Nốt chu sa của thế tử gia

Lữ Yên Hàn là một tướng sĩ cảnh giác, cảm thấy việc này không hề đơn giản, lại nghĩ đến kiếp trước mình không hề biết rõ chuyện gì cả, càng không muốn lỳ kỳ thù vô duyên vô cớ bị cuốn vào vòng xoáy này, gặp phải nguy hiểm, nhìn cánh rừng xanh tốt ở nơi xa, không nhiều lời nữa. Hắn muốn đợi cho đến khi điều tra rõ sự việc rồi mới nói với công chúa.
 
Lý Kỳ Thù thấy dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ của hắn cũng không hỏi nhiều, nhìn theo Lữ Yên Hàn về phía cánh rừng xa xăm, không biết bên trong rừng sâu kia lại chôn giấu đồ vật không được để người khác biết.
 

“Chiều nay có một trận đấu ở sân bóng mã cầu bên cạnh hồ Khúc Giang, công chúa có muốn đi xem không?” Lữ Yên Hàn liếc mắt nhìn đầu Lý Kỳ Thù, khóe mắt hơi nhếch lên. Sao nhiều năm như vậy nàng vẫn nhỏ bé, vẫn… đáng yêu như vậy.
 
“Mã cầu?” Hai mắt Lý Kỳ Thù sáng rực lên, kỳ thật nàng mới vừa nghĩ tới điều này, nhưng sau đó lại nhớ ra mình vẫn đang bị cấm túc ở trong chùa Tĩnh An, thất vọng thở dài một hơi. “Ta vẫn còn bị phạt, vẫn là thôi đi.”
 
Kỳ thật Lữ Yên Hàn cảm thấy hai mắt vẫn chưa chuyển biến, rõ ràng là muốn đi, rõ ràng khi còn nhỏ nàng sẽ lén lấy bất cứ thứ gì mà nàng thích, tại sao bây giờ lại học cách che giấu bản thân? Như con thỏ đỏ mắt nhìn củ cà rốt bị người ta đoạt mất, khi còn nhỏ nhất định sẽ dũng cảm đuổi theo, khi trưởng thành lại sợ hãi, rụt rè.
 
Nhưng ánh mắt háo hức của con thỏ nhỏ đã khiến nàng lộ.
 
Lý Kỳ Thù là công chúa, là công chúa duy nhất của triều đình, bây giờ huynh trưởng là thái tử, mẫu thân là hoàng hậu, nàng không cần như vậy. Cho dù là vì muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt người ngoài, không muốn làm mất mặt hoàng thất, vậy thì lén đi không phải là được rồi sao?
 
Từ lần đầu tiên hắn đánh giặc quay về, hắn luôn cảm thấy đôi mắt kia có thứ gì đó bao phủ, dường như tất cả mọi thứ nàng thích đều bị vứt bỏ chỉ trong một đêm, giống như đang che giấu thứ gì đó, sợ điều gì đó.
 
“Nếu như ta luôn ở cạnh nàng thì tốt rồi.” Lữ Yên Hàn nói rất nhỏ, nhỏ đến mức Lý Kỳ Thù nghe không rõ.
 
“Thế tử gia vừa nói gì cơ?” Lý Kỳ Thù chỉ thấy hắn lẩm bẩm một câu, còn tưởng rằng Lữ Yên Hàn nói chuyện với mình.

 
“Không có gì.” Lữ Yên Hàn cầm chén sứ trên bàn, trả lời.
 
Nếu như ta vẫn luôn ở cạnh, nhất định sẽ không để nàng chịu tổn thương. Nếu hiện giờ ta cũng đã quay trở lại, về sau nàng sẽ không phải buồn nữa. Lữ Yên Hàn tự hứa với bản thân. Ngón tay nhẹ nhàng cọ lên miệng chén, Lữ Yên Hàn lại mở miệng: "Coi như là bồi thần đi xem? Lâu rồi ta chưa hồi kinh, nghe nói trận đấu hôm nay rất đặc sắc. Hay là, người mặc đồ nam đi cùng với ta ra ngoài?” Giống khi còn nhỏ vậy.
 
Lý Kỳ Thù đột nhiên che miệng bật cười, nhớ lại khi còn nhỏ mình thấy quần áo của đệ đệ mới lạ, không muốn mặc váy, muốn mặc đồ của nam tử, cuối cùng Dương mama hết cách với nàng, đành phải đi mua cho mình vài cái áo gấm, mình còn nghênh ngang đi lại trong cung.
 
Nàng nhớ mang máng khi đó hình như nàng mới chỉ có sáu tuổi. Mama luôn nói với mình những chuyện này, nhưng bây giờ nàng luôn cảm thấy, những chuyện này cách mình rất xa, giống như là bị ngăn cách bởi một đám mây, khiến nàng cảm thấy những thứ kia rất mờ mịt, chỉ là ảo ảnh mà thôi.
 
Nhưng những gì mà mama nhắc nhở mình quả thực đã xảy ra.
 
“Ta nhớ rõ khi còn bé công chúa rất thích mặc đồ của nam tử. Khi còn bé cái gì cũng dám làm, chẳng lẽ khi trưởng thành lại không dám. Nếu lo lắng thánh thượng trách phạt cũng không phải lo, ta phái người ở lại đây đóng giả công chúa là được.” Lữ Yên Hàn thấy Lý Kỳ Thù còn do dự lại nói tiếp.
 
Ngay cả Lý Kỳ Thù cũng cảm nhận được Lữ Yên Hàn mơ hồ muốn được đi cùng nàng, đúng lúc đến khi đó đưa đồ cho hắn.
 
Lý Kỳ Thù cười một tiếng, khóe miệng hiện ra một nụ cười chân thành, đáp lại: “Vậy… được.”
 
“Nhưng ở đây ta không có đồ của nam tử, để ta kêu Trúc Cúc đi mua vài món.”
 
Lữ Yên Hàn mím môi cúi thấp đầu, rất có cảm giác bày mưu tính kế: "Ta đã chuẩn bị xong, công chúa chỉ cần đi thay thôi.” Sau đó vẫy tay với ứng thì, bảo hắn ta lấy cẩm bào tới, đó là thứ mà hắn đã để cho người ta may suốt cả đêm.
 
Thay xong quần áo, mặc dù hơi rộng, nhưng cũng không sao, ngược lại còn khiến Lý Kỳ Thù trông khá phong lưu, dĩ nhiên, nếu như nàng không nói những lời nghiêm túc.
 
Tóc đen được búi cao, trán cũng lộ ra, ngũ quan xinh xắn không cần búi tóc phức ngược lại càng làm người ta chú ý.
 
Đôi mắt long lạnh khẽ rung động: “Thế nào?” Trên mặt Lý Kỳ Thù lộ ra vẻ thấp thỏm, giống như đang đợi phu tử đánh giá bài văn của mình.
 
Lữ Yên Hàn vốn đang ở bên ngoài đón nắng, nghe thấy âm thanh liền xoay người, lúc này hắn đứng yên tại chỗ một lúc lâu, cả người như biến thành một tảng đá, nhưng bàn tay sau lưng lại để lộ nội tâm hắn đang chấn động.
 
Cô nương nào mà không thích mình đẹp cơ chứ, Lý Kỳ Thù thấy dáng vẻ của Lữ Yên Hàn còn tưởng rằng  mình mặc khó coi: “Thế nào? Rất kỳ quái sao?”
 
Lữ Yên Hàn chỉ đáp lại hai chữ: “Đẹp lắm.” Tiểu nữ hài vô pháp vô thiên lúc trước mặc tiểu cẩm bào trong cung tựa như hiện ra trước mắt hắn, dường như hắn có thể thấy ánh mặt trời xuyên thấu qua ngói lưu ly chiếu lên mặt công chúa, bướm bay rợp trời, cỏ cây xanh tươi, tất cả đều khiến người ta nhớ đến.
 
“Vậy là tốt rồi.” Lý Kỳ Thù còn chưa quen, dù sao cũng lâu rồi chưa từng phóng túng như thế này, bây giờ đang ở trước mặt người khác, trước kia nàng luôn đuổi tỳ nữ ra ngoài, một mình ở trong viện hoặc trong phòng uống hai ngụm rượu, sau đó còn phải súc miệng kỹ để người khác không biết.
 
Kỳ thật có đôi khi chính nàng cũng không biết tại sao lại làm vậy, có lẽ là rất nhiều chuyện đã trở thành thói quen, khắc vào trong xương cốt. Khi còn nhỏ là bởi vì sợ hãi, sau lại bởi vì lời nói của người khác, sau đó ngay cả nàng cũng cảm thấy mình phải làm những chuyện đó.
 
Nàng nên sống như một công chúa đoan trang xinh đẹp, trang nhã hiền hậu, làm một tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ trong miệng người đời.
 
Nhưng có những lúc, nàng cảm thấy rất mệt mỏi.
 
Một chiếc lá ngân hạnh đung đưa trong không khí, cuối cùng rơi xuống khăn vấn đầu của Lý Kỳ Thù. Chiếc lá non xanh này có lẽ bị một con chim nào đó cắn đứt. 
 
Lữ Yên Hàn dường như theo bản năng vươn tay ra nhặt chiếc lá kia, sau đó ngẩn người.
 
Lý Kỳ Thù hơi ngẩng đầu lên, phiến lá xanh kia tuột khỏi tay Lữ Yên Hàn, rơi xuống đất, giống như đu xích đu, sau một hồi lâu cuối cùng cũng được đất mẹ ôm vào lòng.
 
Ánh nắng vàng rơi trên khăn vấn đen tuyền, chiếu vào bàn tay khớp xương rõ ràng mang theo vết chai mỏng.
 
Lúc này Ưng Quý cũng thay xong quần áo: “Thế tử gia! Ngài xem ta mặc quần áo này có đẹp không!” 
 
Lữ Yên Hàn nghe thấy tiếng của Ưng Quý liền thu tay lại trong nháy mắt, lúc đó Lý Kỳ Thù cũng cúi đầu.
 
“Khụ.” Lữ Yên Hàn làm bộ như đang ho khan.
 
Ưng Quý xách váy lên bước nhanh như gió tới: “Thế tử gia bị sao vậy, cổ họng của ngài không thoải mái à?”
 
“Không sao, ngươi mặc rất.. đẹp.”
 
Trên mặt Ưng Quý lập tức lộ ra nụ cười: “Đương nhiên rồi! Ưng Quý ta là ai chứ! Chính là tiểu ca đẹp trai thứ một trăm lẻ một trong bảng xếp hạng giá trị nhan sắc của Trường An đấy!”
Lý Kỳ Thù không nhịn được bật cười, che môi.
 
Ưng Quý làm bộ như tức giận: “Sao vậy! Công chúa không tin phải không?”
 
Lý Kỳ Thù vội vàng khoát tay: “Không phải, không phải.”
 
“Ta nói cho người biết, người thứ một trăm chính là vũ hầu thành tây Lý Nguyên, thứ chín mươi chín là người bán đồ trang sức vàng bạc ở thành đông Vương Hỉ…”
 
Ưng Quý nôn nóng giải thích, muốn chứng minh danh sách của mình rất đánh tin.
 
Ưng Thời lắc đầu một cái, rời đi cùng Lữ Yên Hàn, không thèm quan tâm đến đệ đệ cực kỳ tự tin với nhan sắc của mình.
 
Lý Kỳ Thù thấy dáng vẻ này của Ưng Quý cũng không che môi nữa, vừa cười vừa rời đi theo Lữ Yên Hàn, trong lòng cảm thấy xem ra Lữ Yên Hàn cũng không lạnh lùng giống như thiên hạ nói, nếu không thì làm gì có thị vệ hài hước như vậy chứ.
 
Quả nhiên, không thể tin mấy lời đồn đãi được, vẫn nên tự tiếp xúc mới biết được tính tình của một người.
 
Lữ Yên Hàn đi ở phía trước nhớ tới vừa rồi Lý Kỳ Thù cười vui vẻ, ngay cả sương mù nơi mắt cũng rút đi một chút, trong lòng rung động giống như gợn sóng khi ném đá vào nước, tim cũng đập mạnh hơn. Lữ Yên Hàn che ngực, chỉ cảm thấy từ sau khi mình trở lại, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
 
--- 
 
Trong sân bãi, bốn chú ngựa dũng mãnh chạy qua lại trong sân, mọi người đều cổ vũ sôi nổi, cuộc đối đầu giữa hai bên cũng hết sức thú vị.
 
Những đứa trẻ trong tộc ngày thường hay chơi cùng Tứ hoàng tử cũng hết sức cố gắng hò hét: “Tứ hoàng tử! Cố lên! Tứ hoàng tử! Cố lên!”
 
“Tôn đại thánh! Cố lên! Tôn đại thánh! Cố lên!” Bọn nam hài bên kia xem so tài cũng không yếu thế chút nào, la hét ầm ĩ.
 
Lý Kỳ Thù mới tới liền nghe thấy tiếng hò hét như vậy, kinh ngạc hỏi: “Ngoan nhi cũng ở đây?” Sau đó nàng suy nghĩ một chút, đệ đệ nhà mình bình thường cũng chơi trò này rất tốt, liền cảm thấy không có gì lạ.
 
“Ừ, hôm nay là trận đấu giữa Tứ hoàng tử và Tôn cô nương.” Lữ Yên Hàn nói tin tức mà mình nghe được cho Lý Kỳ Thù nghe.
 
Sau khi tìm được một bục cao, ba phía có rèm che, Lý Kỳ Thù và Lữ Yên Hàn cùng ngồi lên đó xem trận đấu mã cầu này.
 
Lý Ngoan đứng mũi chịu sào, đánh gậy rất tự nhiên, mục tiêu cũng hết sức rõ ràng. Dựa vào sự nhanh nhẹn cùng dáng người của mình, rất nhanh Lý Ngoan đã vọt tới khung thành của đối phương, đối diện với Tôn Ngọc Thạch.
 
“A! Ta sẽ không nhường ngươi bởi vì ngươi là nữ tử đâu!”
 
“Ai cần ngươi nhường chứ!” Còn chưa nói hết, Tôn Ngọc Thạch liền cướp được cầu từ tay Lý Ngoan.
 
Lý Kỳ Thù nhìn hai phe đối lập, trong tình cảnh này ai cũng muốn đứng dậy cùng cổ vũ với những con em quý tộc phía dưới. Cái mông đã nhấc khỏi nệm, nàng lại nhớ tới Lữ Yên Hàn còn đang ở bên cạnh, vì vậy lại ngồi xuống.

 
Lữ Yên Hàn cười nhẹ một tiếng: “Không sao, nếu công chúa muốn hò hét thì cũng không sao.”
 
Lý Kỳ Thù lấy một chiếc bánh ngọt che giấu sự lúng túng của mình: “Không được, không được, ta xem thôi cũng được rồi.”
 
Lữ Yên Hàn suy nghĩ quả thật để một người nam tử bên cạnh kêu gào cùng mọi người thì cũng không ổn, vì vậy liền nghĩ ra một biện pháp: “Công chúa muốn giúp cổ vũ bên kia cố gắng lên thì ta có thể phái thị vệ xuống đó kêu giúp người.”
 
Mắt Lý Kỳ Thù lóe lên: “Thật không?” Khóa miệng còn vương chút vụn bánh.
 
Lữ Yên Hàn lấy một chiếc khăn đưa cho Lý Kỳ Thù: “Ừm, trước mắt công chúa hãy lau miệng đi.” Trong giọng nói còn có chút cưng chiều khó để người khác phát hiện ra.
 
Nghe vậy lý kỳ  thù đứng dậy, sau đó lại đấu tranh nội tâm: Một bên là đệ đệ, một bên là Tôn Ngọc Thạch chơi rất hay, nên cổ vũ cho bên nào đây?
 
Lữ Yên Hàn hiển nhiên cũng nhìn thấu được nỗi băn khoăn của Lý Kỳ Thù, vì vậy nói: “Hay là giúp cả hai bên.”
 
“Như vậy thật tốt!” Khuôn mặt đang bối rối của nàng lập tức giãn ra.
 
Vì vậy sau đó con em của các quý tộc bên dưới thấy hai thị vệ mặc đồ giống nhau như đúc đứng ở hai bên hét lớn.
 
“Tứ hoàng tử! Cố lên!”
 
“Tôn đại thánh! Cố lên!”
 
Khí thế kia cứ như vậy khiến người hai bên sửng sốt, thầm nghĩ hai người này từ đâu tới.
 
“Này, ngươi nhìn xem!” Một người chỉ lên phía trên nói.
 
Một người khác nhìn hồi lâu: “Nơi đó để trống lâu như vậy cuối cùng cũng có người ngồi trên.”
 
Sân mã cầu này của bọn họ không mở cho bá tánh bình dân, chỉ để cho tôn thất quý tộc bọn họ không có việc gì tới chơi, xem đánh bóng. Nhưng nơi đó đã lâu chưa có ai ngồi, lúc trước Tứ hoàng tử muốn đi lên đó ngồi, còn chưa kịp ngồi, lão bản liền không cho, nói chỗ này đã được đặt trước từ lâu, khiến Lý Ngoan tức giận.
 
Nhưng không còn cách nào khác, chủ nhân xây sân này rất thần bí, hắn cũng không dám gây chuyện, vì vậy liền không so đo nữa, đi xuống.
 
“Ta có nhớ lúc ấy Tứ hoàng tử nói ngồi đó có thể nhìn thấy rất rõ.”
 
Người bên cạnh cũng cười lớn: “Đúng vậy, đúng vậy. Lúc ấy Tứ hoàng tử còn tức giận gần chết.”
 
Trận đấu sắp kết thúc, Lý Ngoan đến gần khung thành, toàn bộ sân như chỉ còn mỗi hắn và Tôn Ngọc Thạch, bầu không khí giữa hai người cực kỳ căng thẳng.
 
“Hay!” Một tràng pháo tay vang lên, một đám người đứng lên, hết sức khinh thường phía thua cuộc.
 
Một tên nam tử ân cần đưa nước tới, còn khích lệ: “Không hổ là Tôn đại thánh! Quả nhiên khi trên sân không có địch thủ.”
 
Tôn Ngọc Thạch cũng rất kiêu ngạo, chiêu vừa rồi rất tốt! Chủ động yếu thế để Lý Ngoan mất cảnh giác, sau đó đưa người của mình lén vào khu vực của đối phương, thừa dịp họ chưa chuẩn bị đánh bóng vào khung thành, thật sự là rất hay!
 
Lý Ngoan cảm thấy thanh danh cả đời trên sân của mình đều bị phá hỏng, dùng gậy chỉ vào Tôn Ngọc Thạch nói: “Ngươi! Ngươi chơi xấu!”
 
Tôn Ngọc Thạch xuống ngựa, dùng khăn tay người hầu đưa tới lau tay, sau đó nhẹ nhàng dừng lại trước mũi gậy: “Hừ. Tứ hoàng tử đây là không chịu nhận thua? Nam tử hán đại trượng phu lại không dám nhận thua.” Còn để lộ ra nụ cười rất tươi.
 
Lý Ngoan vốn đã tức giận muốn nổ tung, từ trước tới bây giờ hắn chưa bao giờ thua khi chơi mã cầu! Cho tới bây giờ hắn đều giành phần thắng, hôm nay lại thua bởi một nữ tử, kêu hắn làm sao có thể ngẩng đầu khi chơi chung với mọi người nữa, nhất thời nổi giận muốn đi về.
 
Hắn không nghĩ tới khi nhìn thấy nụ cười kia, trái tim hắn lập tức lỡ một nhịp.
 
“Ngươi ngươi ngươi… Bổn hoàng tử không thèm so đo với nữ tử! Hừ!” Sau đó hắn thu gậy, kéo dây cương rời đi.
 
“Đúng là một tiểu hài tử.” Tôn Ngọc Thạch ở phía sau nhún vai, mặt bất đắc dĩ nói.
 
“Nhưng trận này cũng rất thú vị, kỹ thuật của tiểu tử này không tệ, lâu lắm rồi ta mới chơi vui như vậy.” Tôn Ngọc Thạch nhìn người hầu bên cạnh, nói: “Về nhà thôi.”
 
“Vâng, xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn ở bên ngoài rồi.”
 
-
 
Trên đài cao, Lý Kỳ Thù xem xong trận đấu kịch tính này cảm thấy như bản thân đang ở trong đó, thủ đoạn vừa rồi của Tôn Ngọc Thạch rất tốt, không khỏi ấn tượng hơn với nàng ấy.
 
Lữ Yên Hàn nhìn thấy Lý Kỳ Thù ngồi trên đài cao vẫn toát mồ hôi, hạ mắt xuống, uống một ngụm trà.
 
Đến khi khôi phục lại vẻ mặt bình thường, hắn mới đưa một chiếc khăn cho lỹ kỳ thù: "Công chúa lau mồ hôi đi.”
 
Lý Kỳ Thù quay đầu, nhìn Lữ Yên Hàn đang nghiêm nghị nói, sờ trán mình một cái rồi nhận khăn: "Để Thế tử gia chê cười rồi, lâu rồi không xem đấu mã cầu, có chút kích động.”
 
“Không sao.” Lữ Yên Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhiều ít gì cũng đã có chút tác dụng, để nàng đi xem thứ nàng thích cũng có thể vui vẻ hơn chút, suốt ngày buồn ở trong chùa, buồn ở trong phủ, ra ngoài thư giãn một chút cũng tốt.
 
Khi chuẩn bị rời đi, Lý Kỳ Thù trên đài cao vẫy vẫy tay, kêu mai lan sau khi hỏi thăm được tin tức của nàng tới kịp lúc, lấy đồ đã chuẩn bị đưa cho hắn: “Đa tạ Thế tử gia, lúc trước giúp ta, phụng bồi rượu với ta, sau đó còn cứu ta nữa. Mong Thế tử gia nhận lấy lễ mọn nho nhỏ này.” Cây đao kia cộng thêm sức nặng của rương khiến cánh tay Lý Kỳ Thù run lên.
 
Lữ Yên Hàn mới vừa đứng dậy, nhìn người trước mắt đang cầm chiếc rương gỗ vừa to vừa nặng liền vội vàng nhận lấy, trong mắt hiện lên vẻ trách cứ với thị vệ vừa lui ra ngoài: Sao có thể để công chúa cầm thứ này! Thị vệ kia cũng bị ánh mắt của Lữ Yên Hàn làm cho rùng mình một cái.
 
Sau đó đầu ngón tay hắn xoa chiếc rương dài: "Thần… đa tạ lễ vật của công chúa.”
 
Lý Kỳ Thù cười cười: “Không cần đa tạ, lúc trước Thế tử đưa những rương đồ kia tới, ta còn chưa cảm tạ huynh nữa, thật ra thì… ta đều thích những thứ đó.” Câu cuối Lý Kỳ Thù nói như muỗi kêu, trên mặt còn lộ ra vẻ ngại ngùng.
 
Nàng nói xong còn có chút hối hận, tại sao mình ở trước mặt Lữ Yên Hàn lại không chú ý tới hình tượng như vậy?
 
Lữ Yên Hàn nghe xong, trong lòng hết sức vui sướng: “Công chúa thích là tốt rồi.” Sau đó nhìn đỉnh đầu của người trước mắt, đôi mắt lạnh lùng nhiễm chút ấm áp, giống như trong mùa đông giá rét đột nhiên có một đóa hoa mai kiềm diễm nở rộ, tuy vẫn lạnh lẽo như cũ nhưng trong lúc mơ hồ đã có chút bất đồng.
 
Sau đó, một tên thị vệ chậm rãi tiến vào từ cửa, sau khi được Lữ Yên Hàn đồng ý liền kề sát vào tai hắn nói mấy câu. Sau khi nghe xong Lữ Yên Hàn cau mày, trên mặt dường như lộ ra vẻ không vui dễ thấy.
 
“Thế tử gia có chuyện gì sao?”
 
nghe thấy giọng nói của Lý Kỳ Thù, vẻ mặt của Lữ Yên Hàn liền thả lỏng chút: “Ừm, để tại hạ kêu người đưa công chúa về.”
 
“Được.” Hôm nay Lý Kỳ Thù chơi rất vui, ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra vẻ vui sướng. Mới vừa nhìn thấy vẻ mặt không vui kia của Lữ Yên Hàn liền cho rằng nhà hắn có chuyện, nhưng hắn không nói thì nàng cũng không hỏi sâu, vì vậy chủ động nói rồi quay về chùa Tĩnh An để hắn dễ giải quyết việc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui