Nông Viên Tự Cẩm

Phía Nam là đất lành, mấy năm nay mưa thuận gió hòa, lại có chính sách giảm thuế lao dịch, nên cũng dư ít lương thực. Phương Bắc lại đại hạn mấy năm liên tiếp, tuy Đường Cổ gần biển nhưng sản lượng lương thực thu hoạch được cũng giảm đi đáng kể, càng không cần nói tới mảnh đất khô cằn nghiêm trọng Tây Bắc.

Điều lương từ Nam ra Bắc là quyết sách sáng suốt của đương kim Thánh thượng, mở rộng quốc khố, thu mua phần lớn lương thực ở phía nam, thông qua vận tải biển và các cách khác đưa tới phương bắc, bình ổn giá lương thực, giảm thiệt hại của tai họa tới mức thấp nhất. Lần này phương Bắc hạn hán nhiều năm liên tục, cũng là nguyên nhân nơi này có nhiều dân chạy nạn nhất.

Tĩnh vương là chú của đương kim Thánh thượng, tư chất bình thường, nhưng lại có một tấm lòng hiền lành trung hậu. Từ khi hắn tiếp quản việc vận tải biển tới nay, rất nhiều việc tự tay làm lấy, nhiều lần tự mình giám sát thuyền lương thực đưa từ Nam ra Bắc, đưa lương thực tới phương Bắc.

Người Lục ca muốn tiếp đãi là trợ thủ tài giỏi đắc lực dưới tay hắn, nếu muốn tiếp tục nhận mối làm ăn vận tải biển ở nơi này, nhất định phải xây dựng quan hệ tốt với ông ta.

Vì muốn giữ cho món ăn còn nóng và tươi ngon, Lục ca để cho Tiểu Thảo ở trong phòng bếp của quán cơm đợi lệnh, Tiểu Thảo cũng vui vẻ đáp ứng. Việc bán đồ kho ở bến tàu, một mình cha nàng là đủ rồi.

Lúc đội vận chuyển lương thực lên bờ, đã qua giờ cơm sáng. Quản sự Ngô của Tĩnh vương phủ đã sớm chán ghét cuộc sống trên thuyền, nhưng mà ông ta không chỉ tới bến tàu Đường Cổ một lần, điều kiện nơi đó thế nào ông ta rất rõ. Quản sự Ngô ôm suy nghĩ muốn đặt chân lên đất liền, có cơm nóng ăn cũng đủ vừa lòng rồi, đi tới quán cơm đơn sơ này dưới sự chỉ dẫn của Lục Tử.

“Bảo phòng bếp mau mang thức ăn lên!” Thái độ của Lục Tử dù nhiệt tình, nhưng không tha thiết, tự nhiên không giả bộ, khiến cho quản sự Ngô rất thoải mái.

“Đây đây!” Tiểu nhị đi ra không bao lâu đã bưng lên một bát canh trứng ánh vàng rực rỡ, rau xanh mơn mởn, miệng nói tên món ăn:

“Canh khai vị, hai người ăn tự nhiên!”

Một vị khách trong phòng toàn thân khí phái, người sáng suốt nhìn cũng biết thân phận không đơn giản. Tuy người ta không gọi đồ ăn trong tiệm, nhưng có thưởng bạc, khiến cho chưởng quỹ quán cơm, tiểu nhị lên tinh thần chiêu đãi.

“Ôi? Đây là cải xanh? Thời tiết này ở chợ đã có rau xanh rồi à?” Quản sự Ngô vừa lên đất liền, cảm thấy dưới chân vẫn còn chao đảo, thấy rau cải xanh tươi trong bát canh này, trong lòng lập tức cảm thấy sảng khoái, cũng có cảm giác thèm ăn.

Trong lòng Lục ca cũng rất ngạc nhiên, rau củ bây giờ cũng chưa trồng, Tiểu Thảo lấy đâu ra rau xanh nấu canh. Nhưng hắn vẫn bĩnh tĩnh múc một bát canh cải xanh cho quản sự Ngô: “Quản sự Ngô, nếm thử xem hương vị của món canh này thế nào...”

“Canh khai vị” thanh đạm ngon miệng, rau xanh mềm mềm, trứng gà vàng tươi, tan vào trong miệng. Hương vị tươi mát, hợp với khẩu vị của quản sự Ngô. Ông ta uống liền một lúc hai bát, mới thỏa mãn sờ râu, cười khen: “Ngon! Ngon! Hương vị rất tuyệt!”

Món thứ hai được bưng lên là đậu phụ kho, mùi kho thơm nồng, đậu phụ non mềm, dù là đồ chay nhưng quản sự Ngô không thịt không vui vẫn nâng đũa ăn thử vài miếng, mới dừng lại.

Món thứ ba là cơm viên trân châu, viên nếp trong suốt óng ánh, tỏa ra màu sắc như trân châu vậy, từng viên tròn trịa, cắn một miếng, vừa có vị thơm và thuần chất của thịt heo, vừa có mùi thơm của lòng đỏ trứng muối, hơn nữa gạo nếp mềm dẻo ngon miệng, cho dù là quản sự Ngô ăn qua mỹ vị trời Nam đất Bắc cũng khe không dứt miệng:

“Lục Tử! Món cơm viên trân châu này ăn không tệ, tên cũng rất văn nhã. Quán cơm nhỏ này đổi đầu bếp à? Đầu bếp mời tới từ đâu thế, không thua kém gì đầu bếp ở Trạng Nguyên Lâu ở kinh thành! Đến cả món đậu phụ kho đơn giản cũng có thể nấu ra mỹ vị như vậy… Ngươi bảo, nếu ta mang hắn đi, chưởng quỹ nơi này có liều mạng với ta không?”

Lục ca cười nói: “Quản sự Ngô quá khen rồi. Ngài đi theo Tĩnh vương điên hạ đi khắp đại giang nam bắc, món ăn ngon nào chưa từng nếm qua? Chẳng qua ngài ở trên thuyền lâu quá, lên bờ tâm trạng thoải mái, cho nên ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, đây là khâu nhục cải mai, ngài nếm thử một chút xem ăn được không?”

Khâu nhục cải mai là Tiểu Thảo chọn lọc phần thịt ba chỉ ở giữa các lớp đều nhau, lại bỏ đi mỡ, ăn ngon mà không dầu mỡ. Quản sự Ngô khi còn bé cũng từng chịu khổ, ăn xong một miếng đã ăn thêm vài miếng nữa, mới dừng đũa lại, hóa ra thịt heo cũng có thể nấu thành món ăn đắt tiền như vậy…

Sau món mặn, Tiểu Thảo lại đưa món cải trắng chua cay lên. Quản sự Ngô lúc bé ghét ăn củ cải và cải trắng, cỏ vẻ không thích món ăn này lắm, sau khi miễn cưỡng ăn một miếng, phát hiện trong chua có cay, trong cay ẩn chứa vị thơm ngon, mùi vị đúng là không tệ. Trong lòng thầm than: Có thể nấu cải trắng lên trình độ này, có lẽ chỉ có đầu bếp trong cung mới làm được nhỉ?

Kế tiếp món thịt sợi sốt tương càng làm cho ông ta ngạc nhiên mừng rỡ, từng miếng da mỏng nhỏ cuốn thịt băm và hành thái nhỏ, lại có thể có mùi vị này, đúng là sự kết hợp không thể tin được! Quản sự Ngô ăn không dừng được.

Đừng coi thường món thịt sợi sốt tương này, cách làm món ăn này cũng làm khó Tiểu Thảo, phải làm tới bảy, tám lần, qua nhiều lần làm thử mới có thể nấu thành mùi vị nàng mong muốn. Nhưng mà cố gắng của nàng đúng là không uổng phí. Nếu như không phải cần để ý thân phận, quản sự Chu cũng muốn hỏi cách làm món ăn này của đầu bếp!

Món ăn cuối cùng cá phi lê hấp đã hoàn toàn chinh phục được quản sự Ngô. Màu đỏ đẹp mắt của ớt cay, ăn vào cay nhưng không khô, tê mà không khổ, thịt cá được nấu ra non mềm trơn bóng, béo mà không ngấy. Vừa loại bỏ mùi tanh của cá, vừa giữ được vị tươi ngon, khiến cho người khác vừa ăn đã có cảm giác muốn dừng mà không dừng được.

Sau khi ăn xong bữa cơm, quản sự Ngô sờ cái dạ dày căng tới nỗi không cong lưng lại được của mình, trong lòng rất rối rắm: Từ sau khi lên làm quản sự Tĩnh vương phủ, món ngon nào chưa nếm qua, tình huống nào chưa từng nhìn thấy, kể cả tửu lâu số một số hai kinh thành cũng không khiến ông ta thất thố như hôm nay. Quán cơm nhỏ đơn sơ thôi lại ngọa hổ tàng long, có những món ăn tươi ngon lạ miệng này, lần sau chủ tử tới nhất định phải dẫn hắn tới ăn thử một lần.

“Đầu bếp nơi này tay nghề không tệ, gọi hắn tới đây, ta có thưởng!” Quản sự Ngô dựa lưng vào ghế ngồi, thưởng thức trà ngon tự mang đến, đột nhiên muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể nấu ra những món ăn ngon trước đây ông ta chưa chắc đã ăn qua.

Lục Tử rót cho ông ta một chén trà, cười nói: “Người nấu ăn không phải đầu bếp trong quán cơm, là ta mời ở bên ngoài về, đặc biệt chiêu đãi vị khách quý như ngài!”

“Ồ? Lục Tử, ngươi có lòng thật đấy! Được, được! Ta nhớ… Ta rất tò mò, ngươi tìm thấy cao thủ nấu ăn này ở đâu thế?” Quản sự Ngô ý nghĩ sâu xa nhìn hắn, hỏi.

Lục Tử cũng không giấu diếm, nói: “Mấy ngày nay trên bến tàu xuất hiện một nữ hài mở quán Đồ nhắm một văn tiền bán thức ăn, nàng có thể dùng nguyên liệu nấu ăn người khác vứt bỏ không ăn như đầu heo, dạ dày heo, và cá nhỏ có nhiều xương nấu thành những món ăn ngon khiến người khác tranh giành. Ta cho rằng nàng rất có thiên phú nấu nướng, nên hôm nay mời nàng tới giúp đỡ chiêu đãi vị khách quý là ngài.”

“Tiểu cô nương? Ngươi nói những món ăn này đều do một tiểu cô nương nấu? Vậy càng phải thưởng!” Trong lòng quản sự Ngô càng có hứng thú với cô bé mà Lục Tử nói.

Trong phòng bếp, khi món ăn cuối cùng được bưng lên, Tiểu Thảo tốt bụng ở lại dọn dẹp phòng bếp. Mượn phòng bếp nhà người ta, đương nhiên phải trả về về sạch sẽ như lúc đầu…

Ngay lúc nàng dọn dẹp xong phòng bếp, đang định rời khỏi thì tiểu nhị đột nhiên đuổi theo gọi nàng lại: “Tiểu cô nương, khách quý bên trong muốn gặp ngươi! Nói rất thích đồ ăn ngươi nấu, muốn thưởng!”

Có thưởng? Không lấy là đồ ngu! Những món ăn này đều là nàng vắt óc nghĩ ra, nấu cũng không dễ dàng gì. Người ăn cơm thấy ngon, thưởng mấy đồng tiền, cũng nhiều hơn số tiền một ngày nàng kiếm được khi bán đồ kho.

Tiểu Thảo tung tăng đi tới căn phòng kia, theo tiểu nhị đi vào, cúi chào một cách chẳng đâu ra đâu với người trung niên mặc y phục sang trọng bên trong, cúi đầu đứng im chờ tiền thưởng.

“Lục Tử… Tiểu cô nương ngươi nói có thể biến những nguyên liệu nấu ăn đơn giản thành đồ ăn ngon chính là nàng?” Quản sự Ngô trố mắt nhìn cô bé gầy gầy khoảng bảy, tám tuổi trước mắt, quần áo cũ nát nhưng rất gọn gàng, tóc tết thành hai cái đuôi sam, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Ông ta đương nhiên không quá tin vào việc đứa trẻ nhỏ như vậy là người đã nấu bàn thức ăn ngon vừa rồi.

Lục Tử rất nghiêm túc gật đầu, nói: “Chính là nàng…”

Quản sự Ngô dù sao cũng là người trải qua nhiều việc lớn, rất nhanh đã khôi phục từ trong ngạc nhiên, ông ta cười hỏi Tiểu Thảo: “Tiểu cô nương, những món ăn này ngươi học được ở đâu thế?”

Tiểu Thảo hơi ngẩng đầu nhìn ông ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đều do ta nghĩ ra. Lục ca có ơn cứu mạng ta, hắn muốn chiêu đãi khách quý, ta đương nhiên dốc toàn lực giúp đỡ hắn.”

Quản sự Ngô ngạc nhiên nói: “Đều là ngươi nghĩ ra sao? Tuổi còn nhỏ đã gạt người khác không phải thói quen tốt đâu!”

Đối mặt với giọng nói gần như chỉ trích của ông ta, Tiểu Thảo không chút hoang mang nói: “Nhà ta nghèo, quanh năm không được ăn thức ăn mặn, cho nên ta thấy quán thịt ném bỏ nội tạng heo đã nghĩ “Nội tạng heo cũng là một bộ phận của heo, chắc là có thể ăn!”. Về đến nhà, suy nghĩ hai ngày, dùng rất nhiều hương liệu làm gia vị, nấu ra món đầu heo kho và ruột già heo, không những không có mùi lạ, còn rất thơm!”

“Từ đó ta có hứng thú với việc nấu ăn. Trong đầu xuất hiện rất nhiều ý tưởng mới lạ, bởi vì nhà ta không có tiền mua nguyên liệu nấu ăn, nên không thể nấu thử. Hôm qua Lục ca đưa ta bạc, nhờ ta nấu một bàn đồ ăn. Ta trở về suy nghĩ rất nhiều, mất một buổi chiều mới nấu được bàn đồ ăn này. Nếu như không tin ngài có thể gọi cha ta tới hỏi. Nhà chúng ta trước đây cơm không có mà ăn, làm gì có tiền mời sư phụ dạy nấu ăn!”

Quản sự Ngô lại liếc mắt nhìn áo bông trên người nàng, chỉ sạch sẽ hơn ăn mày một chút. Dù có chút không thể tin được, nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ coi nàng là người tài giỏi rất có thiên phú nấu nướng.

Vốn dĩ, ông ta muốn gặp đầu bếp là nghĩ xem có nên đưa người về Tĩnh vương phủ hay không, gần đây lão thái quân Tĩnh vương phủ khẩu vị không tốt, luôn muốn ăn thứ mới lạ. Nhưng mà nhìn thấy đứa trẻ gầy gò trước mặt, ông cũng gạt luôn ý nghĩ này. Đứa trẻ con bảy, tám tuổi, còn cần người lớn chăm sóc, sao có thể rời xa quê hương lên kinh thành được. Nhỡ nhớ nhà khóc nhè, vậy ai dỗ chứ?

Thưởng cho Tiểu Thảo năm lượng bạc, quản sự Ngô dưới sự chỉ đường của Lục Tử đi nghỉ ngơi ở nhà trọ gần đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui