Nốt chu sa của thế tử gia

Sau khi Lý Kỳ Thù trở lại An Tĩnh tự không lâu Ứng Quý liền dẫn theo Mạc Tầm tìm đến rồi.
 
Ứng Quý rất tích cực quét điểm hảo cảm cho Lữ Yên Hàn trước mặt Lý Kỳ Thù: "Thế tử gia nhà chúng ta thấy lần trước Công chúa bị ho khan, này không phải, bảo ta dẫn theo Mạc thần y đến xem của ngài một chút."
 

"Mạc thần y?"
 
Lý Kỳ Thù hết sức kinh ngạc, danh tiếng của Mạc Tầm vang danh cả Ly triều, hơn nữa nghe đồn vị thần y này bặt vô âm tín, người bên ngoài khó có thể mời được, hắn chỉ chữa bệnh cho người mình muốn chữa. Hơn nữa.... Không khỏi còn quá trẻ rồi, vì thế mấy ngày trước khi Lý Kỳ Thù nghe Lữ Yên Hàn gọi tên Mạc Tầm còn tưởng là trùng tên nữa.
 
Nhìn đám thái y râu tóc bạc phơ ở thái y viện quen rồi, lại nhìn Mạc Tầm trước mặt, Lý Kỳ Thù vẫn có chút không thể tin được.
 
Mạc Tầm một mặt non choẹt, bởi vậy dù đã 26 tuổi vẫn là bộ dáng 17, 18 tuổi, hắn nhìn Lý Kỳ Thù nháy mắt một cái: "Công chúa không tin ta là Mạc Tầm?"
 
"Không dám, không dám, chỉ là...."
 
"Chỉ là sao nhìn ta trẻ vậy đúng không, ha ha ha, ta đây gọi là thuật giữ nhan ~~~~" Mạc Tầm cũng biết suy nghĩ của Lý Kỳ Thù, đùa vui nói.
 
"Mạc thần y quả thật là bảo dưỡng vô cùng tốt."
 
Nghĩ đến một mảnh ý tốt của Lữ Yên Hàn, Lý Kỳ Thù cũng không khước từ, nói một câu: "Vậy xin mời Mạc thần y đi vào." Sau đó quay đầu lại căn dặn Mai Lan Trúc Cúc: "Chuẩn bị trà ngon và điểm tâm mang lên phòng khách."

 
Mạc Tầm đối diện với Công chúa mang khăn lụa, đè lên khăn lụa mà bắt mạch cho nàng, vừa bắt mạch vừa ăn điểm tâm. Mai Lan Trúc Cúc ở một bên không khỏi cảm thấy vị thần y này không quá đáng tin.
 
Sau đó Mạc Tầm vẫn tiếp tục cười đùa, lại hỏi đồ ăn thường ngày của Lý Kỳ Thù, dặn nàng ăn ít những đồ "đại bổ": "mấy ngày gần đây" ăn thanh đạm một chút là được rồi, còn kê cho nàng vài đơn thuốc bổ, nói là có thể giảm bớt đau đớn.
 
Sau khi hắn đi Lý Kỳ Thù vẫn còn ngại ngùng mặt đỏ bừng, dù sao đến kỳ của con gái, để cho một nam tử nhân vậy quan tâm thật sự là có chút ngại ngùng.
 
Thật ra sau khi Mạc Tầm dời đi cũng nghĩ không ra, Lữ Yên Hàn gửi thư cho mình, còn nói ra chuyện này, cũng thật sự là làm khó hắn. Quả nhiên, người này một khi đã thích một người thì tất cả những hành động đều trở nên không bình thường, đột nhiên bĩu môi, Mạc Tầm nhìn về phía tà dương đứng lại hồi lâu, lại nhìn về một hướng khác.

 
Thật ra hắn cũng có người mình thích, cô nương kia, cũng không thích tự chăm sóc bản thân mình.
 
Đợi Mạc Tầm đi rồi, Lý Kỳ Thù đứng trước cửa sổ hồi lâu, mãi đến khi tất cả nụ cười tan biến trên mặt, ánh trăng từ trong đám mây mù chậm rãi lên cao mới trở về phòng.
 
Từ trước đến giờ nàng luôn mẫn cảm, vừa nãy sự khác thường trên khuôn mặt Mạc Tầm trong giây lát bắt mạch nàng cũng đã nhìn ra, bỗng nhiên xoa xoa cổ tay , Lý Kỳ Thù lẩm bẩm một câu: "Chẳng lẽ lại một lần nữa giẫm lên vết xe đổ sao, không nghĩ đến sống lại một đời cũng thoát không được việc mất sớm, có điều.... Hình như cũng không có gì khác biệt đi, đúng không." Sau khi thở dài một tiếng vào hư không, Lý Kỳ Thù nằm lên giường, thật lâu chưa ngủ.
 
Trong bóng đêm, Lữ Yên Hàn ở một bên khác cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn về phía dấu ấn mà bình sứ kia để lại hồi lâu chưa hồi thần.
 
Bụi tro vô cùng bé nhỏ rơi trên mặt bàn tạo thành một vòng tròn nhỏ, nhưng giờ phút này cũng đã hết rồi, nhưng thị vệ của hắn rõ ràng không tra được cái gì, cũng không nói rõ bình sứ ở nơi này chứa đồ gì, vậy, ai cầm nó đi?
 
Lữ Yên Hàn sờ sờ tro bụi trên bàn, cũng không nhiều, nhìn bộ dáng là vừa bị lấy đi không lâu.
 
Mắt của hắn hơi nhíu lại, đăm chiêu nhìn dấu ấn tro bụi để lại kia, gió nhẹ từ ngoài cửa thổi vào, thổi bay ống tay áo của hắn, Lữ Yên Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, hai người này, sẽ không có liên hệ gì chứ?
 
Sau đó lại lắc đầu, độ khả thi trong này thật sự quá nhỏ, dù sao ở trong cung sao lại có người muốn mưu hạ Lý Kỳ Thù chứ, nàng thân là trưởng Công chúa, một không hung hăng càn quấy, hai không hại đến mạng người, lại không liên quan đến tranh chấp đế vị, cũng không có liên quan gì với Tần phi trong cung. Tuy nói rằng tình cảm huynh đệ không quá thân mật, nhưng cũng không tính là ác liệt, thật sự là không có lý do gì.
 
Nhìn chăm chú vòng bụi nhàn nhạt này hồi lâu, Lữ Yên Hàn vẫn rời khỏi căn phòng này, trên mái hiên nổi lên một cơn gió, sau đó lại yên tĩnh lại.
 
Hai người đều là một đêm không ngủ, ngày hôm sau Lữ Yên Hàn mang theo một ít thuốc bổ mà Mạc Tầm kê đơn sau khi về nhà riêng vào ban đêm lấy đến Tĩnh An tự.
 
***
 
Thích Không vừa mới giảng kinh lý cho hòa thượng xong liền thấy được Lữ Yên Hàn xách theo hộp cơm đến, nói: "Ta cảm thấy ngươi nhất định là đến tìm Công chúa."
 
Lữ Yên Hàn một bộ đó là chuyện đương nhiên nhìn hắn.
 
"Ngươi cũng quá không tim không phổi rồi, chúng ta mấy năm không gặp, ngươi không nhớ ta chút nào sao?" Thích Không ở phía sau cau mày: "Hơn nữa ta còn xảy ra biến cố lớn như vậy, ngươi không hiếu kỳ?"

 
"Nếu ngươi muốn thì nói cho ta nghe."
 
"Ngươi cái người này, thật sự là không nể tình chút nào," Bỗng nhiên bên cạnh có một hòa thượng đi ngang qua hành lễ với Thích Không, Thích Không nhanh chóng thẳng người nghiêm nghị đáp lễ, chờ sau khi tiểu hòa thượng kia đi mới khôi phục lại bộ dáng vui cười: "Thôi thôi, ta cũng không nhiều lời với ngươi nữa, ngày mai tìm thời gian chúng ta tâm sự đi, đây là địa bàn của ta."
 
Thích Không với điều này cũng vô cùng kiêu ngạo, bây giờ hắn là trụ trì của Tĩnh An tự, hòa thượng trong chùa gặp được hắn đều phải chào một tiếng sư phụ hoặc trưởng lão đấy.
 
"Ừ, mai gặp." Lữ Yên Hàn đáp một tiếng, sau đó từ từ đi tìm Lý Kỳ Thù.
 
Thật ra Thích Không cũng biết Lữ Yên Hàn là tính tình gì, từ trước đều là như vậy, ngươi không nói hắn sẽ không hỏi, chuyện gì cũng phải đợi ngươi nghĩ thông rồi chủ động nói với hắn, hắn mới nghe. Cũng không biết hắn là tình cảm chậm chạp, hay là vì cái khác.
 
Thích Không ở chỗ không có người nhún vai một cái, quên đi, nghĩ mấy cái này làm gì, dù sao ngày mai chuẩn bị cho hắn hai bình rượu ngon, chính mình uống hai chén trà ôn lại chuyện cũ là được rồi, nói đến hắn cũng rất nôn nóng nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của tên diêm vương mặt không cảm xúc này sau khi nghe thấy chuyện cũ của mình.


 
***
 
Buổi trưa Lý Kỳ Thù còn chưa ra khỏi phòng, Mai Lan Trúc Cúc ngoại trừ sáng sớm đưa nước rửa mặt và điểm tâm vào lại bị dặn dò về phòng của chính mình không cần đến, lúc này cũng rất lo lắng.
 
Nhìn thấy Lữ Yên Hàn lại đây, dường như thấy được cọng cỏ cứu mạng, chạy bước nhỏ đến: "Thế tử gia, ngài giúp chúng ta khuyên nhủ Công chúa đi, hôm nay ngài ấy từ sáng đến giữa trưa đều không đi ra ngoài, giam mình trong phòng không biết làm gì."
 
 Lữ Yên Hàn nghe xong nhìn về phía cửa lớn đóng chặt, giao hộp cơm cho Mai Lan, sau đó nói: "Các ngươi về phòng trước đi, ta xem nàng."
 
Mai Lan và Trúc Cúc có chút khó xử, nhưng sau đó Trúc Cúc lại dậm chân, kéo Mai Lan rời đi.
 
Lúc Mai Lan rời đi còn nghĩ linh tính: "Để Công chúa và nam tử xa lạ ở cạnh nhau sao được."
 

"Lữ Thế tử đâu phải người ngoài, ngươi không thấy mỗi lần Công chúa ở cạnh hắn đều rất vui vẻ sao, hơn nữa nhìn bộ dáng Lữ Thế tử cũng không phải người như vậy. Bây giờ Công chúa quan trọng nhất, nếu thật sự có thể khuyên nhủ Công chúa cũng tốt."
 
Mai Lan suy nghĩ một chút, cũng chấp nhận lời giải thích của Trúc Cúc, xác thực, bây giờ Công chúa từ hôn, lại bị thánh thượng nhốt ở nơi này, cũng chỉ có Lữ Thế tử tâm tâm niệm niệm nhớ về Công chúa, mỗi ngày đều đến thăm, chọc nàng vui vẻ.
 
Mà lúc này trước cửa phòng Lý Kỳ Thù, Lữ Yên Hàn cũng không đi vào, chỉ đứng ở cửa, hơi dùng lực, nói với bên trong.
 
"Công chúa là đang lo lắng cái gì?"
 
Bên trong yên tĩnh, không có tiếng trả lời, Lữ Yên Hàn lại gọi thêm mấy tiếng, bên trong mới truyền đến một tiếng mệt mỏi: "Ừ."
 
Lữ Yên Hàn nghĩ đến hôm qua rõ ràng còn xem bóng ngựa khá vui vẻ mà, sao bây giờ lại thành như vậy, lại nghĩ đến hôm qua Mạc Tầm đến xem bệnh cho Công chúa, có phải là tiết lộ cái gì không. Nhưng Mạc Tầm từ trước đến giờ tính tình cẩn thận, mình cũng đã căn dặn nếu có chỗ nào không bình thường trước tiên phải nói cho hắn biết rồi mới nói.
 
"Vậy Công chúa có thể nói cho thần ---"
 
Lữ Yên Hàn chưa kịp nói xong, cửa đã "lạch cạch" mở ra, bên trong là một mỹ nhân tóc đen dài mượt, mắt đỏ ửng, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân trước mặt: "Thế tử biết rõ còn hỏi." Trong giọng còn lộ ra oan ức khiến người ta đau lòng, làm cho Lữ Yên Hàn hận không thể ôm lấy nàng ngay lập tức để an ủi.
 
Nhưng lý trí khắc chế hắn. Nhìn Lý Kỳ Thù khóe mắt ửng hồng trước mặt, trong lòng Lữ Yên Hàn như có kiến đang bò qua.
 
Mi tâm Lữ Yên Hàn trầm xuống, hỏi: "Lời ấy của Công chúa có ý gì?"
 
Lý Kỳ Thù xoay người lại, có lẽ vừa nãy khóc trong phòng quá lâu, ngay cả âm thanh cũng run run: "Ta không phải là, sắp chết rồi sao, có gì mà phải giấu."
 
Cho dù là người kiên cường hơn nữa, đối mặt với cái chết cũng không thể thờ ơ, có lẽ cuối cùng bạn nhìn thấy mặt người ấy không biết sắc, kiên cường như lúc đầu, nhưng bạn sẽ không biết được, trong lòng người ấy đã từng giãy giụa bao nhiêu, nghĩ đến bao nhiêu loại khả năng mới có thể cười đối mặt với việc sinh mệnh kết thúc.
 
Mà lúc này Lý Kỳ Thù đang ở lúc sụp đổ và mê mang, vừa trọng sinh không lâu, thật ra nàng cũng không biết nên đối mặt với tương lai như thế nào, nhưng ít nhất nàng biết, chính mình sẽ không dẫm vào vết xe đổ cả đời, nhưng ông trời lại trêu đùa nàng, càng làm cho nàng lại một lần nữa đối diện với thời gian không tìm ra triệu chứng, không có thuốc chữa, từ từ chờ đợi cái chết.
 
Lữ Yên Hàn đột nhiên không biết nói cái gì, không biết sao Lý Kỳ Thù lại biết chuyện nàng trúng độc. Nhưng chỉ có thể cố hết sức động viên nàng.
 
"Công chúa, độc này có thể giải."
 
"Độc?" Sau khi Lý Kỳ Thù nghe thấy chữ đó mắt chứa lệ, quay người nhìn về phía Lữ Yên Hàn.
 
Lúc này Lữ Yên Hàn mới nhanh chóng phản ứng lại, thì ra Công chúa chỉ xem là mình bị bệnh, cũng không biết mình trúng độc. Chỉ cảm thấy chính mình quá mức lỗ mãng, theo bản năng đã nói ra.

 
"Chẳng lẽ không phải ta bị bệnh không thể trị?"
 
Lữ Yên Hàn nghĩ nếu đã nói ra, vậy còn không bằng giải thích rõ ràng, để tránh Lý Kỳ Thù một mình ưu tư giống như này, lấy nước mắt rửa mặt, độc này còn giải hết, đã khóc thành bệnh.
 
"Không phải, loại độc này, có thể giải." Lữ Yên Hàn nói từng chữ, hắn cũng không cảm giác mình đang lừa Lý Kỳ Thù, bởi vì thuốc giải hắn nhất định sẽ tìm ra, chắc chắn hắn sẽ không giống đời thứ nhất, cuối cùng chỉ có thể nghe tin Lý Kỳ Thù mất mà không làm được gì.
 
Lý Kỳ Thù bán tín bán nghi, bình tĩnh nhìn về phía Lữ Yên Hàn: "Lời Thế tử nói là thật?"
 
"Lữ mỗ vạn lần không dám lừa dối Công chúa."
 
Lý Kỳ Thù nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng không hề có ý lừa gạt của Lữ Yên Hàn, lại nghĩ đến mấy ngày nay hắn ở bên cạnh mình thế nào, nghĩ nghĩ, nhìn bộ dáng của hắn cũng là không gạt mình.
 
"Vậy tại sao hôm qua Mạc thần y không nói cho ta biết?"
 
Lữ Yên Hàn dừng một chút, nghĩ một hồi giải thích: "Khi hắn còn chưa nắm chắc loại độc trên người Công chúa sẽ không dễ dàng kết luận, chờ ngày mai ta bảo hắn đến khám lại cho nàng, nếu xác thực là trúng độc chắc chắn sẽ báo cho Công chúa, hơn nữa, danh tiếng của Mạc thần y, Công chúa cũng đã nghe rồi."
 
Lúc này Lý Kỳ Thù cũng bình tĩnh lại, suy nghĩ đầu đuôi câu chuyện một chút, lại nghĩ đến Mạc thần y trong lời đồn thật sự cũng không phải người tuân thủ quy củ gì, liền tin lời giải thích của Lữ Yên Hàn.
 
Nàng hít thở sâu mấy cái, sau đó đỡ cửa nói rằng: "Đa ta Thế tử gia, hôm này nhìn thấy dáng vẻ của ta thế này, thật sự để Thế tử chê cười rồi, ta ở đây bồi lễ Thế tử, mong Thế tử không cần tính toán." Lý Kỳ Thù hết sức cứu vãn hình tượng trước mặt Lữ Yên Hàn, bộ dáng thường ngày vất vả xây dựng của mình bị sụp đổ quá rồi.
 
"Không sao." Lữ Yên Hàn nhìn Lý Kỳ Thù nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng quý nữ không tìm được khuyết điểm này, hơi ngẩng đầu, rất muốn để nàng biết được sự cô tịch trong đôi mắt, thật ra nàng không cần giả vờ không có chuyện gì trước mặt hắn. Hắn tình nguyện để tiểu cô nương khóc thật to một chút, cũng tốt, giảm bớt tích tụ trong lòng.
 
"Đúng rồi, thần mang theo chút thuốc bổ, để thần đi hâm nóng cho người, nếu như có khẩu vị, có thể nếm thử." Sau đó Lữ Yên Hàn lại nói.
 
Lý Kỳ Thù nghe vậy khẽ cúi người, một bộ thanh tao lịch sự: "Vậy thì đa tạ Thế tử gia rồi."
 
"Không cần đa tạ."
 
Lữ Yên Hàn nói xong câu đó liền rời đi, hắn biết, bây giờ tốt nhất vẫn để Lý Kỳ Thù ở một mình một lát, để cho nàng tiếp nhận chuyện này, cũng không biết, Lý Kỳ Thù cũng giống như hắn trọng sinh sống lại, đã trải qua thời kỳ bị độc xâm nhập vào xương cốt.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận