Nông Viên Tự Cẩm

Lúc này, trong giỏ của Tiểu Thảo chỉ còn lại mấy món đồ kho được gói lại, nàng đồng ý để lại cho đốc công Tôn mỗi món một phần, ngoài món đó ra cũng chỉ còn lại một phần tai heo kho, một phần mũi heo kho và hai phần ruột già kho.

“Xong rồi! Tổng cộng bốn văn tiền!” Tiểu Thảo nhanh nhẹn bỏ tất cả món ăn vào trong túi giấy dầu, Tiểu Thạch Đầu giơ bàn tay nhỏ bé ra chờ nhận tiền.

Chưởng quỹ Kim sửng sốt, bốn văn tiền? Ông ta mời Viên đại nho ăn đồ ăn bốn văn tiền, nói ra có khó coi không chứ? Vậy là không tôn trọng Viên đại nho rồi! Làm sao bây giờ? Viên tiên sinh còn chờ ở bên kia, ai bảo mình thiếu đòn, xung phong nhận việc chạy vặt chứ?

“Xin hỏi, ngươi còn muốn lấy những món kho này không?” Tiểu Thảo thấy lúc ông ta lấy tiền trong túi ra, giống như bị người khác điểm huyệt, cứng đờ không động đậy vậy. Trong lòng khó hiểu, nhẹ giọng hỏi một câu.

Tiểu Thạch Đầu làm ra biểu cảm “Ta biết”, đồng tình nói: “Tỷ, đại thúc mập mạp này có phải bị trộm tiền không? Đệ nghe nói ở bến tàu này có kẻ móc túi... Nhị tỷ, ông ấy quá đáng thương, hay là chúng ta miễn phí cho ông ấy một phần đồ kho ăn thử đi…”

Xung quanh, mấy công nhân bến tàu tới muộn chưa mua được đồ kho, cũng liên tục thúc giục: “Đại gia, ngươi có muốn mua hay không? Nha đầu Tiểu Thảo, nếu như ông ta không mua thì bán cho ta một phần đi. Trả tiền cho ngươi.”

Chưởng quỹ Kim khẽ cắn môi, dừng chân một chút, nói: “Ai nói ta không mua? Trong giỏ của ngươi còn không? Gói lại hết cho ta!”

Tiểu Thảo vội nói: “Thật xin lỗi, mấy phần này đều có người đặt trước rồi. Thật sự chỉ còn lại bốn phần, rất xin lỗi. Mỗi ngày ta đều bán đồ kho ở đây, bảng hiệu nhà chúng ta là “Đồ nhắm một văn tiền”, nếu như ngươi thích ăn, hoan nghênh sau này lại tới ủng hộ.”

Chưởng quỹ Kim sợ Viên tiên sinh chờ sốt ruột, nhận lấy túi giấy đựng món kho, để lại một khối bạc khoảng một đồng bạc, xoay người vội vã rời đi. Tiểu Thảo cầm khối bạc đang suy nghĩ xem tiền hôm nay kiếm được có đủ trả lại không, thấy người mập mạp kim quang lấp lánh kia rời đi, nàng vội vàng kêu lên: “Này, này! Còn chưa trả ngươi tiền thừa mà!”

“Không cần, tiền thừa cho ngươi đó!” Thường ngày, Chưởng quỹ Kim vẫn thưởng tôi tớ trong nhà những khối bạc này, ở trong mắt ông ta cũng chỉ giống như một đồng tiền trong mắt người bình thường.

Viên Tư Niên và cháu trai đã ngồi ở quán của Vương lão đầu cách đó không xa, gọi hai bát mì chay, nóng lòng ngẩng đầu chờ Chưởng quỹ Kim trở về.

“Sao lại lâu như vậy? Không phải bán hết rồi chứ? Tiểu tử thối, biết rõ gia gia muốn ăn thử cũng không biết mua một phần về cho gia gia nếm thử một chút, hừ! Nếu hôm nay không được ăn “Món kho” gì đó, con cứ chờ đó cho ta!”

Lúc này Viên Tư Niên nào còn nửa phần khí chất đại nho, trở thành một lão ngoan đồng kì cục không nói lý lẽ. Viễn Duẫn Hi cố không trợn trắng mắt, trong lòng âm thầm thở dài… Nhưng giọng nói của tiểu nha đầu bán đồ kho trong đám người lúc nãy, hình như hắn đã nghe qua ở đâu rồi…

“Về rồi! Về rồi đây!” Viên Tư Niên vội ngồi nghiêm chỉnh, lại khôi phục vẻ ngoài phong quang tế nguyệt(1) cao thâm khó đoán. Khóe miệng Viên Duẫn Hi giật giật, vô lực cúi đầu.

(1)Phong quang tế nguyệt: Cảnh tượng tươi mát sau cơn mưa.

Chưỡng quỹ Kim cười như phật Di Lặc vậy, mượn một cái bát của quán, cẩn thận bỏ hết món kho vào, lại hỏi: “Lão Trượng, có dầu vừng không? Thêm chút dầu vừng ăn càng ngon hơn…”

Tiểu Thảo chạy theo muốn trả tiền cho ông ta nghe vậy cười nói: “Đúng thế, nếu như thêm chút dầu vừng, lại đập thêm hai tép tỏi, ăn sẽ càng ngon hơn! Lão tiên sinh, 96 văn tiền của ngươi…”

Viên tiên sinh nhàn nhạt liếc tiền đồng trong tay nàng, nói: “Hắn bảo không cần trả lại, các ngươi cứ cầm đi. Dù sao hắn cũng lắm tiền nhiều của, có nhiều tiền hơn nữa cũng không để vào mắt đâu.”

Trong lòng chưởng quỹ Kim đổ mồ hôi! Đắc tội lão tổ tông này lúc nào vậy? Nhiều tiền cũng sai sao? Nếu Viên tiên sinh đồng ý để con trai ông ta vào thư viện học lần nữa, ông ta nguyện tán gia bại sản, sống cuộc sống nghèo khó…

“Khụ… Viên tiên sinh, chỗ này không có dầu vừng, ta tìm nơi khác xem sao…” Chưởng quỹ Kim chật vật chạy trối chết, tìm được nhà duy nhất bán rau xào, lại để lại một khối bạc, lấy hết lọ dầu vừng còn hơn non nửa của người ta.

Tiểu Thảo thấy ông lão mập mạp mặc y phục sang trọng tao nhã, trông dáng vẻ cũng là người mười ngón tay không dính nước xuân, nên xung phong nhận việc, thành thục đập nát tỏi, thêm dầu mè lên trên món ăn, nói: “Mời ăn tự nhiên!”

“Ừ!” Viên Tư Niên cố gắng nhịn xuống xao động trong lòng, thong thả ủng dung vươn đũa, gắp một miếng tai kho, chậm rãi đưa vào trong miệng.

Viên Duẫn Hi ở bên cạnh ông ta, một lần nữa cố nhẫn nhịn không trợn trắng mắt, không có ai hiểu ông nội hơn hắn, nếu không phải vì để ý thân phận khi có người ngoài ở đây thì ông đã sớm ăn ngấu nghiến rồi… Nhưng tiểu nha đầu này nhìn có chút quen mắt thật!

Trong lòng Viên Duẫn Hi còn chưa khinh bỉ xong, chỉ thấy ông nội không chịu thua kém của hắn đã vứt tất cả chú ý, mắt sáng long lanh, miệng không ngừng nhai, đôi đũa trên tay giống như được lắp thêm động cơ điện, gắp rất nhanh mấy món kho bỏ vào trong miệng, giống như có người cướp đồ ăn với ông vậy.

“Lão gia gia, ngài ăn chậm một chút! Tai kho phải nhai từng chút một mới có thể cảm nhận được hương vị!” Tiểu Thạch Đầu hiền lành đáng yêu thấy Viên đại nho nhét thức ăn đầy miệng vẫn còn không ngừng gắp thêm, trong lòng vô cùng thông cảm: Ông lão này đã bao lâu không được ăn thịt rồi? Đã thèm ăn thành dáng vẻ này.

Tiểu Thạch Đầu tốt bụng nhắc nhở khiến cho Viên đại nho để ý nơi này còn có những người khác! Nhưng trong mắt ông ta, trời đất bao la không bằng thưởng thức đồ ăn ngon. Nhưng mà, ông cũng biết ăn vội vàng như vậy, khó tránh phí phạm của trời.

Dần dần, ông thả chậm tốc độ dùng bữa, mỗi một miếng đều phải nhai lâu, vừa ăn vừa vỗ bàn khen ngợi: “Tiểu cô nương, món này là “Tai heo phá lấu” à? Rất ngon! Màu sắc oánh hồng, giòn mềm, mặn cay vừa miệng, vị nồng mùi thơm… Món này, món này tên gì?”

“Món này là ruột già kho!” Giọng Tiểu Thảo trong trẻo vang dội.

Viên Tư Niên gắp một miếng ruột già, đưa vào trong miệng từ từ thưởng thức, không ngừng gật đầu nói: “Hương vị đậm đà, vào miệng mềm nhũn, béo mà không ngấy, khiến cho người khác ăn trăm lần không chán… Ngon lắm, ngon lắm! Ruột già kho? Là làm từ ruột động vật sao?”

“Lão tiên sinh sáng suốt. Món này dùng ruột già heo và các loại gia vị kho nấu thành. Vị thơm ngon, là một món đồ nhắm rất ngon. Ruột già kho không những có thể ăn nộm, cũng có thể xào, còn có thể nấu canh. Mỗi món đều có hương vị đặc biệt!” Tiểu Thảo thấy ông không ghét bỏ gì, nên vô cùng hứng thú giới thiệu.

Chưởng quỹ Kim vốn dĩ nghe đánh giá của Viên đại nho, không ngừng gật gù đắc ý, nghe đến đó, động tác cứng đờ, thiếu chút nữa cằm rớt xuống đất. Ruột già heo? Vậy mà ông ta mời Viên đại nho ăn ruột heo, tiêu rồi, tiêu rồi! Con trai ông ta quay lại thư viện học nhất định không dễ nữa rồi.

Ôi! Con trai sao lại có lão cha kéo chân sau như ông ta chứ? Chưỡng quỹ Kim hận không thể đập đầu chết ở trên bàn!

“Tốt! Tốt! Lão phu từng nghe Thái thượng hoàng nhắc qua đồ ăn ở quê ngài, ngài ấy thích nhất là món “Ruột già cay”. Nghe ngài ấy miêu tả hương vị đó, đậm đà mềm nhũn, lưu hương đầy miệng… Ta nghe tới nước miếng cũng… tuôn ào ào …”

“Khụ!” Ông cụ non Viên Duẫn Hi thấy ông nội cứ nhắc đến ăn là không thèm để ý hình tượng, bèn ho khan vài tiếng tỏ vẻ nhắc nhở.

Hai tròng mắt Viên Tư Niên trợn tròn, không vui quát: “Ngươi ho khan cái gì? Người dân dĩ thực vi thiên(2), Thái thượng hoàng cũng nói “Người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng”, nói chuyện ăn uống rất mất mặt sao? Yêu thích đồ ăn ngon rất mất mặt sao? Tiểu tử thối, cút xa ta một chút, đừng để ta thấy con, mất cả hứng!”

(2)Dĩ thực vi thiên: người dân xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn.

“Ơ? Ngươi không phải là… là…” Dư Tiểu Thảo lúc này mới thấy rõ tướng mạo của tiểu mỹ nam trước mặt, lập tức nhận ra đối phương, nhưng mà nàng cũng không nhớ rõ tên lắm, “Ngươi là bạn của Chu tam thiếu? Vừa xuống thuyền sao?”

Viên Duẫn Hi cuối cùng nhớ ra đã gặp tiểu nha đầu này ở đâu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: “Dư cô nương…”

“Tôn tử ngoan, con biết tiểu cô nương này à? Sao trước đây không nghe con nói mình có bằng hữu nấu ăn ngon như vậy?” Viên Tư Niên trừng mắt nhìn cháu trai, khi nhìn Dư Tiểu Thảo trên mặt lại là nụ cười dễ gần: “Tiểu cô nương, ruột già kho ngươi làm không tệ, quê ngươi ở chỗ nào vậy? Không biết có phải đồng hương của Thái thượng hoàng không? Có phải còn biết nấu món đầu heo kho thơm ngào ngạt không?”

Viên Duẫn Hi nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt không biết nên làm gì.

Dư Tiểu Thảo bị ông nội già bướng bỉnh và cháu trai thông minh chọc cười, đang lúc vui vẻ bất ngờ bị ông hỏi như vậy, nụ cười cứng đơ một giây, lập tức lắc đầu nói:

“Nhà ta đời đời đều ở một làng chài nhỏ gần nơi này, tổ tiên đều dựa vào nghề đánh cá kiếm sống. Cuộc sống nhà chúng ta khá nghèo khó, nên suy nghĩ dùng đồ ăn người khác không ăn làm nguyên liệu nấu ăn, nên nghĩ ra được tai heo và ruột già. Chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ, làm sao có vinh hạnh cùng quê với Thái thượng hoàng…”

Nàng đã chắc chắn Thái thượng hoàng cũng xuyên tới đây giống nàng, mới có thể thay đổi lịch sử, dựng nên triều Minh hoàn toàn khác trong ấn tượng của nàng. Đùa nhau à, nàng đã tính toán tốt con đường phát tài, tuyệt đối không làm chim đầu đàn. Nàng không muốn có dây mơ rễ má gì với tên đồng nghiệp nổi danh cũng xuyên tới đây.

Tiểu Thạch Đầu bên cạnh nàng tràn đầy đắc ý nói: “Món kho nhị tỷ ta làm ăn ngon nhất. Lão tiên sinh, món đầu heo kho ngươi nói hôm nay chúng ta đã bán hết rồi. Nhưng mà ăn cũng ngon lắm, béo mà không ngấy, tràn đầy vị giác, không tin ngài nếm thử một chút!”

“Ha ha! Được, được! Tiểu tử, mồm miệng lanh lợi lắm, mấy tuổi rồi, đi học chưa?” Viên Tư Niên gọi một bát mì chay lên, bỏ phần đầu heo kho vào trong bát mì, trộn lẫn, ăn từng miếng một.

Tiểu Thạch Đầu cười nói: “Ta đã sáu tuổi, nhị tỷ nói, chờ tỷ ấy bán đồ kho kiếm được tiền sẽ cho ta đi học ở học đường ở thị trấn. Thôn chúng ta quá nhỏ quá nghèo, không có nơi dạy học. Nhưng Tiểu Văn ca ở gần nhà chúng ta đi học ở thư viện nổi danh trong trấn. Lúc được nghỉ trở về nhà cũng sẽ dạy ta và Tiểu Vũ ca học chữ. Ta biết viết tên mình, còn biết một trăm năm mươi, sáu mươi chữ đó!”

“Ồ? Biết được không ít chữ nhỉ, còn biết viết tên mình, được đó, được đó! Có thể viết tên ngươi cho lão phu nhìn không?” Viên đại nho hình như rất hứng thú với đứa bé còn nhỏ này, hai năm gần đây thư viện của bọn họ cũng xếp thêm lớp học vỡ lòng, chuyên thu nhận những đứa trẻ thông minh ở xung quanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui