Nông Viên Tự Cẩm

Liếc mắt nhìn qua, không ngờ tốc độ của con gái không hề chậm hơn mình, nhổ lông còn sạch hơn nàng, trong lòng thầm có chút kinh ngạc.

Nói đùa chứ, cũng không nhìn thử xem kiếp trước Tiểu Thảo làm gì. Gà quay mà tiệm món kho của nàng làm ra là ngon nhất, mỗi ngày đều phải làm ba bốn mươi con gà, không thuần thục mới là lạ đấy!

Ánh mắt Tiểu Thảo xoay vòng cười nói tiếp: "Con không cần tiền công, Chu thẩm cho con bộ lòng của bốn mươi con gà là được rồi!"

“Con lấy bộ lòng của gà làm gì? Không lẽ thật sự muốn lấy ăn chứ? Thảo Nhi, mẹ biết tình hình trong nhà không tốt, quanh năm thường xuyên không được ăn món mặn, nhưng cũng không thể ăn đồ bẩn thế này được! Như vậy đi, lần sau mẹ đem bán đồ thêu, mua một cân thịt về cho con ăn một bữa ngon nhé...”Nụ cười trên mặt Liễu thị dần dần nhạt đi, trong mắt dâng lên một tia tự trách và áy náy.

"Mẹ, người cũng đừng để ý, mấy thứ lòng mề này thật sự dùng ăn được mà!” Tiểu Thảo âm thầm kinh ngạc, không phải nói thời cổ đại thường ăn nội tạng hay sao? Chẳng lẽ đây chỉ là lời đồn?

Phương thị cười giảng hòa, nói: "Đứa trẻ đã lớn, có chủ ý của mình, Mộ Vân muội muội, muội cứ để cho nó thử một chút xem sao! Tiểu Thảo, mấy thứ tiết gà và lòng mề này con cứ lấy về, tiền công ta vẫn sẽ cho!"

Dư Tiểu Thảo lắc đầu nói: "Chu thẩm, bọn con cũng không thể lấy tiền công được. Lần trước nhà con dọn nhà mở tiệc, người và Linh Lung tỷ cùng bận rộn cả ngày, bữa trưa cũng không có gì để ăn. Bọn con giúp đỡ chút việc nhỏ thế này, nếu còn lấy tiền công, chẳng phải là quá đáng giận hay sao? Bán bà con xa không bằng mua láng giềng gần, hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm!"

Liễu thị phụ họa nói: "Thảo Nhi nói đúng! Thẩm nó à, nếu như tỷ lại nhắc tới chuyện tiền công, ta sẽ trở mặt không thèm nhìn tỷ nữa đó..."

Phương thị thấy hai mẹ con kiên trì như thế, cũng không nhắc tới chuyện tiền công nữa. Giết xong bốn mươi con gà, sau đó nhổ lông và moi hết lòng mề ra, hai người lớn ba đứa bé bận rộn suốt một canh rưỡi giờ. Trong đó tốc độ và chất lượng làm việc của Tiểu Thảo còn tốt hơn so với mẹ nàng, kinh nghiệm cũng giống như Phương thị vốn đã làm quen tay. Phương thị nhìn thấy liên tục khen ngợi...

Sau khi hết bận, Phương thị vào nhà lấy túi bánh ngọt mua ở thị trấn lúc sáng ra, cứng rắn nhét vào trong tay Tiểu Thảo, nhất định muốn nàng phải mang về. Chu gia vừa bán gà vừa bán trứng gà, đàn ông lúc không cần làm nông thì sẽ đi bán hàng rong. Trong thôn cũng chỉ có nhà các nàng thỉnh thoảng có thể mua chút bánh ngọt cho mấy đứa trẻ ăn đỡ thèm.

Liễu thị bưng chậu gỗ tràn đầy nội tạng gà, nhìn con gái một tay bưng chậu sứ chứa tiết gà, một tay xách bánh ngọt, nhíu mày một cái, nói: "Con thật sự có thể dùng tiết gà làm thức ăn hay sao? Đừng có khoe khoang khoác lác, nếu làm không ra, sẽ bị Chu thẩm và Chu gia tỷ tỷ cười nhạo đó."

"Mẹ, người cứ yên tâm đi, con gái đã khoác lác bao giờ chưa?” Tiểu Thảo dùng một tay bưng chậu sứ có chút quá sức, lập tức dùng miệng cắn lấy sợi dây gói túi bánh ngọt, dùng hai tay bưng chậu, bước nhanh đi về phía trước.

Về đến nhà, Tiểu Liên đã làm xong cơm, chỉ chờ hai mẹ con các nàng trở về dọn cơm. Tiểu Thảo đắc ý quơ quơ chậu sứ trong tay, cười nói: “Khoan hãy dọn cơm, nhìn con làm thêm đồ ăn ngon gì cho mọi người này.”

“Đồ ăn ngon gì vậy?” Tiểu Thạch Đầu đứng lên từ băng ghê, chạy nhanh lại, thấy rõ đồ trong chậu, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng nói: "Đây là tiết gà mà! Nhị tỷ, tỷ nấu đồ ăn rất ngon, không phải là chỉ cái này chứ?"

"Vẻ mặt đó của đệ là có ý gì? Không tin tỷ? Khi làm ra món rồi đệ đừng có ăn!”Tiểu Thảo trợn mắt nhìn cậu, giả vờ tức giận nói.

Tiểu Thạch Đầu nghĩ đến tay nghề siêu việt của nhị tỷ, vội vàng hối hận nói: "Nhị tỷ, đệ sai rồi. Đồ ăn nhị tỷ nấu, nhất định là ăn cực kỳ ngon. Nhị tỷ, tỷ đừng chấp nhặt với một đứa bé không hiểu chuyện như đệ..."

"Đi, đi! Đến nhà Nhị Cẩu Tử mua một văn tiền đậu hũ về đây!” Tiểu Thảo cười đuổi cậu đi, bưng chậu sứ vào phòng bếp.

Tiểu Liên cũng đi theo vào, nói: “Tỷ cũng tới giúp đỡ! Cần tỷ làm gì?"

"Đun một nồi nước sôi, ta muốn lấy trần tiết gà!"

Tiết gà trong chậu sứ đã kết thành một cục máu màu đỏ, Tiểu Thảo vạch trên bề mặt mấy dao, chia thành mấy khối “đậu hũ”. Lấy một khối trong đó ra, cẩn thận cắt thành miếng nhỏ, đặt vào trong nước sôi trần qua một chút, chờ thay đổi màu sắc thì vớt ra.

Nàng muốn làm món "Tiết gà chua cay", trong nhà không có ớt ngâm chua, nàng thay bằng cải chua bà ngoại gửi tới, cắt thành hạt lựu nho nhỏ, lại chuẩn bị nghiền ớt khô, gừng khối cắt thành sợi, củ tỏi thì đập nát chuẩn bị dùng.

Tiểu Thảo múc ra một muỗng dầu nhỏ từ trong lọ dầu, để dưa chua thái hạt lựu ớt gừng và củ tỏi vào xào cho thơm, sau đó cho tiết gà vào xào nhẹ. Tiết gà không xào lâu, ăn vào cảm giác mềm mềm giống như đậu hũ, nhưng mùi vị ngon hơn đậu hũ nhiều.

Suy nghĩ một chút, nàng cắn răng lấy ra một chút giấm, lại cho thêm muối và nước tương, xào đến khi thấm gia vị, lập tức có thể ra lò.

"Thật là thơm!” Tiểu Thạch Đầu mua đậu hũ một mạch chạy về, thở hổn hển, nhưng không thể ngừng hít hít mũi, vẻ mặt giống y như một con mèo tham ăn.

Tiểu Thảo lại làm một món “Canh tiết gà đậu hũ", đậu hũ trắng như tuyết nổi trong nước canh, tiết gà màu đỏ sậm như ẩn như hiện, hơn nữa còn có hành lá xanh biếc tô điểm - Thật là một món canh ngon về màu sắc lẫn hương vị.

"Dọn cơm thôi! Dọn cơm thôi!!” Tiểu Thạch Đầu không kịp chờ đợi xông tới bên cạnh bàn ăn, lại bị Tiểu Thảo kéo lại.

"Đừng vội! Đi với tỷ đến nhà Chu thẩm đưa thức ăn trước!” Hai món ăn đều làm nhiều hơn một phần, đương nhiên Chu gia không thể thiếu.

Tiểu Thạch Đầu bĩu môi, bưng "Tiết gà chua cay", vừa đi vừa tranh thủ ngửi mùi thơm. Tiểu Thảo buồn cười nói: "Mèo tham ăn, coi chừng bị người ta nhìn thấy đó, có mất mặt hay không hả!"

Tiểu Thạch Đầu hé miệng cười một tiếng, cố nén thèm ăn, nói: "Nhị tỷ, thì ra tiết gà cũng có thể làm ra mùi vị thơm như vậy. Trước kia nhà giết gà, tiết gà cũng bỏ đi, thật là lãng phí mà! Đúng rồi, tỷ bảo mẹ đem lòng mề gà về, có phải cũng có thể làm thức ăn hay không?"

"Đúng vậy! Đệ có dám ăn hay không?” Tiểu Thảo liếc mắt nhìn nhìn cậu, cười như không cười nói.

Tiểu Thạch Đầu gật đầu thật mạnh, nói: "Dám! Sao lại không dám! Chỉ cần nhị tỷ có thể làm ra món ngon như tiết gà! Có cái gì không dám chứ?"

"Nghĩ đẹp nhỉ! Mấy thứ đó đều dùng để đổi lấy tiền, sao có thể cho đệ ăn được?” Dư Tiểu Thảo cau mũi với cậu một cái, làm một cái mặt quỷ, gõ cửa Chu gia.

"Tới đây, tới đây! Ủa, Tiểu Thảo đó à, ăn cơm chưa?” Người mở cửa là Phương thị, nàng nhìn thấy thức ăn tỏa ra mùi thơm trên tay hai chị em, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Chu thẩm, tiết gà nấu xong rồi. Món Tiểu Thạch Đầu bưng là tiết gà chua cay, còn món của con là canh tiết gà đậu hũ. Mọi người còn chưa ăn cơm đúng không? Vừa lúc không cần làm thức ăn.” Tiểu Thảo cười hì hì đi vào sân, đưa đồ ăn cho Chu Linh Lung vừa đi ra từ phòng bếp.

Chu gia mới vừa giết gà xong, cơm vẫn chưa nấu xong, nàng tới rất đúng lúc.

"Thật là thơm! Ngươi thật sự có thể dùng tiết gà để làm thức ăn sao?” Tuổi tác của Chu San Hô không khác Dư Tiểu Thảo bao nhiêu, không tưởng tượng nổi tiến tới ngửi một cái, lộ ra dáng vẻ say mê.

Dư Tiểu Thảo cười gật đầu, nói: “Đúng vậy! Thẩm thẩm, sau này nhà mọi người có giết gà, tiết gà và bộ lòng đều phải giữ lại, con sẽ dạy cho mọi người làm ra món ăn ngon. Con về đây, chén đĩa ngày mai lúc thẩm đi ngang cửa nhà con thì đưa lại cũng được."

Bữa cơm này, cả nhà Tiểu Thảo ăn đến miệng đầy dầu mỡ. Tiết gà chua cay mùi vị đậm đà, vừa có mùi vị tươi ngon của thịt gà, còn có mùi vị trơn mềm của đậu hũ, nhai ở trong miệng làm cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng được. Cho dù Tiểu Thạch Đầu không thể ăn cay, ăn đến mức cay chảy nước mắt nước mũi cũng không muốn dừng lại.

Canh tiết gà đậu hũ màu sắc tươi đẹp, mùi vị ngon, nhẵn nhụi ngon miệng, nước canh đậm đà, cả nhà ai cũng khen không dứt miệng. Cho dù là Liễu thị luôn muốn nhường cho bọn trẻ ăn món ngon cũng không thể cưỡng lại uống nhiều thêm một chén canh. Một nồi canh tiết gà tràn đầy, ngoài một tô sứ đem đi cho Phương thị, gần như đều bị một nhà Tiểu Thảo tiêu diệt hết.

Tiểu Thạch Đầu ôm cái bụng đang căng như trái dưa hấu, nằm ở trên giường thỏa mãn rên hừ hừ. Liễu thị lo lắng con trai no khó chịu, ngồi ở mép giường giúp cậu bé xoa xoa bụng nhỏ. Dư Hải ở một bên ợ một cái, cười có chút chua xót, nói:

“Thật sự đã lâu không được ăn no như vậy. Tay nghề của nhị nha đầu thật sự rất tuyệt, có thể nấu thứ mà người ta vứt bỏ trở nên ngon như vậy."

Nghĩ tới con gái út, trên mặt Liễu thị tràn đầy ôn nhu: "Từ sau khi Thảo Nhi bị đánh vỡ đầu mất trí nhớ, giống như đổi thành một người khác. Chẳng những sức khỏe tốt hơn, người cũng không nhát gan nữa, trong đầu còn có rất nhiều ý nghĩ mới lạ. Ví dụ như ngày hôm qua, chúng ta đều khuyên con bé nói bây giờ chưa có rau củ dại, nó khăng khăng không tin, sau đó nó thật sự đào được không ít rau cải dại đem về."

"Thay đổi cũng tốt, trước kia ở nhà đã ủy khuất mẹ con các nàng. Khi đó Tiểu Thảo nhát gan, có lẽ cũng vì nguyên nhân này. Là do ta vô dụng, không thể bảo vệ mấy mẹ con...” Nghĩ đến mẹ kế thiên vị cay nghiệt, đại tẩu tham lam lười biếng, ánh mắt Dư Hải trở nên ảm đạm.

Liễu thị vội nói: "Cũng đừng nói như vậy, sau này mẹ con chúng ta còn muốn cùng chàng trải qua ngày lành đấy. Đúng rồi, Tiểu Thảo mang về mấy thứ lòng mề gà kia, không phải là muốn nấu ăn chứ? Mấy thứ đó vừa bẩn vừa hôi, lấy ra ta cũng không dám ăn!"

Tiểu Thạch Đầu trở mình, ngồi dậy cười nói: "Nhị tỷ nói, mấy thứ đó là dùng để đổi lấy tiền."

"Đổi tiền? Thảo Nhi không phải là muốn tiền đến điên rồi chứ? Nếu như người khác ăn vào xảy ra vấn đề gì, không phải sẽ bị kiện sao. Cha nó à, chàng phải dạy dỗ nó cho tốt, đừng lúc nào cũng nghĩ đến tiền. Chúng ta nghèo thì có nghèo, cũng không thể kiếm tiền bất lương được.” Liễu thị nhíu mày, lo lắng nói.

Dư Hải lại chẳng lo lắng một chút nào, mấy ngày nay, theo quan sát của chàng, hai đứa con gái đều không phải loại người có lòng dạ độc ác. Chàng không hoảng hốt không vội vàng nói: "Thảo Nhi là dạng người thế nào, người làm mẹ như nàng còn không biết hay sao? Ngàn vạn lần không được để cho đứa trẻ nghe thấy lời này, nếu không nó sẽ rất đau lòng đấy! Yên tâm đi, ta thấy con nó cũng có tính toán trong lòng cả rồi, nàng cũng đừng quan tâm bậy bạ."

Tiểu Thạch Đầu cũng dùng sức gật đầu, ủng hộ nhị tỷ nói: "Mẹ, đồ trong bụng gà cũng không nhất định không thể ăn. Giống như tiết gà đó, không phải trước kia chúng ta cũng vứt bỏ hay sao? Chẳng phải nhị tỷ vẫn có thể làm ra món ăn ngon như vậy sao? Con theo phe cha, con tin tưởng nhị tỷ."

“Được được! Các ngươi đều là người tốt, chỉ có ta là người xấu thôi!” Khóe miệng Liễu thị cong cong, trợn mắt nhìn hai cha con một cái, bước ra khỏi phòng.

Trong sân, hai chị em sinh đôi đang đứng bên bờ giếng ở hậu viện, làm sạch lòng mề Tiểu Thảo đem về! Tiểu Liên xách ra một thùng nước từ trong giếng, mím môi nhìn em gái tách gan gà, mề gà và ruột gà ra, cuối cùng không nhịn được nói: "Muội chắc chắn là mấy thứ này có thể ăn được chứ? Muội mua mấy thứ gia vị kia, không phải là để làm cái này chứ?"

Tiểu Thảo liếc nàng một cái nói: "Yên tâm đi, tin tưởng ta, tuyệt đối không sai đâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui