Nông Viên Tự Cẩm

Nàng dùng cây kéo cắt ruột gà ra, dùng nước lạnh lấy phân gà trong ruột ra. Lúc sửa lại hậu viện, nàng đặc biệt nhờ người ta làm một cái rãnh ở cạnh giếng, thông thẳng đến hố phân phía sau nhà vệ sinh. Như vậy, ở cạnh giếng giặt quần áo rửa đồ ăn, nước dơ có thể tự động chảy đi.

"Thảo Nhi, mẹ có thể giúp gì không?” Liễu thị cũng không thể nhẫn tâm nhìn hai chị em bận rộn, đi tới hỏi.

Dư Tiểu Thảo cười với nàng một tiếng, nói: "Mẹ, người tới đúng lúc lắm. Muối hột trong nhà có còn chút nào không? Mẹ lấy một ít ra, rồi mạnh tay chà xát muối vào mặt bên trong của ruột gà, làm như vậy sẽ không có mùi vị khác thường nữa."

"Chà xát bằng muối hột? Con chắc chắn thứ này có thể bán lấy tiền à? Đừng để đến lúc đó bán thì không bán được, ăn cũng không ăn hết, lãng phí vô ích mấy món này!” Tuy ở cạnh biển, muối hột dùng một văn tiền có thể mua hơn nửa lọ, nhưng Liễu thị tiết kiệm thành thói quen, cho nên không nhịn được nhắc nhở.

Tiểu Thảo nhếch miệng lên, nói: "Mẹ! Người yên tâm đi! Công thức làm những thứ này của con, cũng đều do thần tài gia điểm hóa, tuyệt đối không sai đâu!"

Tiểu nha đầu lấy thần linh ra làm bùa hộ mệnh, Liễu thị cũng không nói gì nữa, ngồi xổm người xuống cố gắng chà rửa ruột gà. Nàng làm rất nghiêm túc, rất sợ nếu không sạch sẽ sẽ cản chân con gái.

Tiểu Thảo bắt đầu chuyên tâm đối phó với gan gà và mề gà. Làm gan gà, chủ yếu là lúc bóc mật ra, đây chính là một công việc tỉ mỉ, nếu như vô tình làm vỡ, gan gà sẽ có vị đăng đắng, ảnh hưởng đến hiệu quả của món kho. Cũng may, nàng có kinh nghiệm làm thứ này mười mấy năm, nhắm mắt cũng có thể làm được.

Mề gà thì hơi phiền phức một chút, cần phải mổ túi phân gà, lấy phân gà bên trong ra, rồi lột lớp da vàng ở bên trong xuống. Cũng đừng xem nhẹ lớp da này, Đông y gọi nó là Kê Nội Kim, có thể hỗ trợ tiêu hóa. Nếu như trẻ con ăn đến đầy bụng khó tiêu, lấy cái này đi phơi khô rồi nghiền nát cho bé ăn, rất nhanh đã có thể tiêu thực rồi.

Lột lớp da này là sở trường của Tiểu Thảo, bốn mươi cái Kê Nội Kim đều vô cùng nguyên vẹn, không hề có cái nào bị xé rách.

Sau khi làm sạch ruột gà, gan gà và mề gà, Tiểu Thảo bảo Liễu thị đi nghỉ ngơi, còn mình thì kéo Tiểu Liên vào phòng bếp. Nàng muốn kho hết mấy thứ này trong tối nay, ngày mai đem lên thị trấn xem có thể bán được hay không.

"Đem lên thị trấn bán? Người ở thị trấn ai cũng không phú thì quý, nếu như biết mấy thứ này của muội là mấy thứ lấy ra từ trong bụng gà, không chừng có thể sẽ đánh chết muội đó. Theo tỷ thấy, không bằng muội đem lên trên bến tàu thử vận may một chút. Rất gần, chỗ này của chúng ta gần bến tàu hơn một chút, đi chưa tới một giờ đã đến. Thứ hai, tàu bán cá và tàu chuyên chở công nhân khuân vác trên bến tàu dậy rất sớm, bữa ăn sáng bình thường đều sẽ mang theo hoặc mua ăn. Những người này yêu cầu đối với việc ăn uống không cao, chỉ cần hương vị ngon, giá rẻ, dùng một ít tiền cũng không có đau lòng lắm.” Tiểu Liên từng nghe đại cữu mẫu buôn bán lẻ trên bến tàu nói qua, cho nên đưa ra đề nghị.

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, nói: "Ừ! Tỷ nói đúng, bến tàu Đường Cổ vẫn luôn rất nhộn nhịp, những công nhân làm việc ở bến tàu này chính là một thị trường không nhỏ. Ngày mai chúng ta sẽ đi đến chỗ đó thử một chút!"

Hai chị em đi đến phòng bếp nhóm lửa đun nước, bỏ lòng gà vào trong nước sôi trần qua một lần, để xóa đi mùi vị phía trên. Sau đó chính là phối chế nước kho, món kho ăn ngon hay không, quan trọng nhất chính là nước kho này. Nước kho lại chia làm nước kho đỏ, nước kho trắng và nước kho vàng.

Kiếp trước, Tiểu Thảo được bà chủ tiệm món kho chân truyền chỉ dạy, nước kho là bí kíp gia truyền đó. Nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi Tiểu Liên: "Tiểu Liên, cho muội mấy đồng tiền, muội muốn đến chỗ Vưu đại phu mua một chút dược liệu về..."

Đầu mùa xuân, Vưu đại phu đã trở về, còn dẫn về một thiếu niên nho nhỏ khoảng mười tuổi, nghe nói là cháu trai của ông hay gì đấy. Dư Tiểu Thảo đã trả lại hòm thuốc và toàn bộ tiền kiếm được hồi thu đông lại cho ông. Người trong thôn cũng yên tâm, tuy nói y thuật của Dư Tiểu Thảo đã được nhiều người công nhận, nhưng hàng xóm láng giềng vẫn muốn tin tưởng đại phu có kinh nghiệm lâu năm hơn một chút.

"Dược liệu? Nấu ăn còn có thể sử dụng dược liệu sao?” Tiểu Liên không hiểu hỏi.

Tiểu Thảo cười nói: "Dĩ nhiên, mấy người nhà giàu không phải cũng thích ăn gà tần đương quy, gà tần nhân sâm gì đó sao? Đương quy và nhân sâm trong đó không phải cũng là dược liệu sao?"

Tiểu Liên nhỏ giọng lầu bầu: Chúng ta có thể so sánh với người có tiền được sao? Nhưng mà nàng vẫn trở về phòng, lấy hà bao Tiểu Thảo đưa cho nàng lúc chiều ra, một lần nữa nhét vào trong tay em gái.

Những dược liệu mà Tiểu Thảo cần đều rất bình thường, giá tiền cũng phải chăng. Nàng chỉ tốn mười văn tiền đã có thể mua về được mấy loại. Sau đó bắt đầu phối chế nước kho, bây giờ thời tiết lạnh, cho nên khối lượng nàng cần để phối chế lần này không ít.

Đồ ăn kho bằng nước kho chỉ cần bảo quản tốt, có thể dùng rất nhiều lần. Số lần dùng càng nhiều, thời gian bảo quản càng dài, chất lượng càng cao, mùi vị càng ngon. Nguyên nhân là vì bên trong nước kho tích lũy protein hòa tan được càng ngày càng nhiều. Đây cũng là lý do vì sao món kho càng cũ thì hương vị càng ngon.

Đại hồi 20 gam, quế 20 gam, trần bì 50 gam, hoa tiêu 20 gam, tiểu hồi 15 gam, lá nguyệt quế 20 gam, cam thảo 15 gam, ớt khô 100 gam, hành lá 150 gam, gừng 150 gam, rượu vang vàng một cân, nước tương 400 gam, muối 200 gam...

Tiểu Liên nhìn thấy bốn mươi văn nguyên liệu đều đã bị nàng bỏ vào trong nồi nấu, có chút lo lắng nói: "Lần đầu tiên làm mà làm nhiều như vậy, lỡ như thất bại..."

"Sẽ không sai lầm đâu!” Tiểu Thảo nói đầy chắc chắn. Có lẽ là sự tự tin của nàng đem lại niềm tin cho Tiểu Liên, cho nên nàng ấy không nói gì nữa, chỉ dựa theo yêu cầu của Tiểu Thảo mà nhóm củi tăng giảm độ lửa.

"Thật là thơm! Mẹ, người có ngửi thấy không? Nhị tỷ chắc chắn nấu nội tạng rất ngon, con đi xem một chút!” Tiểu Thạch Đầu đang nằm ở trên giường tiêu thực, giống như chó nghiệp vụ hít hít mũi, lẩm bẩm bò dậy từ trên giường, lê đôi giày bông vải rách xông ra ngoài, suýt chút nữa đâm sầm vào cửa.

Liễu thị cười lắc đầu một cái: "Đứa nhỏ này... Cha tụi nhỏ, chúng ta cũng đi xem một chút?"

Dư Hải cũng ngồi không yên, gật đầu một cái, mang giày vào đi nhanh về phía phòng bếp.

Bốn mươi phần lòng gà nằm trọn trong nồi kho, đặt trên bếp hầm bằng lửa nhỏ. Tiểu Thạch Đầu trông mong đứng chờ bên cạnh bếp lò, ánh mắt lóe lên ánh sáng nóng bỏng, giống như một chú chó con thấy xương, chỉ còn thiếu không vẫy đuôi thè lưỡi nữa thôi.

Tiểu Thảo thấy thời gian cũng gần đúng, mở nắp nồi lên, vớt ra một đoạn ruột gà từ bên trong, thổi thổi đưa đến miệng tiểu gia hỏa.

Tiểu Thạch Đầu vậy mà lắc đầu cự tuyệt: "Những thứ này là muốn bán lấy tiền mà, đệ không ăn..."

"Không thiếu một miếng này của đệ đâu!” Tiểu Thảo cứng rắn nhét vào trong miệng tiểu gia hỏa. Ruột gà kho rất ngon miệng, nhai giòn giòn, hương vị vô cùng ngon. Tiểu gia hỏa thỏa mãn híp mắt lại, tinh tế nhai kỹ, sau đó luyến tiếc nuốt xuống.

Tiểu Thảo lại lấy ra một ít để cho Tiểu Liên và cha mẹ cũng nếm thử một chút. Dư Hải và Tiểu Liên đều vô cùng cổ vũ há miệng ăn vào, Liễu thị thì lại chần chờ, không yên tâm hỏi chồng mình: "Cha nó, mùi vị như thế nào? Có hôi không, có khó ăn không?"

Tiểu Thảo dở khóc dở cười: "Mẹ, người không tin tưởng tay nghề của nữ nhi như vậy sao?"

Dư Hải rất nể tình gật đầu liên tục: "Ăn ngon! Ăn ngon! Hoàn toàn không nghĩ đây lại là ruột gà đấy, còn có mùi thịt gà. Không, còn ngon hơn thịt gà kho nàng làm nữ! Ừ, thế này nếu đem đi bán, nhất định là có người ăn!"

Tiểu Liên cũng ra sức gật đầu, bày tỏ đồng ý. Tiểu Thảo tự mình nếm thử một miếng, nhíu mày một cái nói: "Đáng tiếc không có bột ngọt và canh xương, mùi vị còn kém một chút. Nhưng ăn vào cũng thấy không tệ lắm!"

Liễu thị thấy mọi người đều khen không dứt miệng, lập tức to gan thử một miếng, nhất thời bị mùi vị thơm nồng này hấp dẫn: "Đây... Thật sự là mùi vị của ruột gà bẩn thỉu hay sao? Thật là, thật là khó thể tin được!"

Tiểu Thảo bỏ luôn tiết gà còn dư làm lúc chạng vạng vào bên trong nước kho luôn, kho xong rồi, ngày mai sẽ trộn chung với lòng gà bán.

"Bán bao nhiêu tiền một cân thì được đây?”Tiểu Thảo có chút buồn rầu lầm bầm lầu bầu.

Dư Hải cho nàng một cái đề nghị rất hay: Công nhân trên bến tàu, lúc làm nhiều, mỗi ngày có thể kiếm được hơn ba bốn mươi đồng tiền, lúc làm ăn không tốt cũng có thể kiếm hơn hai mươi văn tiền. Món kho Tiểu Thảo làm ra này, tuy nói là làm bằng nội tạng gà, nhưng dù sao cũng là món ăn mặn, có vị thịt. Nếu bán theo cân, giá thấp thì không kiếm được bao nhiêu tiền, giá cao thì công nhân không nỡ mua.

Nếu như chia thành từng phần nhỏ, bán một văn tiền một phần, công nhân chắc chắn sẽ không tiếc tiền mà mua, dù sao cũng là món thịt, ăn ngon lại rẻ, còn sợ không bán được sao?

Tiểu Thảo nghe vậy hiểu ra, ánh mắt trong suốt sùng bái nhìn cha. Thật không ngờ, cha lại có thể rất có đầu óc kinh doanh đấy!

Dư Hải được con gái nhìn như vậy, lòng hư vinh được thỏa mãn, cười ha hả chuẩn bị tìm giấy dầu. Người một nhà chia nồi lòng gà kho thành sáu mươi phần nhỏ, trong mỗi phần đều có ruột cắt ngắn, gan gà và mề gà. Tiết gà không thể bỏ vào túi, cho nên để trong vò, lúc bán cho mỗi phần thêm mấy khối. Cứ như vậy, trọng lượng của một văn tiền cũng không ít đâu!

Một đêm này, Tiểu Thảo hưng phấn lăn qua lăn lại ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, cho đến canh tư mới chợp mắt được một lát, sáng sớm lại phải thức dậy rồi.

Dư Hải thấy quầng mắt xanh đen của con gái nhỏ, cười trêu ghẹo nàng: "Không có tiền đồ! Không phải còn rất tự tin vào tay nghề của mình hay sao? Còn lo lắng cái gì?"

Người ta không phải lo lắng a? Người ta là hưng phấn, có được hay không?

Ăn xong điểm tâm từ sớm, Tiểu Thảo từ chối đề nghị muốn đi cùng mình của cha, mang theo Tiểu Thạch Đầu cũng đang rất hưng phấn, xách một cái giỏ lớn đi về phía bến tàu.

Ánh nắng ban mai bao phủ khắp bên tàu, vẫn náo nhiệt như cũ. Tiếng rao hàng, tiếng la, tiếng ra hiệu... xen lẫn vào một chỗ. Có tàu chở hàng xa khơi mới cập bến, nhóm công nhân bến tàu đang khí thế ngất trời bốc hàng.

Lần thứ hai đi tới bến tàu, Tiểu Thảo vẫn xúc động không thôi bởi bức tranh tràn ngập hơi thở cuộc sống này.

"Nhị tỷ, chúng ta bán món kho ở đâu đây?”Tiểu Thạch Đầu tràn đầy lòng tin với nhị tỷ, nhao nhao muốn thử nói.

Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, công nhân bến tàu và ngư dân, có lẽ sẽ mang theo lương khô tới. Nhưng sáng sớm mang theo khí lạnh, vẫn muốn uống một chén canh nóng, để làm ấm người. Lập tức xách giỏ, đi tới trước một căn nhà lá thấp bé dựng tạm.

Nơi này, có bán cháo, có bán mì nước, có người bán màn thầu bánh bao. Cũng có người giống như nàng, xách giỏ bán một ít thức ăn nhà làm, hoặc là dưa muối. Ví dụ như cữu mẫu của Tiểu Thảo chính là một trong số đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui