Nông Viên Tự Cẩm

Lục ca nhạy bén phát hiện từ trong ánh mắt Tiểu Thảo có thứ gọi là: “Ái mộ”? Hắn nhịn xuống ý nghĩ muốn sờ xem vết sẹo trên mặt mình còn không, trong lòng không ngừng nghi ngờ: Chiều hôm qua lần đầu tiên gặp mặt, tiểu nha đầu này còn bị vết sẹo trên mặt hắn dọa sợ tới sắc mặt trắng bệnh, hôm nay làm sao có thể ái mộ khuôn mặt có thể dọa trẻ con khóc thét này của hắn? Nhất định là hắn nhìn nhầm rồi!

Hắn nhìn Tiểu Thảo một cái, muốn nói lại thôi, xoay người chậm rãi đi tới nơi bán đồ ăn sáng. Tiểu Thảo nhìn bốn phía không một bóng người, vội càng bước nhanh đi theo. Nàng không nên một thân một mình ở lại nơi đó, nếu như đám côn đồ kia bất ngờ quay trở lại lấy nàng ra đánh một trận cho hả giận, vậy thì nguy to.

Lần này nàng đi lâu như vậy, Dư Hải ở quán mì nôn nóng chờ, thấy con gái ủ rũ cúi đầu đi theo một người đàn ông trên mặt có sẹo, ánh mắt lạnh lùng tàn ác. Chàng cho rằng con gái bảo bối bị bắt nạt, vội vàng khập khiễng bước tới ngăn đón, kéo con gái tới sau lưng mình, trợn mắt đề phòng nhìn Lục Tử, nói: “Nữ nhi đừng sợ, có cha ở đây, tuyệt đối không để kẻ nào bắt nạt con!”

Tiểu Thảo vừa cảm động vừa buồn cười, cười cười xin lỗi với Lục ca, sau đó kéo cha mình sang một bên, để cha ngồi xuống ghế, nói: “Cha, Lục ca không bắt nạt con, vừa rồi còn cứu con đó!”

Sau đó, nàng kể vắn tắt một màn nguy hiểm vừa rồi với Dư Hải. Dư Hải kéo tay con gái, kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, không phát hiện khác thường, mới thoáng yên lòng, nói: “Bến tàu rất loạn, sau này không nên đi lung tung nữa! Tiểu huynh đệ này, vừa rồi là ta không đúng, cảm ơn ngươi đã cứu tiểu nữ!”

Lục ca vẫn duy trì biểu cảm mặt than của hắn, nhưng cũng nhàn nhạt gật đầu, nói với Lưu lão đầu: “Một bát mì, không thêm bột đậu…”

Lưu lão đầu lấy ra một nắm bột mì đã nhào từ trong bình gốm, thuần thục cán bột, chỉ một lát sau, một bát mì sợi thơm lừng đã ra lò.

Dư Hải vội vàng lấy ra một phần thịt đầu heo, một phần cá nấu rượu kho mục, để ở trước mặt Lục ca, nói: “Tiểu huynh đệ, hai phần thức ăn này ngươi để ăn chung đi, coi như để cảm ơn ơn cứu mạng tiểu nữ.”

Lông mày Lục ca hơi giật giật, nhưng không từ chối, sau khi hắn ăn xong rời đi, trên mặt bàn có hai văn tiền. Sau khi Dư Hải phát hiện muốn đuổi theo trả lại cho hắn, lại bị Tiểu Thảo ngăn lại: “Cha, bỏ đi, hắn cũng không thiếu hai văn tiền. Chuẩn bị thôi, sắp tới giờ ăn cơm của công nhân bến tàu rồi!”

Đúng thật, nhìn về phía bến tàu, một đám nam nhân thô lỗ cười nói đi tới bên này, còn có mấy người tính tình nôn nóng, một đường chạy tới đây, từ xa đã gào với Tiểu Thảo: “Tiểu Thảo nha đầu, cho ta hai phần thịt đầu heo, phải béo nhé!”

“Tiểu Thảo, Tiểu Thảo! Ta muốn một phần ruột già, một phần dạ dày heo…”

“Món cá chiều hôm qua còn không, bán cho ta hai con!”



Dư Hải thấy tình huống này, dù đã nghe con trai miêu tả nhiều lần nhưng vẫn rất chấn động.

Tiểu Thảo đã tập mãi thành quen, thong thả xử lý, hơn nữa còn rao bán món ăn mới: “Lão Hác thúc, hôm nay ta lại nấu món ăn mới, gọi là dồi heo, có muốn nếm thử không?

“Lại có món kho mới? Cho ta một phần dồi heo!” Một tiểu tử đứng sau đám người, nhảy chân muốn chen vào, không được như ý cũng gấp đến mức kêu to.

“Cũng cho ta một phần dồi heo đi, ta cũng muốn ăn thử!”

“Người phía trước, các ngươi thủ hạ lưu tình(1), để lại cho ta một phần đi! Ta tuyệt đối tin tưởng tay nghề của Tiểu Thảo!”

(1)Thủ hạ lưu tình: vì tình nghĩa mà khoan hồng lúc ra tay.



Hai cha con nàng thu tiền đến mỏi tay, bận rộn nửa canh giờ, không có thời gian nghỉ ngơi lấy hơi. Cho đến khi đồ kho trong giỏ chỉ còn lại không tới một phần mười, đám người mới dần dần tản đi.

Lúc này, ở quán mì của Lưu lão đầu cũng đã ngồi đầy người tới ăn mì. Hai cha con nàng đành phải tìm tảng đá ở bên đường ngồi xuống nghỉ ngơi. Bà Lưu vội tranh thủ thời gian, mang cho hai người một bát nước mì nóng hổi, cười nói: “Đại chất tử, Tiểu Thảo, khát nước không? Uống chút canh mì sợi cho trơn họng này.”

“Cảm ơn Lưu nãi nãi, người đang vội làm việc của người sao?” Tiểu Thảo nhận lấy bát nước mì, đưa cho cha một bát, mình bưng một bát, cái miệng nhỏ uống ừng ực.

Lúc này, Tiểu Thảo nhìn thấy cậu cả Liễu Phái, cậu hai Liễu Hán và anh họ Liễu Chí Vĩ ăn đồ ăn cách nơi bán cháo không xa, bèn đặt bát nước mì trong tay xuống, lấy ra một phần cá nấu rượu kho mục, một phần dồi lợn và một phần thịt đầu heo đưa qua đó.

“Đại cữu cữu, nhị cữu cữu, biểu ca ăn sáng hả… Hôm nay nhị cữu cữu cũng tới làm công sao?” Hai ngày trước thấy cậu cả đi cùng anh họ tới, hôm nay lần đầu thấy cậu hai cũng tới, Tiểu Thảo chào hỏi nhiệt tình.

Liễu Phái và Liễu Hán ngẩng đầu lên, cười với nàng, Liễu Phái hỏi: “Tiểu Thảo à, hôm nay làm ăn thế nào? Nhìn cháu đầu đầy mồ hôi, mệt lả à?”

“Không mệt, không mệt! Hôm nay cha ta đi cùng ta. Đại cữu, nhị cữu, đây là đồ kho và cá nấu rượu kho mục ta nấu, mọi người nếm thử xem thế nào. Hai ngày trước làm hơi ít, không thể để dành một phần cho mọi người…” Tiểu Thảo có chút ngượng ngùng nói.

Liễu Hán trung thực, vội phẩy tay nói: “Đại cữu mẫu chuẩn bị dưa muối cho chúng ta, vừa rồi ta cũng nhìn thấy, đồ ăn của cháu bán rất chạy, vẫn là giữ lại bán lấy tiền đi. Nhà cháu bây giờ chỗ nào cũng cần chi tiền…”

Tiểu Thảo cười nói: “Hôm nay nấu nhiều, trong giỏ vẫn còn một ít! Lúc nhà cháu xây nhà, đại cữu nhị cữu tới giúp đỡ nhiều, Tiểu Thảo biếu chút đồ ăn cũng là việc nên làm. Đại biểu ca, ngươi ăn thử cá nấu rượu kho mục xem, ngươi nhất định sẽ thích.”

Cha con chú cháu ba người Liễu gia tự mang theo bữa sáng là bánh bột ngô to, hai ba miếng củ cải mặn, ở quán bán cháo mua một văn tiền ba bát canh bột đậu. Liễu Chí Vĩ nhìn cao to, nhưng cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, là tuổi thèm ăn.

Nếu không phải là Tiểu Thảo bận bán Đồ nhắm một văn tiền, cậu ta đã sớm chen qua mua ăn. Có lúc nhìn thấy người cùng làm việc với mình, ăn đồ kho thơm nồng, mùi hương thổi tới cũng khiến nước miếng của cậu ta chảy ròng.

Thấy Tiểu Thảo mở ra túi giấy dầu, mùi thơm mê người chui vào trong lỗ mũi, Liễu Chí Vĩ nuốt nước miếng, nhìn cha cậu ta và cậu hai, bộ dạng thèm ăn kia giống Tiểu Thạch Đầu như đúc.

Tiểu Thảo nín cười, đoạt lấy bánh bột ngô trong tay cậu ta, kẹp ở bên trong một con cá nấu rượu kho mục và mấy miếng thịt đầu heo béo ngậy, nhét lại vào trong tay cậu ta, nói: “Đại biểu ca, ăn thử đi! Đây đều là tay nghề của ta đó…”

Ở bên kia, Dư Hải lại tiếp vài người khách nữa, ngoài phần đồ kho để lại cho Đốc công Tôn, số đồ kho trong giỏ căn bản đều bán hết sạch. Chàng để giỏ lại trên xe cút kít, cũng đi về phía này, nói với hai anh vợ: “Đại ca, nhị ca! Chỉ là hai ba văn tiền thôi, Tiểu Thảo biếu các ngươi, ăn thử một ít đi!”

Liễu Phái, Liễu Hán không từ chối được, dùng đũa gắp một miếng thịt đầu heo, bỏ vào trong miệng chậm rãi thưởng thức, bọn họ chưa từng được ăn ngon, khen không dứt miệng. Mỗi phần thức ăn hai anh em chỉ ăn một hai miếng, còn lại đều để cho Liễu Chí Vĩ đang tuổi ăn tuổi lớn.

Liễu Phái ăn xong bữa sáng, nhìn chân của em rể, quan tâm hỏi: “Gần đây khá bận, không thể sang nhà xem đệ thế nào, chân đệ đi đường xa như vậy, không sao chứ?”

Dư Hãi vỗ chân trái của mình một cái, cười nói: “Không sao! Đại phu trong trấn đều nói ta rảnh rỗi thì nên đi lại nhiều! Cái chân này của ta có thể khôi phục nhanh như vậy cũng nhờ Tiểu Thảo mỗi tối đều bóp chân giúp ta đó! Có lẽ thêm một khoảng thời gian nữa, ta cũng có thể làm việc lặt vặt trên bến tàu.”

Anh em Liễu gia lại liên tục khen em gái em rể có một đứa con gái hiếu thuận. Dư Hải nghe thấy còn vui vẻ hơn việc chân mình khôi phục.

Mọi người nói chuyện trong chốc lát, thời gian làm việc đã đến. Cha con Dư gia cũng đã nghỉ ngơi xong, bèn đặt phần đồ kho để dành cho đốc công Tôn ở quán mì của Lưu lão đầu, chuẩn bị đẩy xe cút kít đến chợ mua ít đồ.

Lúc này, Lục ca mặt than tới, ném ra một nén bạc vụn, nói: “Ngày mai ta phải tiếp một khách hàng lớn, có thể giúp ta nấu vài món ăn không?”

Tiểu Thảo thấy nén bạc vụn trong tay ít cũng nặng hai lượng, nên nhỏ giọng hỏi kỹ có mấy người, là người phương Nam hay phương Bắc, chuyện ăn uống có chú ý đặc biệt gì không… Lục ca đều trả lời hết. Trong lòng Tiểu Thảo đã rõ ràng.

Lúc này, Đốc công Tôn vội vã chạy tới từ bến tàu, còn chưa điều hòa nhịp thở đã nhìn bạc vụn trong tay Tiểu Thảo, khẽ nhăn mày nói: “Tiểu Thảo, xảy ra chuyện gì? Có phải có người tìm ngươi gây khó dễ không? Nói với Tôn đại thúc, ngươi là người đại thúc che chở!”

Lục ca cười như không cười nhìn chằm chằm ông ta, cho đến khi trong lòng ông ta phát lạnh, mới lạnh lùng nói: “Tôn đốc công, ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì! Đầu lớn bao nhiêu thì đội cái mũ lớn bấy nhiêu! Cẩn thận gió lớn thổi bay mũ đó! Tiểu Thảo mở rộng cửa làm ăn, chứ không phải là công cụ của riêng ngươi để ngươi nịnh hót lấy lòng khách hàng! Lão Tôn, khách hàng ngày mai, cũng không phải người ngươi muốn là có thể tiếp!”

Đốc công Tôn ngượng ngùng sờ mũi, nói: “Lục Tử, ngươi đừng nói lòng tiểu nhân! Tiểu Thảo giúp đỡ ta, ta lo nó bị bắt nạt…”

Lục ca nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, lại nhìn Tiểu Thảo, nói: “Ngay mai đành nhờ ngươi…” Nói xong xoay người rời đi.

Đốc công Tôn canh cánh trong lòng thái độ của hắn, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Kiêu ngạo cái gì! Nếu như lão tử tới bến tàu sớm hơn ngươi hai năm, cũng không tới lượt ngươi diễu võ giương oai ở nơi này. Tiểu Thảo, tiểu tử thối Lục Tử này nhờ ngươi giúp đỡ việc gì? Cho nhiều bạc như vậy, không phải là có ý đồ bất lương chứ?”

Tiểu Thảo cũng nửa cười nửa không nhìn ông ta, nói: “Tôn đại thúc, hắn chỉ là nhìn trúng tay nghề của ta, nhờ ta ngày mai nấu cho hắn mấy món ăn ngon thôi. Bạc là để cho ta mua nguyên liệu nấu ăn… Đại thúc, đồ kho ngươi muốn đã để ở chỗ Lưu gia gia. Thời gian không còn sớm, ta phải đi chợ mua bổ sung một chút gia vị.”

Đôi mắt Tiểu Thảo trong suốt sáng ngời, giống như chiếu ra lòng dạ nhỏ mọn của ông ta, Đốc công Tôn có vẻ ngượng ngùng nói: “Đi đi, đi đi! Trước trả tiền đồ ăn cho ngươi…”

Hôm nay ở bến tàu không có phiên chợ, không có nhiều người, đa số các quán ở chợ đều mở. Đồ tể Vương bán thịt chính là một trong số đó.

“Tiểu Thảo nha đầu, lại tới mua đầu heo và nội tạng heo à? Hôm nay làm ăn thế nào? Đại thúc cũng nghe nói quán Đồ nhắm một văn tiền của ngươi ở bến tàu bán hàng rất chạy đó!” Đồ tể Vương cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui