Nông Viên Tự Cẩm

Liễu thị cũng biết hoàn cảnh nhà mẹ đẻ không tốt lắm, một năm có thể tích cóp được một vài lượng bạc đã coi là không tệ rồi, thân thể mình không tốt, mẹ thỉnh thoảng cũng phải trợ cấp cho mình, thời điểm cha bọn trẻ xảy ra chuyện, trong nhà đã mang hai lượng đến đây… Mười lượng bạc này, không biết mẹ phải mượn đông mượn tây như thế nào nữa.

Nàng đẩy túi tiền trở về, nói: “Bùn bôi trên tường vẫn có thể dùng được, chỉ cần lên núi chặt cây cối sửa lại một chút, lại đắp thêm chút rơm rạ lên là người có thể ở. Mẹ, nhà ta cũng không dễ dàng, ca ca tẩu tẩu nhịn ăn nhịn mặc thật vất vả mới tích cóp được một chút tiền, sao có thể đều mang trợ cấp cho đứa con gái đã xuất giá như con chứ?”

Đại tẩu Hàn thị của Liễu thị cầm lấy túi tiền trong tay bà ngoại, mạnh mẽ nhét vào trong tay cô em chồng, nói: “Sau này các muội phải ở nhà này lâu dài nên tu sửa thật tốt một lần. Ta đã xem qua, mấy cái giường trong phòng cũng không thể dùng nữa. Còn có tường rào tre này… Căn nhà này của muội muội cách xa thôn, lại dựa lưng vào núi lớn, tường rào tre không an toàn. Cứ tính như vậy, mười lượng bạc còn có thể không đủ nữa! Mau cầm lấy, người một nhà khách khí cái gì!”

Nhị cữu mẫu Hồ thị vẫn luôn dài mặt, chút của cải trong nhà cứ như vậy đều để mẹ chồng mang đến cho cô nhỏ. Con gái đã gả đi như bát nước đã hắt đi, nào có đạo lý nhà mẹ đẻ phải đi trợ cấp? Mẹ chồng nói, nàng ta không dám tranh luận, nghe được đại tẩu thảo hiền khoe mẽ, không khỏi bĩu môi, quay đầu nhẹ nhàng “Hừ…” một tiếng.

Lão nhị Liễu Hán nghe được, nhíu mày cảnh cáo liếc mắt nhìn nàng ta một cái, bày ra một bộ dáng: “Nàng, nếu dám nói ra lời không dễ nghe, về nhà nàng chờ coi”. Hồ thị ích kỷ chuyện tiền bạc, nhưng nhị cữu Tiểu Thảo có thể quản lý nàng ta, nàng ta biết người đàn ông nhà mình vô cùng hiếu thuận cho nên ngày thường nàng ta chỉ dám gây sự cãi vã với chị em dâu, không dám nói dù chỉ một chữ ở trước mặt mẹ chồng.

Bị người đàn ông nhà mình trừng, Hồ thị lập tức trở nên biết điều, cúi đầu ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một hơi.

Lão tam Liễu Hạo vừa mang túi tiếp theo từ trên xe bò cất vào hầm khoai lang đỏ, vừa cười nói: “Tỷ! Tỷ cứ cầm đi, nếu tỷ không nhận, mẹ sẽ tức giận đó!”

Liễu thị còn đang muốn chối từ tiếp, Dư Tiểu Thảo đã tiến lên nhận thay nàng, nói: “Mẹ, đây là một phần tâm ý của bà ngoại và cậu mợ, người cứ nhận lấy đi. Hơn nữa, chúng ta xác thật cũng cần số tiền này, nếu trong lòng người còn băn khoăn, cứ coi như chúng ta mượn, chờ về sau kiếm tiền trả lại bà ngoại cũng được.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Vân Tử, con còn không có chủ kiến bằng đứa trẻ nữa! Đây là Tiểu Liên đúng không, mấy ngày không gặp trắng lên không ít.” Diêu thị kéo tay Tiểu Thảo qua, không nhịn được khen ngợi.

Dư Tiểu Thảo cười ha hả nói: “Bà ngoại, con là Tiểu Thảo, Tiểu Liên mang theo Tiểu Thạch Đầu lên núi nhặt củi rồi.”

Dư Tiểu Thảo và Tiểu Liên là sinh đôi cùng trứng, dung mạo tất nhiên sẽ giống nhau. Chẳng qua Tiểu Thảo vốn yếu ớt từ lúc sinh ra, tương đối gầy yếu tái nhợt hơn chút. Còn Tiểu Liên, từ nhỏ đã theo Liễu thị làm việc cho nên làn da đen chút. Hai người đứng cùng nhau, nhận ra rất dễ dàng. Chỉ là, nửa năm uống nước linh thạch, thân thể Tiểu Thảo khỏe mạnh hơn không ít, làn da Tiểu Liên cũng trắng hơn so với trước kia, hai người càng ngày càng khiến người ta không thể phân biệt rõ.

Diêu thị vui sướng nhìn Tiểu Thảo có thể chạy có thể nhảy, nói với Liễu thị: “Thân thể của đứa bé Tiểu Thảo này đã tốt hơn, tâm bệnh của con cũng coi như được đặt xuống. Ta thấy, sắc mặt của con cũng hồng nhuận hơn chút, gần đây bà thông gia bỏ tiền mời đại phu cho con à?”

“Bà ấy nào chịu tiêu tiền ở trên người con bao giờ? Lúc trước kia phát bệnh, bà ấy đều nói con giả vờ, không cho cha Thảo Nhi mời đại phu cho con, huống chi là bây giờ? Nửa năm nay con cảm thấy thân thể khá hơn không ít, Đại Hải gạt người khác lén cho con uống thuốc suốt một mùa đông. Mấy ngày nay chăm sóc cha bọn trẻ, tuy có chút mệt mỏi nhưng con lại cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có ngày nằm bò ra mép giường ngủ quên, hôm sau tỉnh lại cũng không phát bệnh. Con nghĩ là bệnh đã khỏi, mẹ, người đừng lo lắng cho con.”

Trong lòng Liễu thị vừa cảm thấy may mắn lại vừa kỳ quái, cái nhà này nếu ngay cả nàng cũng ngã bệnh, thật sự sẽ không có cách nào qua nổi.

Dư Tiểu Thảo sờ ngũ thải thạch trên cổ tay, trong lòng cười trộm không thôi.

Trước tiên huynh đệ nhà họ Liễu thu gom đầu gỗ trong phòng chứa củi sau đó sửa chữa đại khái một chút, rồi dọn đồ vật mang đến đây vào. Diêu thị mang theo hai người con dâu (vợ lão tam còn con nhỏ, không thể rảnh tay nên không đến đây) giúp đỡ dọn dẹp sân một lần, ngay cả nước cũng không uống, vội chạy xe bò trở về.

Diêu thị không yên lòng, nhưng bà biết một nhà năm miệng ăn của con gái chỉ ở trong một gian phòng, dù ở lại cũng không có chỗ ở, bọn họ phải trở lại thôn Tây Sơn trước khi mặt trời lặn cho nên chỉ để lại một câu “Hai ngày nữa sẽ trở lại thăm mọi người” rồi vội vàng rời đi.

Ba huynh đệ nhà họ Liễu ở lại, nhân dịp chuẩn bị cày bừa trước vụ xuân, giúp đỡ chồng muội muội (chồng tỷ tỷ) tu sửa nhà.

Dư Hải làm người phúc hậu, ngày thường nhà khác có chuyện gì, chỉ cần gọi một tiếng, chàng sẽ nhiệt tình qua giúp đỡ cho nên nhân duyên ở toàn bộ thôn Đông Sơn cũng không tồi. Nghe nói chàng muốn sửa sang nhà cũ, người trong thôn đều sôi nổi tới giúp đỡ.

Con trai lớn của bác cả Dư Lập Xuân làm miếng ngói bùn thủ công, việc bên ngoài cũng không nhận, bị cha hắn đuổi tới nơi này giúp đỡ. Mấy ngày kế tiếp, Dư Lập Xuân mang theo ba người con trai, hai đứa cháu trai, luôn là người thứ nhất đến cũng là người cuối cùng rời đi. Bác hai Dư Lập Hạ ở xa, thân thể gần đây lại có chút không thoải mái cho nên chỉ phái một người con đến đây giúp đỡ.

Mấy người anh em tốt chơi với Dư Hải từ khi còn cởi truồng cũng tổn hao khí lực san bằng đất, xây tường đất, chặt cây cối… Bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ. Thợ săn Triệu từng có giao tình với chàng, và con hắn Triệu Hàm, mỗi ngày chẳng những tới đưa con mồi, còn tới giúp đỡ sau khi săn thú trở về. Còn có hàng xóm láng giềng trái phải của chàng, không cần người gọi đến nhờ giúp đỡ, mỗi ngày đều tới báo danh.

Nói mời người tới giúp đỡ xây nhà là phải xen vào hai bữa cơm. Những người này biết một nhà Dư Hải mới vừa dọn ra ở riêng, trong nhà không có nhiều lương thực, mỗi ngày đều tự mang lương khô, không muốn ăn một ngụm đồ ăn của nhà bọn họ. Một nhà trên dưới của Dư Hải cảm động không thôi, Tiểu Thảo cảm nhận thật sâu sắc sự chất phác và thiện lương của người cổ đại.

Người nhiều nhiều lực, ba gian phòng ở cộng thêm sân tường rào, qua mười ngày đã hoàn thành xong. Nhìn sân thật to, phòng ở mới tinh, Liễu thị chảy nước mắt vì vui sướng. Ba tỷ đệ Tiểu Thảo ở trong sân nô đùa, khỏi nói là vô cùng vui sướng. Bọn họ, rốt cuộc cũng có một căn nhà thuộc về chính mình…

Huynh đệ nhà họ Liễu chặt củi xếp đầy phòng bếp, lại dọn dẹp sạch sẽ giếng nước ở hậu viện sau đó mới rời đi. Dư Hải ở nhà suốt hai ngày, chân đã có thể chống quải trượng (gậy gỗ) đi đường, ngay lập tức mang theo người nhà dọn qua đi.

Mười ngày qua, ngoại trừ Dư lão đầu mang theo lão đại buổi chiều mỗi ngày đến nhà cũ giúp đỡ ra, những người khác không hề lộ mặt dù chỉ một chút. Nhà đã được dọn dẹp tốt, thời điểm Dư Hải mở tiệc chiêu đãi hàng xóm trong thôn, Lý thị lại mang theo con trai tới.

Trong thôn phàm là có người dọn về nhà mới, nhất định sẽ mở một bữa tiệc chúc mừng một chút. Bởi vì ngôi nhà này hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của mọi người, vật liệu xây nhà phần lớn đều lấy ngay tại chỗ, đất bôi là đất sét đào bên đường, lương mộc là chặt từ trên núi, rơm rạ cũng đều là người trong thôn chắp vá lung tung mang đến đây.

Vốn dĩ Tiểu Thảo muốn mua chút ngói đen, xây xong sẽ giống như ngôi nhà bùn ngói bây giờ của nhà họ Dư. Nhưng ngẫm lại trong tay chỉ có mười lượng bạc cho nên nàng ngay lập tực bỏ ý niệm này. Lại một lần nữa hối hận đã đầu tư tất cả số bạc vào xưởng của Chu tam thiếu, cũng tự mình an ủi nói, nhà cỏ tranh cũng không tồi, đông ấm hạ lạnh…

Ai! Chu tam thiếu này, đầu xuân bận việc xây xưởng đến mức chân không chạm đất, lại tính sẽ mở một Trân Tu Lâu ở kinh thành, đi tới đi lui giữa kinh thành và trấn Đường Cổ, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Tiểu Thảo muốn tìm hắn xin giúp đỡ, cũng không tìm được bóng người nào!

Cũng may xây nhà xong, tổng cộng không tốn mấy lượng bạc. Trong lòng Dư Hải cảm nhớ người trong thôn đã giúp đỡ, nhân dịp bày tiệc, làm một ít đồ ăn ngon bày tỏ sự cảm tạ.

Nghe nói Dư Hải ra ở riêng mà chỉ được chia hai lượng bạc, trong lòng thợ săn Triệu vừa tức giận vừa áy náy. Dư Hải vì cứu hắn, thiếu chút nữa bị chết trong miệng gấu lớn, mới vừa bán gấu đen bị đánh chết xong, hắn ngay lập tức mang ba trăm lượng qua tặng cho nhà họ Dư, nói là để lại cho Dư Hải huynh đệ bốc thuốc trị thương. Không nghĩ tới người cha nhẫn tâm kia của chàng và mẹ kế lòng dạ hiểm độc kia lại đem tính mạng con trai đổi lấy số tiền mờ ám.

Triệu thợ săn thở phì phò muốn tiến lên tìm Dư lão đầu lý luận lại bị Dư Hải ngăn cản. Chàng nói ba trăm lượng bạc kia xem như trả lại công ơn nuôi dưỡng những năm qua của Trương thị.

Trong lòng Triệu Bộ Phàm ôm áy náy với người anh em Dư Hải, không những thường xuyên đưa con mồi cho Dư Hải bồi bổ thân thể, mà hắn và con trai còn bỏ ra sức lực không nhỏ trong việc xây nhà. Bày tiệc lần này, một mình hắn lên núi bắt hơn mười con gà rừng thỏ hoang mang đến đây.

Dư Hải không từ chối, lại sang nhà họ Chu láng giềng mua năm mươi quả trứng gà, đến chợ mua chừng mười cân thịt. Cuối đông đầu xuân, cũng là thời điểm rau xanh giáp hạt, nhưng hầm chứa nhà nào cũng đựng rất nhiều củ cải và cải trắng, còn có rau khô phơi từ mùa thu. Muốn mang chút đồ tốt tới nhà người ta, Liễu thị lại đến chợ mua một chút.

Diêu thị nghe nói con gái muốn mở tiệc chiêu đãi xóm giềng, sợ quá nhiều việc nàng không lo liệu hết, từ sớm đã mang theo vợ lão đại đến đây giúp đỡ. Nhìn thấy con gái nhà rộng sân thoáng, tường viện cao lớn, một căn nhà ba gian tọa hướng bắc nam, gia cụ gì đó trong phòng tuy rằng không quá tốt, có vẻ thiếu thốn, nhưng ngược lại một nhà sáu người cũng không phải chật chội.

Tiểu Thạch Đầu lôi kéo tay bà ngoại, bừng bừng hứng thú giới thiệu, gian nào là phòng ở của cha mẹ, gian nào là của hai tỷ tỷ, gian nào là của cậu và ca ca… Ngay cả phòng chất củi, phòng bếp, cậu bé cũng không buông tha, nhất định phải dẫn Diêu thị đến xem.

“Đêm nay bà ngoại và đại cữu mẫu hãy ở phòng này của con và ca ca đi, con sẽ ở cùng cha mẹ!” Đại ca của Tiểu Thạch Đầu - Dư Hàng đang học nghề ở cửa hàng thợ mộc, ngày thường khó được trở về một chuyến. Ông chủ cửa hàng thợ mộc là một người rất không lưu tình, ngay cả khi cha bị thương, hắn cũng chỉ cho nghỉ nửa ngày. Trong nhà xây nhà, Dư Hàng cũng chỉ vội vàng trở về một lần, người cũng càng ngày càng gầy.

Ca ca không ở đây, vì tiết kiệm củi, Tiểu Thạch Đầu đều ngủ chung một giường với Dư Hải và Liễu thị. Nhưng vì khoe khoang mình cũng có phòng cho nên cậu mới đặc biệt nói như vậy.

Sáng sớm hôm nay, Dư Tiểu Thảo đã bận đi theo phía sau Liễu thị chuẩn bị. Hai ngày trước, nàng đã nghĩ giúp cho mẹ một thực đơn đầy đủ. Món ăn mặn có: Thịt thỏ kho tàu, gà xé xào cay, cải trắng xào thịt lát, củ cải hầm thịt, lại thêm món trứng gà chiên.

Thức ăn chay là: Bánh củ cải chiên, củ cải trắng xào, củ cải viên chiên, dải củ cải giòn, cải trắng xào cay, cải trắng hầm đậu hủ, bắp cải xào tái, còn làm chút dưa cải chua xào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui