Nông Viên Tự Cẩm

"Lần sau lúc giết heo, có thể giữ lại tiết heo, dạ dày và lòng heo cho ta hay không? Ta có thể trả tiền cho thúc…” Dư Tiểu Thảo nhiệt tình hỏi.

Đồ tể Vương rất tò mò, buồn bực nói: “Ngươi muốn mấy đồ dơ bẩn đó làm gì? Tiểu cô nương, những thứ tanh tưởi hôi bẩn đó, thật sự không thể ăn đâu!

Dư Tiểu Thảo cười vẻ mặt rất thần bí, nói: “Ta biết, ta cần dùng tới… Nếu không như vậy đi, ta dùng hai văn tiền đặt trước, dù sao ngài cũng chỉ bỏ đi, không bằng bán cho ta, còn có thể kiếm thêm kiếm hai văn tiền nữa đó!”

Việc làm ăn tốt như vậy, đương nhiên đồ tể Vương không để bụng hai văn tiền kia, hắn cười nói: “Được, được! Vậy giữ lại cho ngươi, còn tiền thì không cần, coi như đại thúc cho ngươi. Về sau trong nhà cần mua thịt, nhớ giúp đỡ công việc làm ăn của đại thúc là được.”

“Có muốn dùng dây cỏ buộc đầu heo cho ngươi hay không? Ta đi vào nhà lấy dạ dày và lòng heo cho các ngươi!” Đồ tể Vương không quên cẩn thận lấy chút rơm rạ, lót ở trong rổ của Tiểu Thảo, sợ chỗ dạ dày và lòng làm bẩn cá phía dưới.

Tiểu Thảo bảo hắn cũng đặt đầu heo ở trong rổ, lần này thu hoạch không tệ, có thể nói là thắng lợi trở về. Nàng dùng mười văn tiền mua một vại dầu nành, rổ nhét đến đầy ắp, thật đúng là không nhẹ, Tiểu Thạch Đầu nhặt một cái gậy gỗ ở ven đường, hai tỷ đệ cùng nâng, đi một chút nghỉ ngơi một chút, đến buổi chiều mới về đến nhà.

Mới đi đến cửa thôn đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang quanh quẩn ở ven đường, dưới chân có một bóng đen nho nhỏ cũng loanh quanh theo. Nhìn thấy hai tỷ đệ các nàng, Tiểu Bào Tử dẫn đầu chạy tới, tới trước chân Tiểu Thảo làm nũng nịu dùng đầu cọ hai cái, sau đó mới chạy đến chơi cùng Tiểu Thạch Đầu.

“Ha ha! Nửa ngày không gặp, Nhóc Con nhớ ta không? Vẫn là Nhóc Con của chúng ta hiểu chuyện, biết chạy đến với đón chúng ta. Nhị tỷ, Bánh Trôi Nhỏ của tỷ không biết chạy đi đâu nữa! Cha nói không sai, thằng nhóc con mèo hoang đó không dễ nuôi!” Tiểu Thạch Đầu ôm Tiểu Bào Tử, bị tiểu gia hỏa liếm nước miếng đầy mặt vẫn còn rất thích thú.

Tiểu Bổ Thiên Thạch hóa thành một con mèo nhỏ ngạo kiều màu vàng, ngoài Tiểu Thảo ra không thèm để bất cứ người trong nhà nào vào mắt. Tiểu Thạch Đầu muốn thân cận với nó, bị nó dùng móng vuốt cào để lại vài vết hồng. Tiểu Thạch Đầu vừa yêu vừa sợ nó, mỗi lần đều thích chèn ép nó.

Tiểu Thảo vô cùng buồn cười xoa mặt Tiểu Thạch Đầu, nói: “Làm sao? Bánh Trôi Nhỏ lại đắc tội với đệ à? Giận dữ với cả một con mèo, đệ cũng không vừa đâu!”

Từ sau khi Tiểu Bổ Thiên Thạch có thân thể thật, mỗi ngày đều mang theo bản thể ngũ thải thạch của mình đi sớm về trễ, tìm kiếm nước suối có linh khí mạnh nhất trong núi rừng, đã ngâm là ngâm cả ngày, đến buổi tối mới ngoan ngoãn trở về.

Tiểu Liên bồi hồi rất lâu ở cửa thôn, đang thở hồng hộc chạy tới. Nàng đón lấy rổ các nàng đang nâng, kinh ngạc cảm nhận được sức nặng của rổ.

Lúc đi, rõ ràng rổ không nặng như vậy. Tiểu Liên cho rằng lòng gà kho không bán được, nên cười an ủi muội muội và đệ đệ: “Buổi tối hôm nay có lộc ăn rồi! Ngày hôm qua ta mới nếm một miếng lòng gà nhỏ, còn chưa có nếm ra mùi vị nữa! Cơm chiều nay nhất định có lộc ăn rồi! Muội muội, nhờ phúc của muội, cơm chiều của chúng ta tuyệt đối còn phong phú hơn so với ăn tết!”

Tiểu Thảo vừa muốn làm nàng thèm ăn, Tiểu Thạch Đầu đã không nhịn nổi bắt đầu la hét: “Đại tỷ, hôm nay toàn bộ món kho mang đi cũng không đủ bán, tỷ đoán chúng ta bán được bao nhiêu tiền? Mau đoán!”

“Bán hết rồi?” Tiểu Liên há to miệng đầy kinh ngạc, “Món kho do ta chia, tổng cộng sáu mươi phần, nhiều nhất cũng chỉ bán được sáu mươi văn tiền. Chuyện này còn cần phải đoán sao? Thật sự bán hết rồi?”

Tiểu Thảo thấy vẻ mặt không xác định của nàng, xì một tiếng cười, nói: “Không đến nửa canh giờ đã bán hết, vậy mà còn không đủ để bán nữa! Cả người mua được và người không mua được, rất nhiều người đều hỏi ta ngày mai còn đến bán nữa không? Ngay cả quản gia ở kinh thành tới cũng khen món kho của chúng ta rất ngon nữa!”

“Vậy thì tốt quá! Đáng tiếc, nhà Chu thẩm không thường xuyên giết gà …” Tiểu Liên vừa cảm thấy vui vẻ vì thành quả hôm nay, vừa lại thấy tiếc nuối đây chỉ là lần làm ăn duy nhất.

Nhưng, rất nhanh nàng lại trở nên phấn khởi, ước lượng rổ nặng trĩu, nói: “Muội muội, trong rổ là cái gì? Muội sẽ không bỏ toàn bộ sáu mươi văn tiền kiếm được đều đi mua đồ chứ? Khó trách mẹ nói muội không giữ được tiền trong tay …”

“Không đâu! Mới tiêu mười sáu văn tiền, lúc này đã kiếm lại tất cả tiền vốn của chúng ta rồi. Về sau tiền bán được đều là tiền kiếm được! Sau này chúng ta có tiền, sẽ dựng một cái lều ở bến tàu, chuyên bán các loại món kho!” Tiểu Thảo vỗ vỗ nơi để túi tiền, tràn đầy tin tưởng với công việc làm ăn bán món kho này.

“Tiểu Liên, Tiểu Thảo, ba tỷ đệ các ngươi đi đâu về thế!” Đôi mắt vợ của Nhị Lăng Tử trong thôn nhìn chằm chằm rổ nặng trĩu trong tay Tiểu Liên, cười hỏi.

Vợ của Nhị Lăng Tử là người phụ nữ ba hoa nổi danh trong thôn, nàng ta và Lý thị là cá mè một lứa, đều có công lực liều mạng khua môi múa mép.

Tiểu Liên không muốn để ý tới nàng ta, nói cho có lệ: “Muội muội nói muốn tới bến tàu xem một chút, nên để cho Tiểu Thạch Đầu dẫn nàng đi chơi. Thẩm thẩm, đệ đệ và muội muội còn chưa có ăn cơm sáng nữa, chúng ta đi về trước…”

Vợ của Nhị Lăng Tử nhìn bóng dáng vội vàng của ba chị em, bĩu môi, “Hừ” một tiếng, nói: “Đến bến tàu chơi còn xách theo rổ? Bên trong không biết lại có thứ tốt gì nữa! Đúng rồi, Hôm nay Lý Quế Hoa không phải oán giận nói cha chồng và chồng nhà nàng ta mang về ít tiền sao? Chẳng lẽ Dư lão đầu trộm cho cá hai tỷ đệ kia? Không được! Ta phải đi nói cho nàng ta biết!”

Vợ của Nhị Lăng Tử tìm Lý thị, thêm mắm thêm muối nói một hồi. Lý thị nghe được nổi trận lôi đình, được lắm! Trách sao gần đây tiền bán cá càng ngày càng ít chứ, hóa ra đều trợ cấp cho đám phế vật lão nhị và ma ốm kia.

Tiểu Thảo các nàng chân trước vừa đến nhà, đồ ăn trong rổ còn chưa kịp bỏ vào phòng bếp, Lý thị sau lưng cùng đã đến đây.

Nàng ta hợp tình hợp lý dùng một chân đá văng cửa nhà Tiểu Thảo, nếu không phải cửa mới lắp, rất có khả năng đã bị đá sập. Còn chưa có vào cửa, nàng ta đã dùng giọng gà rừng bắt đầu rêu rao: “Lão Nhị, ngươi đi ra đây cho ta! Chúng ta đều đã ở riêng, ngươi còn bám lấy hút mồ hôi và máu của mấy người già bọn ta, ngươi còn có lương tâm hay không? Hả? Mau nhổ ra những thứ các ngươi đã cầm đi!”

Dư Hải đang làm đan sọt tre ở trong sân, bị nàng ta mắng đến mức không hiểu chuyện gì cả: “Đại tẩu, lời nói cũng không thể nói bậy? Từ sau khi ra ở riêng, ta chưa bao giờ lấy dù chỉ một văn tiền trong nhà. Tẩu nói chuyện phải có chứng cứ!”

“Hừ! Không lấy dù chỉ một văn tiền trong nhà? Các ngươi xây căn nhà này lên như thế nào? Làm sao mua được dụng cụ trong nhà? Đừng nói với ta, là nhà đệ muội giúp đỡ, tình cảnh nhà họ Liễu như thế nào trong lòng chúng ta đều rõ ràng, có thể lập tức lấy ra hơn mười lượng bạc sao? Muốn chứng cứ! Được thôi… Thứ trong rổ chính là chứng cứ!”

Đôi mắt tam giác của Lý thị đảo quanh trong viện, giống như nắm được nhược điểm gì, chỉ vào rổ Tiểu Liên mới vừa đặt xuống không lâu, cười lạnh kêu lên.

May mắn nhà Tiểu Thảo nằm cách làng chai một khoảng khá xa, cũng chỉ có hai ba gia đình ở gần đây, bằng không giọng nói cao quãng tám của Lý thị chắc chắn sẽ lôi kéo một đám người tới xem náo nhiệt. Mặc dù như vậy, Mao thị hàng xóm phía tây, vẫn đang dựa vào trước cửa nhà mình, dỏng lỗ tai về phía bên này dòm xem. Phương thị cũng đến đây, thấp giọng khuyên Lý thị.

May mắn hôm nay Liễu thị lên trấn trên giặt quần áo thuê cho người ta, nếu không nhất định sẽ tức giận không nhẹ.

Tiểu Thảo đang bưng một chén nước bắt đầu uống ùng ục ùng ục, nghe vậy tức giận đến mức hất bát nước đi, thiếu chút nữa một ít nước bắn tung tóe lên người Lý thị. Nàng không khách khí nói:

“Muốn tính sổ đúng không? Được thôi! Vậy chúng ta tính toán thật cẩn thận! Khác không nói, tiền cha ta lên núi săn thú bán được, một năm cũng không chỉ có mười lượng bạc chứ? Xa không nói, chỉ tính từ khi Thạch Đầu sinh ra, suốt sáu năm trời ít nhất đã giao cho nãi nãi sáu mươi lượng bạc, trừ đi một năm chi tiêu hai lượng bạc, dư lại ít nói cũng có năm mươi lượng. Càng đừng nói đến số tiền bán cá ngày thường tiêu dùng ở ngoài nữa.”

“Đúng, cha ta bị thương, trước sau tiêu hơn mười lượng bạc, vậy tính hai mươi lượng đi! Vậy trong nhà cũng phải còn dư lại ba mươi lượng bạc. Lúc dọn ra ở riêng, chúng ta được chia bao nhiêu? Lại giống như tống cổ ăn mày đi, chia cho chúng ta hai lượng.”

“Nhà rách nát dột nước, lương thực chia cho cũng không đủ ăn nửa tháng, hai lượng bạc đủ để làm gì? Nếu không phải nhà bà ngoại giúp đỡ mượn đỡ chút bạc, thúc bá trong thôn giúp đỡ sửa sang nhà lại, bây giờ chúng ta còn phải ngủ trong nhà gió lùa, mưa dột nữa!”

“Nói gia gia trợ cấp cho chúng ta ư? Tiền bán cá mỗi ngày người khác không biết, chẳng lẽ đại bá có thể không biết? Mỗi ngày gia gia lấy tiền hắn vất vả kiếm được trợ cấp cho chúng ta, chẳng lẽ đại bá lại không có ý kiến? Lại không nói cho người?”

Lý thị bị nàng trách móc một trận, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng cũng không nói lại được. Đúng vậy, cha chồng có lẽ sẽ đau lòng cho con thứ hai không để nàng ta biết. Nhưng khi đánh cá bán cá, chồng nàng ta đều đi theo, một lần hai lần chồng nàng ta còn giúp đỡ giấu đi, lâu dài không có khả năng không có câu oán hận.

Vậy… Cái rổ mà vợ Nhị Lăng Tử nói, sao lại thành thế này? Lấy tình cảnh bây giờ của nhà lão nhị, tuyệt đối không có khả năng lập tức mua nhiều đồ như vậy. Lý thị nghĩ đến như vậy, lập tức lại giống như con gà chọi, căng tiết sống lại:

“Không trợ cấp cho các ngươi? Vậy trong rổ kia là cái gì? Không phải các ngươi khóc than nói ngay cả cơm cũng sắp không có ăn sao? Nào có thể dư tiền mua nhiều đồ như vậy? Có bản lĩnh, ngươi vén rổ lên để lão nương nhìn xem, bên trong là cái gì?”

Tiểu Thảo cười lạnh một tiếng, xấu xa nói: “Đại bá mẫu, ngươi xác định muốn xem?”

“Đương nhiên muốn xem! Đây chính là chứng cứ cha chồng thiên vị các ngươi!” Lý thị nhảy cẫng lên kêu gào, thịt mỡ trên mặt cũng run rẩy theo động tác của nàng ta, xấu xí giống như đầu heo hôm nay Tiểu Thảo mua về.

“Được! Nếu như vậy, ta thành toàn cho người!” Tiểu Thảo khom lưng vén rổ lên, bưng cái đầu heo lớn từ bên trong ra, dùng sức ném về phía Lý thị.

Lý thị chỉ nhìn thấy một vật đen bay qua, theo bản năng duỗi tay đón lấy. Nàng ta cúi đầu nhìn chăm chú một chút, trời ạ, mẹ ơi! Một cái đầu heo xấu xí, nhìn vào giống như đang tức giận và khinh thường, bốn mắt nhìn nhau với nàng ta…

“A…” Lý thị hét lên một tiếng, vội ném đầu heo trong tay đi.

“Ngươi không phải muốn nhìn sao? Cho ngươi xem! Cho ngươi xem!” Tiểu Thảo nhớ tới nếu không phải do Lý thị đẩy thân thể đứa cháu gái này đến mức mất mạng nhỏ, bản thân nàng có lẽ sẽ không xuyên qua, có lẽ Lâm Tiểu Uyển ở hiện đại cũng sẽ không chết đi. Oán khí trong lòng tăng lên, nàng cầm lấy dạ dày và lòng heo thối hoắc ném về phía Lý thị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui