thi ở phủ thành nên cần chuẩn bị nhiều bạc hơn một cút… Còn có Hắc Tử cũng đã sắp đến tuổi làm mai rồi… Trong nhà thật sự không trụ được nữa…”

Dư lão đầu nhíu mày liếc nhìn bà ta một cái, nói: “Tại sao lại không trụ nổi nữa, vài năm nữa Thải Điệp xuất giá, ngôi nhà này không phải sẽ trống vắng đi sao? Chân lão nhị còn chưa chữa lành đâu, bà đã vội vã bức nó ra khỏi nhà mà không sợ ra ngoài bị người ta dị nghị sao!”

“Tại sao lại là ta bức ra khỏi nhà? Là lão nhị tự mình kiên trì muốn ở riêng, dị nghị cũng không phải dị nghị về ta!” Trương thị gân cổ kêu lên chói tai, “Được lắm! Ngươi Dư lão đầu kia, thì ra trong lòng ông vẫn luôn nghĩ ta là người như vậy! Ta lo nghĩ cực khổ vì cái nhà này đến cuối cùng lại bị chụp tội danh bức con riêng ra khỏi nhà. Trời ơi! Ta còn biết sống cuộc sống này thế nào nữa đây! Nếu ta đây đã ngứa mắt các người vậy không bằng đi tìm chết cho xong!”

Trương thị đặt mông ngồi dưới đất, vỗ chân kêu trời gọi đất, nhưng cả nửa ngày vẫn không nặn ra được giọt nước mắt nào. Dư Tiểu Thảo thầm trợn trắng mắt, cực phẩm gì đây trời, quả nhiên cùng diễn chung một kịch bản - Một khóc hai nháo ba thắt cổ!

Dư Hải lắc lắc đầu đang choáng váng, lại nhìn vợ con của mình, do bị ăn uống thiếu dinh dưỡng mà khuôn mặt vàng vọt gầy mòn, lại áo bông mụn vá chồng mụn vá đã mặc không biết bao nhiêu năm trên người. Nhìn nhìn lại áo khoác trên người hai mẹ con mẹ kế và đại tẩu mới tinh vừa mới làm khi ăn Tết, lại càng thêm kiên định suy nghĩ muốn ra ngoài ở riêng. Cho dù như thế nào cũng sống rốt hơn, sống thoải mái hơn bây giờ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui