Nông Viên Tự Cẩm

Tiểu Thạch Đầu thoải mái dùng đầu ngón tay chấm nước, viết hai chữ thật to ngay ngắn đàng hoàng ở trên bàn - Dư Phàm.

Viên Tư Niên vừa say sưa ăn đồ kho, vừa nghiêm túc nhìn cậu bé viết chữ. Thấy cậu bé viết tên ra dáng ra hình, cười nói: “Không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy! Dư Phàm, ngươi có đồng ý đi học ở thư viện Vinh Hiên của ta không?”

Chưỡng quỹ Kim ở bên cạnh nghe xong, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Cậu bé này thật may mắn, có người chị biết nấu ăn, mới chỉ biết viết tên mình đã vinh hạnh được Viên đại nho tự mình mời vào thư viện. Con trai ông ta tuy không kinh tài tuyệt diễm nhưng cũng phải dựa vào chính sức mình để thi vào thư viện, nhưng bởi vì ông ta… Hối hận, ông ta hối hận tím cả ruột!

Tiểu Thạch Đầu chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Lão tiên sinh, cảm ơn ý tốt của ngài. Nhưng nhà chúng ta còn chưa tích đủ tiền đóng học, chờ đủ tiền rồi sẽ đến thị trấn tìm ngài…”

Chưởng quỹ Kim ở bên cạnh nghe vậy, vội nhắc nhở: “Viên tiên sinh chính là danh nho đương thời, lập ra thư viện Vinh Hiên, là số một số hai ở triều Đại Minh chúng ta, người khác muốn vào cũng không vào được đâu! Tiểu tử, đừng bỏ lỡ cơ hội!”

“Woa! Lão tiên sinh, ngài lợi hại ghê! Tương lai ta cũng sẽ giống như ngài, trở thành người khiến người khác tôn kính!” Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc cảm thán nhìn Viên Tư Niên, trong tâm hồn bé nhỏ, lần đầu tiên dâng lên cảm giác sùng bái.

“Ha ha! Tiểu gia hỏa, giống ta làm gì? Không lẽ ngươi không muốn làm quan lớn, khiến cho cha mẹ huynh đệ tỷ muội của ngươi cũng không bị người khác coi thường bắt nạt sao?” Lời nói ngây thơ chất phác có thể bộc lộ suy nghĩ của trẻ nhỏ, Viên Tư Niên cười ha ha nói, tâm trạng rất tốt.

Tiểu Thạch Đầu nhăn lại khuôn mặt bánh bao, trong lòng rối rắm nói: “Vậy… Nghe ngài nói vậy, làm quan cũng không tệ. Ta vừa muốn giống như ngài, trở thành người được mọi người tôn kính, vừa muốn làm quan lớn, để cha mẹ huynh đệ tỷ muội đi theo cùng hưởng phúc, có phải rất tham lam không?”

Dư Tiểu Thảo nghe mà buồn cười, gõ gõ đầu cậu bé, nói: “Còn chưa vào học đã nghĩ xa vậy rồi? Tỷ muốn đưa đệ đi học, chỉ là muốn đệ biết lý lẽ hiểu lễ nghi, đệ cho rằng làm quan dễ như vậy sao? Phải lần lượt tham gia thi cử, đệ nhìn tiểu thúc, mười năm đọc sách, ngay cả tú tài cũng không thi qua được! Đầu có to bao nhiêu, đội cái mũ rộng bao nhiêu, tâm tư không nên quá cao, nếu không sẽ ngã rất đau!”

Viên Tư Niên đặt đũa xuống, thịt đủ cơm no vuốt bộ râu tự cho là đẹp của mình, cười nói: “Tiểu gia hỏa, lời tỷ ngươi nói không phải không có lý. Nhưng mà, con người ấy à! Luôn phải có lý tưởng và mục tiêu. Đương nhiên suy nghĩ viển vông và mơ ước quá cao cũng chẳng phải muốn là được đâu.”

“Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên lên đường thôi. Tiểu cô nương, Viên Tư Niên ta trước nay một lời hứa đáng giá ngàn vàng, trước tiên ngươi có thể đưa đệ đệ ngươi tới, người có thành tích xuất sắc trong thư viện chúng ta có thể được miễn tất cả chi phí, hơn nữa còn được thưởng sách, bút, mực. Câu cuối, đồ kho ngươi làm hương vị không tệ, có cơ hội lại tới ăn.”

Chưởng quỹ Kim thấy Viên đại nho đứng dậy, vội vàng tiến tới niềm nở giúp đỡ xách hành lý. Nhân dịp tâm trạng Viên tiên sinh không tệ, ông ta lo sợ mở miệng nói:

“Tiên sinh, tất cả đều là ta sai. Nhà chúng ta sáu đời đơn truyền, ta trung niên mới có con, cho nên mới quá chiều Trác Nhi. Sửa, sau này ta nhất định sẽ sửa! Sau khi bị nghỉ học, Trác Nhi nhà chúng ta cả ngày trà không nhớ cơm không nghĩ, suýt chút nữa không chịu được qua mùa đông. Ngài xem… Có thể cho nó thêm một cơ hội không?”

Viên Tư Niên không nói nhìn xe ngựa lộng lẫy nguy nga trước mặt, nhàn nhạt liếc ông ta một cái, nói: “Phải chịu khổ mới có thể hơn người. Nghiên cứu học vấn vốn là chuyện cực khổ, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, có thể cho ngươi cơ hội. Nếu Kim Trác Văn không chịu được khổ, vẫn nên nhân lúc còn sớm từ bỏ thôi!”

“Có thể! Có thể! Trác Nhi nhà chúng ta có thể chịu được khổ cực! Cảm ơn Viên tiên sinh, cảm ơn…” Chưỡng quỹ Kim cảm thấy cố gắng của mình có kết quả, nước mắt nhất thời trào ra, vô cùng vui vẻ luôn miệng nói cảm ơn.

Chưởng quỹ Kim hài lòng đưa một thế hệ danh nho thịt đủ cơm no rời khỏi bến tàu hỗn độn náo nhiệt này. Bất kể bọn họ là ai, cũng không quên được cô bé bán đồ kho ở bến tàu. Là nàng, khiến cho mong ước của mình được thực hiện…

Mà danh nho Viên Tư Niên lại thành khách quen của bến tàu Đường Cổ, thường xuyên đặc biệt ngồi xe ngựa hơn một tiếng, từ trong trấn ra bến tàu “giành ăn” cùng một đám người lỗ mãng trên bến tàu. Khụ, Tiểu Thảo đương nhiên sẽ không để ông chen chúc một chỗ mua đồ kho với công nhân bến tàu, dù sao ông cũng là thầy của em trai nàng mà!

“Cha, mẹ! Hôm nay chúng con gặp lão tiên sinh ở thư viện mà Tiểu Văn ca học, ngài ấy đồng ý nhận con đi học ở thư viện!” Trên đường trở về,Tiểu Thạch Đầu rất phấn khích. Cậu bé không ngừng hỏi Tiểu Thảo cậu bé thật sự có thể đi học ở thị trấn sao? Là thật sao? Hỏi đến mức Tiểu Thảo vừa buồn cười lại vừa chua xót.

Dư Hải đang bổ củi, ngừng công việc trên tay, tiến lên nhận lấy cái giỏ nặng trĩu trong tay con gái, lại sờ đầu con trai một cái, trong nụ cười tràn đầy bất đắc dĩ và tự trách: “Thạch Đầu, cha biết con rất muốn đi học. Nhưng với tình trạng trước mắt của nhà chúng ta, không thể cho phép… Giờ con còn nhỏ, chúng ta chờ sang năm hãy đi học, có được không?”

Con trai lớn nhà lão Tiền ở bên cạnh, thông qua kỳ thi vào học thư viện nổi danh nhất trong trấn, ở thôn Đông Sơn đã không phải tin mới nữa. Nghe nói thư viện Vinh Hiên mới mở được mười mấy năm, đã có hai Tạng nguyên, một Bảng nhãn, một Thám hoa. Người trong thôn đều nói mộ tổ tiên Tiền gia bốc khói xanh, phải xuất hiện quan lớn rồi!

Ít nhiều cũng dựa vào trong nhà nuôi một, hai trăm con vịt, dựa vào bán trứng vịt và vịt cho tửu lâu trong trấn kiếm tiền. Nếu không, học phí một tháng của thư viện Vinh Hiên gần một lượng bạc, không phải nhà bình thường có thể trả nổi.

Bây giờ trong nhà đừng nói một lượng bạc, nếu không phải hai ngày nay Tiểu Thảo bán đồ kho, trong nhà ngay cả ba trăm văn tiền cũng không gom được. Ôi! Là người làm cha như chàng vô dụng, không thể thực hiện mong muốn đi học của con trai…

Tiểu Thảo nhìn thấy trong mắt cha tràn đầy tự trách, tiến lên nhẹ nhàng khoác cánh tay chàng, cười nói: “Viện trưởng thư viện Minh Hiên nhìn trúng tay nghề nấu món kho của con, ngài ấy hứa hẹn chúng ta có thể nợ tiền học phí trước, chờ sau khi kiếm được tiền sẽ trả sau.”

“Viện trưởng tiên sinh còn nói, thư viện kiểm tra học sinh xuất sắc có thể được miễn toàn bộ học phí. Mỗi ba tháng thư viện sẽ kiểm tra một lần, chỉ cần Tiểu Thạch Đầu cố gắng, chúng ta chỉ cần gom đủ tiền học phí ba tháng là được…”

“Cha, đừng lo lắng, chờ chân người khỏi hẳn, cũng đã tới mùa xuân thú săn sinh sản, người có thể săn thú hỗ trợ gia đình. Lại qua một tháng nữa, nhà chúng ta bán rau, còn sợ không gom đủ tiền học phí ba tháng sao?”

Dư Hải sờ chân trái không thể dùng nhiều lực của mình, khe khẽ thở dài. Trải qua Tiểu Thảo mỗi ngày mát xa, chân chàng đã chuyển biến tốt hơn nhiều, đi đường không cần gậy chống, hơn nữa còn có thể làm vài việc trong khả năng cho phép.

Trước đây đại phu trong thành kết luận “chân không giữ được” khiến cho chàng thậm chí còn từng nghĩ muốn chết đi. Có thể khôi phục như bây giờ, ngay cả đại phu Đồng Nhân Đường cũng cảm thấy không thể tin được, chàng nên cảm thấy đủ. Nhưng phục hồi nguyên vẹn như cũ, cám dỗ có thể lên núi đi săn là rất lớn, khiến chàng không nhịn được hy vọng xa vời dưới đáy lòng.

Tiểu Thảo thấy cha cúi đầu trầm tư chuyện gì, nên chuyển qua Tiểu Thạch Đầu, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu có thịt của cậu bé, cười nói: “Thạch Đầu nhà chúng ta đợi thêm vài ngày, tỷ kiếm tiền mua cho đệ hai bộ quần áo mới, để cho Thạch Đầu nhà chúng ta có tinh thần đi thư viện! Chờ Tiểu Văn ca ở nhà bên trở về, hỏi xem đi thư viện phải chuẩn bị những gì, chúng ta sẽ không để cho tiểu thư sinh Dư Phàm ở trong thư viện phải tủi thân!”

Tiểu Thạch Đầu hình như rất vừa lòng với cách gọi “Tiểu thư sinh Dư Phàm”, cậu bé vui tươi hớn hở nói: “Nhị tỷ, không cần chuẩn bị gì đâu! Đệ nghe Tiểu Văn ca nói, thư viện có chuẩn bị nơi ở cho học sinh, cũng có nơi ăn cơm chung. Cũng không cần mua quần áo cho đệ, trong thư viện cười kém cỏi không cười nghèo! Chỉ cần đệ biểu hiện tốt, không ai dám coi thường đệ hết!”

“Cười kém cỏi không cười nghèo, cái này nhất định là nghe từ Tiểu Văn ca phải không? Tiểu đệ, đệ cũng thấy, chúng ta làm ăn tốt như vậy, mua cho đệ hai bộ quần áo còn khó khăn sao? Đừng nói nữa, mau lấy túi tiền ra, đếm xem hôm nay bán được bao nhiêu tiền?” Trên đường trở về, cậu bé vẫn luôn giữ túi tiền nặng trĩu, miệng cười đến không khép được, cũng là một nhóc con mê tiền.

Liễu thị và Tiểu Liên buông đồ thêu trong tay, nhận lấy đầu heo và ruột già trong giỏ, cười với Tiểu Thảo, nói: “Con đi nghỉ ngơi đi! Việc xử lý giao cho chúng ta là được! Yên tâm đi, phối chế nước kho có lẽ chúng ta không thạo lắm, nhưng vẫn có thể giúp đỡ làm việc.”

Tiểu Thảo cũng vui vẻ làm chưởng quỹ vẫy vẫy tay, cười tủm tỉm đếm tiền đồng cùng với Tiểu Thạch Đầu. Thu nhập hôm nay hiển nhiên cao hơn hôm qua nhiều, tất cả đồ kho tổng cộng bán được một trăm ba mươi văn tiền, hơn nữa chưởng quỹ Kim thưởng một khối bạc, hôm nay kiếm lời hơn hai trăm văn đó!

Hôm nay nàng có hỏi một chút ở chợ ở bến tàu, trên thị trường dệt vải bông nhà mình, một cuộn cũng chỉ hai trăm ba mươi, bốn mươi văn, may cho Tiểu Thạch Đầu vài thước vải bố, cân hơn nửa cân bông làm hai cái áo bông chắc là không thành vấn đề. Nhưng mà muốn thêm chút văn phòng tứ bảo(1) gì đó, có lẽ còn lâu mới được, nghe nói thứ đồ đó đắt lắm!

(1)Văn phòng tứ bảo: đồ dùng văn phòng ngày xưa gồm giấy, bút, mực, nghiên.

Xem ra, mấy ngày này còn phải cố gắng nhiều! Tiểu Thảo yên lặng phát ngốc nhìn đống tiền đồng, suy nghĩ cách kiếm tiền khác.

“Nhị tỷ, cá lù đù vàng hôm qua có thể kho mang bán không? Đại thúc trên bến tàu cũng hỏi buổi chiều chúng ta không đi bán đồ kho à!” Trong đầu Tiểu Thạch Đầu cũng đang suy nghĩ vấn đề giống nàng.

Một ngày kiếm được hơn hai trăm văn khiến cho cậu bé vô cùng vui vẻ, năm sáu ngày như vậy là có thể đủ tiền học phí cho cậu bé rồi! Nhà có thu nhập ổn định, cậu bé cũng yên tâm đi học ở thư viện. Đáng tiếc, chỉ mua được một cái đầu heo ở chợ, còn không đủ bán một buổi sáng đâu!

Cá lù đù vàng? Cách làm cá lù đù vàng nàng biết không ít, “Cá lù đù chiên vàng” này, “Cá lù đù muối chiên” này, “Cá lù đù vàng chua ngọt” này... Những món này ăn ngon thì ngon, nhưng làm rất tốn công, hơn nữa mua cá lù đù cần tiền, dầu và gia vị cũng cần tiền mua, một văn tiền đòi hai con, trừ đi phí tổn có khi kiếm không được bao nhiêu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui