Nông Viên Tự Cẩm

Đồ tể Vương mỗi ngày giết một con heo, nửa con đưa tới quán cơm trên chợ, còn lại nửa con bán hết ngày cũng không thừa lại bao nhiêu.

Tiểu Thảo như thường lệ mua một cái đầu heo sáu văn tiền, hôm nay nàng cũng quyết định mua bốn văn tiền dạ dày heo và ruột già, máu heo đồ tể Vương cho không không lấy tiền.

Sờ nén bạc vụn trong lồng ngực Lục ca đưa, nàng lại mua hai cân thịt ba chỉ, hai cân thịt chân sau, muốn một bộ xương heo. Đồ tể Vương ngạc nhiên nhìn nàng, nói: “Hôm nay nhà có khách tới à, mua nhiều thịt như vậy?”

Tiểu Thảo cũng không giải thích, chỉ cười nói: “Vâng, muốn chiêu đãi khách quý, không thể quá sơ sài!”

Để nguyên liệu nấu ăn mua được lên xe cút kít cho Dư Hải đẩy, nàng lại dẫn đầu đi vào một quán bán gạo ở chợ. Vừa bước vào quán đã nghe thấy bên trong cãi cọ ầm ĩ, tiếng mắng chửi của người lớn, tiếng kêu khóc của trẻ nhỏ, rất ồn ào.

Tiểu Thảo đứng nghe một lúc, hóa ra là trẻ con của chủ quán gạo nghịch ngợm, vô tình vẩy nước vào một túi gạo nếp. Ông chủ quán gạo lập tức cứu chữa nhưng vẫn bị ướt vài cân gạo nếp. Mọi người đều biết, gạo nếp nếu dính nước, dù phơi khô cũng sẽ bị mục vỡ ra. Tám, chín cân nếp này, không thể bán được nữa!

Một nhà chưởng quỹ mỗi tháng đều dựa vào quán gạo nho nhỏ này miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai, ngay lập tức bị thiệt hại tám, chín cân gạo nếp, đây chính là hơn một trăm văn tiền đó, chưởng quỹ có thể không đau lòng sao? Không nỡ đánh con, chỉ có thể mắng chửi một trận cho hả giận.

“Chưởng quỹ đại thúc, gạo nếp bị ướt, ta mua sáu văn tiền một cân, bán hay không?” Tiểu Thảo đột nhiên lên tiếng nói.

Giọng của nàng không lớn, nhưng tiếng cãi cọ trong quán vì thế mà ngừng lại. Chưởng quỹ nhìn Tiểu Thảo, lại nhìn người lớn đi theo sau nàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu cô nương, gạo nếp sau khi bị dính nước, ăn không ngon nữa…”

“Ăn không ngon, không đồng nghĩa không thể ăn mà? Chưởng quỹ đại thúc, gạo của ngươi dù sao cũng không bán được, hay là bán rẻ cho ta đi!” Tiểu Thảo cười ngọt ngào.

Chưởng quỹ quán gạo vừa muốn nói gì lại bị vợ hắn kéo tay áo, đứng ra nói: “Tiểu cô nương, bình thường giá gạo nếp là tám, chín văn tiền nửa cân, nếu như ngươi muốn mua hết, ít nhất mười văn tiền một cân, nếu không chúng ta thà tự giữ lại ăn!”

Chưởng quỹ quán gạo vừa vội vừa tức, nhìn vợ mình lo lắng suông. Vợ ông ta hung hăng trợn mắt nhìn ông ta, biểu cảm “Nếu ngươi dám nói chuyện ngươi không xong với ta đâu”.

Tiểu Thảo nhún nhún vai, nói: “Nếu vậy, chưởng quỹ thẩm thẩm tự giữ lại ăn đi! Cha, chúng ta qua quán gạo bên kia xem đi…”

Chưởng quỹ quán gạo vội vàng hất tay vợ mình ra, chặn lại lối đi của hai cha con nàng, nói: “Đừng đi! Ba văn tiền thì ba văn tiền! Tổng cộng chín cân rưỡi, gạo nếp bị ướt, cho không các ngươi nửa cân…”

Tiểu Thảo thấy chưởng quỹ khá thành thật, trả năm mươi tư văn tiền, để cho cha đặt gạo nếp lên xe, lại hỏi giá bột mì và gạo, cảm thấy khá ổn, nên mua năm cân bột mì và hai cân rưỡi gạo. Ở quán gạo mua một lúc hơn một trăm ba mươi văn tiền.

Còn may là hôm nay làm ăn khá tốt, bán hết đồ kho kiếm được hơn hai trăm văn tiền, hơn nữa Lục ca đưa cho hai lượng bạc vụn, Tiểu Thảo mua cũng không cảm thấy tiếc.

Đi ra từ quán gạo, Tiểu Thảo lại đến quán tạp hóa, bổ sung số gia vị không nhiều của nhà mình, đặc biệt còn cắn răng mua nửa cân đường, tiền bán toàn bộ đồ kho hôm nay cũng không đủ để mua đâu. Nhưng mà, nghĩ tới những gia vị này ít nhất có thể dùng trong nửa tháng, có thể giúp nàng kiếm được mấy lượng bạc, Tiểu Thảo lập tức vui vẻ.

Con gái tiêu tiền như nước, tiền kiếm được còn chưa kịp ấm đã chảy ra ngoài hết. Dư Hải không hỏi gì cả, ngay cả việc mua gạo nếp bị ướt, đến cổ họng cũng không thốt ra một tiếng nào.

Trên đường về, vẫn là Tiểu Thảo cười hỏi chàng: “Cha, con mua gạo nếp bị ướt, sao người không ngăn cản chút nào vậy?”

Dư Hải đẩy con gái mặt đầy hài lòng, cười nói: “Đồ Thảo Nhi nhà chúng ta mua nhất định có ích. Cha biết con không phải đứa trẻ tiêu tiền bậy bạ, hơn nữa, dù gạo nếp trên tay con không có tác dụng gì, cũng sẽ không lãng phí. Bột gạo nếp, nấu cháo ăn ngon hơn bột đậu nhiều!”

Tiểu Thảo cười cười, nói: “Cảm ơn cha đã tin con, con thật sự đã có tính toán! Lục ca nói muốn con giúp đỡ làm một bàn đồ ăn chiêu đãi khách, con muốn làm đặc biệt một chút. Hắn cứu con, con giúp hắn tăng thể diện. Con chuẩn bị dùng gạo nếp làm cơm viên trân châu, mềm dẻo ngon miệng, trong suốt óng ánh, dù là trên thị giác hay vị giác, đều ở trên đỉnh! Khách tới nhất định sẽ thích. Gạo nếp nghiền thành bột nếp, còn có thể dùng làm bánh ngọt… Còn nữa còn nữa, làm bánh nếp tiết heo (bánh tiết heo) cũng không tệ!”

Dư Hải nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gầy của con gái nhỏ tràn đầy tự tin, trong lòng vừa vui vẻ vừa tự hào. Cô con gái út đã từng bị cho rằng không thể nuôi lớn, nay lại có thể vì chàng gánh vác một phần gia đình!

Về đến nhà, Tiểu Thảo bắt đầu vạch ra thực đơn, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Cơm viên trân châu cần lồng hấp nhỏ, loại đồ tre đơn giản này đương nhiên không làm khó được Dư Hải. Chàng không để ý uống ngụm nước, bắt đầu chặt cây trúc, căn cứ theo yêu cầu của con gái mà làm lồng hấp.

Làm cơm viên trân châu, cần có lòng đỏ trứng muối. Tiểu Thảo gõ cửa Tiền gia, Mao thị đi từ trong nhà ra. Nàng ta thấy Tiểu Thảo, có chút kinh ngạc nói: “Tiểu Thảo à? Làm sao giờ này rồi còn đến nhà ta?”

Tiểu Thảo trực tiếp hỏi: “Tiền thẩm, nhà các ngươi có trứng vịt muối không? Có thể bán ta mấy quả không?”

Tuy nói mùa đông số lượng trứng vịt đẻ giảm đi, nhưng trứng vịt cũng không bán chạy, chủ yếu là mọi người cũng không thích mùi tanh của trứng vịt. Để tiện cho việc bảo quản, Mao thị sẽ ướp trứng vịt bằng muối hạt, để ăn và bán, vẫn còn dư lại một ít.

“Có! Tiểu Thảo, ngươi muốn mua mấy quả? Trứng vịt muối một văn tiền một quả đó!” Tính cách Mao thị chính là như vậy, không giả dối, trực tiếp nói.

Tiểu Thảo gật đầu, nàng thích loại tính cách ngay thẳng này, nàng ta không lấy tiền mới làm cho nàng cảm thấy ngại ngùng. Nàng lấy ra mười văn tiền từ trong túi, đưa ra nói: “Tiền thẩm, bán mười quả cho ta trước, sau này còn cần nữa sẽ tới nhà thẩm mua.”

Mao thị nhặt ra mười quả trứng vịt muối từ trong bình, bỏ vào trong giỏ của Tiểu Thảo, cười nói: “Tiền Vũ nhà chúng ta sáng nay lại chạy sang nhà ngươi ăn ké, nhà chúng ta không có thứ gì tốt, nên cho ngươi thêm một quả trứng vịt vậy!”

Mặc dù Mao thị người này độc miệng, nhưng không phải người thích chiếm lợi ích. Buổi sáng Tiền Vũ chạy sang nhà người ta ăn hai con cá nấu rượu kho mục, giá một văn tiền, cho nên cho thêm một quả trứng vịt.

Tiểu Thảo cũng không từ chối, cảm ơn Mao thị, về đến nhà lại nghĩ qua một lần thực đơn trong đầu. Khách của Lục ca là người phương Bắc, không có thịt không vui, thích ăn cay… Có rồi! Lúc chiều, nàng và cha đi bắt cá lớn, nấu món “Cá phi lê hấp”, đầu cá còn có thể nấu “Đầu cá hầm ớt băm”!

Lại thêm cơm viên trân châu, đã có ba món ăn ngon. Còn có món ăn nào khá đặc biệt nhỉ? Tiểu Thảo vắt óc nghĩ… Đúng rồi! Không phải nàng mua thịt ba chỉ sao? Nàng nhớ nhà thím Chu có phơi ít rau cải mai, sang xin một ít, nấu món “Khâu nhục cải mai”!

Bốn món ăn đều là món mặn, dù sao cũng phải có một món chay mặn kết hợp mới được! Nhưng thời tiết này, làm gì có loại rau tươi ngon nào chứ? Tiểu Thảo nhìn thoáng qua những cây cải mèo đang lớn lên trong sân giữa trưa nắng, trong lòng không nỡ gieo họa cho chúng nó. Nhưng đúng là không thể, nàng ngắt mấy lá cải lớn một chút, nấu một bát “Canh trứng cải xanh”.

Một lát lại đi phường đậu phụ mua ít đậu phụ về làm món đậu phụ chiên, dùng nước kho kho một lát, món “Đậu phụ kho” ra lò. Nếu không… nấu thêm món “Cải trắng chua cay” đi, dù sao nguyên liệu nấu ăn cũng có hạn.

Đột nhiên, trong đầu nàng thoáng hiện ra món “Thịt lợn sốt tương” mà nàng rất thích ăn, thời đại này hắn là không có nhỉ? Món ăn làm ra nhất định vừa lạ vừa ngon, trong đầu nàng nhanh chóng loại bỏ món “Đầu cá hầm ớt băm” khỏi thực đơn.

Bốn món mặn hai món chay một món canh, lại thêm món chính: bánh gạo nếp khoai đỏ, dư sức để hai người ăn rồi!

Lúc xế chiều, vẫn là Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu ra bến tàu bán cá nấu rượu kho mục, Dư Hải sau khi làm xong lồng hấp đã mang theo “mồi nhử” mà Tiểu Thảo phối chế đi bắt cá. Nhiệm vụ bắt cá của chàng rất quan trọng, phải bắt được một con cá nặng ít nhất hai cân rưỡi, tốt nhất là cá trắm đen.

Liễu thị vội vàng giúp Tiểu Thảo xử lý đầu heo và ruột già đã mang về, định kho xong trước buổi tối. Phương thị tới nói chuyện phiếm, thấy một mình nàng ấy bận rộn không hết việc, cũng xắn tay áo lên giúp đỡ. Một đợt bận rộn, người trong nhà đều hận mình không mọc thêm hai cái tay nữa.

Nhiệm vụ của Tiểu Thảo chính là ngủ trưa. Sáng sớm hôm sau còn phải dậy sớm nấu đồ ăn.

Đúng thật, trời còn chưa sáng Tiểu Thảo đã dậy rồi. Lúc nàng dậy đã thấy Liễu thị bận rộn ở trong phòng bếp, nàng ấy muốn chuẩn bị cơm sáng thật ngon để chồng và con gái ăn no còn xuất phát.

Cơm viên trân châu cần thịt băm, cũng may không cần nhiều, Liễu thị lanh lẹ “Phập phập phập” vài tiếng đã băm thịt xong. Tiểu Thảo nêm nếm gia vị của thịt băm, áp mỏng thịt trong lòng bàn tay, bên trong đặt nửa cái lòng đỏ trứng muối, viên thành hình tròn, lăn qua gạo nếp rồi hấp ba mươi phút.

Cá phi lê hấp có chút phiền phức, hơn nữa lại phải ăn nóng, Tiểu Thảo mang theo cái lò bùn nhỏ mấy ngày trước sắc thuốc cho cha, đến lúc đó để mấy khối than củi, ở nơi mang theo gió biển lạnh buốt ăn cá phi lê hấp nóng hổi, nhất định rất tuyệt!

Sáu món ăn một món canh một món chính, hai mẹ con Tiểu Thảo bận rộn một canh giờ mới làm xong. Hôm nay vẫn là Dư Hải đẩy xe, trên xe không những mang theo đồ kho cần bán hôm nay mà còn có một bàn thức ăn Lục ca đã đặt trước.

Dọc theo đường đi, Tiểu Thảo đều ngồi trên xe cút kít, bưng hai cái giỏ đựng nước canh, đề phòng canh tràn ra ngoài khi đi đường. Vậy thì công sức một buổi sáng sớm của nàng coi như mất toi!

Lúc đến bến tàu, Lục ca đã chờ sẵn ở đó. Nơi hắn mời khách là nơi thoạt nhìn có kiến trúc tốt nhất chợ: Quán ăn Lâm gia. Nói là nhà tốt nhất, cũng chỉ là ba gian nhà mới bùn ngói mà thôi. Lục ca bao căn phòng nhỏ duy nhất trong quán, lại đặc biệt nhờ Tiểu Thảo nấu một bàn thức ăn, đủ biết hắn rất coi trọng vị khách này.

Người Lục ca muốn tiếp đãi là một quản sự của Tĩnh vương phủ, Tĩnh vương chưởng quản phần lớn tuyến vận tải biển trong nước, phụ trách lần vận tải biển này chính là điều lương thực từ phía Nam ra Bắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui