Edit: Nặm
-----
Mọi người đang đợi Lâm Trản phát biểu vài lời.
Không sao cả, Lâm Trản nghĩ, nếu Dư Tinh cũng nói rồi thì cô cũng thử xem.
Chỉ có một câu thôi mà.
Trong mắt Thẩm Tức, giờ phút này Lâm Trản đang hít một hơi thật sâu, hai tay vô thức nắm chặt thành quyền.
...Chẳng lẽ giờ không chọn cô thì sẽ bị ăn đòn hả?
Cô nắm chặt tay, không đếm xỉa gì nói: "Đêm qua nhìn trăng ngắm sao còn gọi tớ là bé đáng yêu. Bây giờ có mới nới cũ, muốn vứt bỏ người ta đấy à?"
Nói xong, kiên quyết tiếp lời: "Không được, tớ không cho."
...
Ờ...sự nũng nịu này...mềm cứng kết hợp, ngọt ngào pha chút khí thế...
Trong phút chốc, đám đông im lặng đến quỷ dị.
Tôn Hồng đẩy đám người ra, nghi hoặc hỏi: "...Chị Trản, chị đang làm gì vậy?"
Lâm Trản: "..."
Mọi người lục tục phản ứng lại.
"Trời ơi Lâm Trản, cậu làm cái gì vậy!!?"
"Tớ chưa hề thấy một Lâm Trản thế này! Hello? Xin hỏi cậu có phải là Trản lạnh lùng của tụi tui không?"
"Hahahahahahahahahahahaha!"
Lâm Trản thấp giọng quát: "Không được cười."
Bọn họ nào ngừng lại được, nhất là đám con trai cười đến nỗi ngã chổng vó rung chuyển cả khu rừng, dọa cho lũ chim sợ vỗ cánh phành phạch bay đi mất.
Thực sự mắc cười tới vậy á?
Đợi đến khi làn sóng tiếng cười qua đi, Lâm Trản mới nghe Trương Trạch bảo.
"Đêm qua cậu cùng cậu ấy đi ngắm sao hả? Còn gọi người ta là bé đáng yêu nữa chứ? Từ lúc nào phát triển đến mức gọi người ta là bé đáng yêu rồi?"
Trọng điểm lại một lần nữa kéo về.
Có người hét lên: "Thiệt là khó chấp nhận!"
"Vô trọng điểm, vô trọng điểm đi." Tề Lực Kiệt nói: "Cười tiếp nữa thì trời tối mất."
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi còn có tận hai mỹ nhân. Tuy biết hơi khó khăn nhưng chủ tịch cậu mau chọn đi."
Thẩm Tức lạnh lùng đáp: "Tôi đã chọn rồi."
Thở dài, anh nhìn Lâm Trản đang đứng ở một bên, bất đắc dĩ tiếp lời: "Lâm Trản, còn không qua đây?"
Sau khi nhận ra mình đã được chọn, Lâm Trản vội vàng đáp: "Ồ, để tớ lấy túi vẽ đã..."
Mang túi vẽ lên lưng xong, bọn họ xuất phát qua bên phải.
Trên đường đi, Lâm Trản nói với Trịnh Ý Miên: "...Tớ thấy những nỗ lực của mình thật đáng giá, ít nhất tớ cũng đã được chọn."
Trịnh Ý Miên: "..."
"Tớ thấy Thẩm Tức vốn có ý định chọn cậu, nhưng bởi vì câu nói kia lại khiến cho cậu ấy dao động."
Lâm Trản: "...Vậy à."
*
Sương mù tan đi, toàn bộ ngọn núi bị bao phủ trong cảnh nhàn tản không tên.
Tuy vừa nãy làm mất khá nhiều thời gian, cơ mà bây giờ vẫn được xem là sáng sớm.
Trong không khí sáng sớm có sương mù, Lâm Trản nắm bàn tay lại, cảm giác được lòng bàn tay ươn ướt.
Khung cảnh trước mắt rất đẹp, toàn bộ đều là cây cối và tảng đá lớn tự nhiên hoang sơ, trông chúng tinh xảo đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Những lốm đốm màu vàng nhạt chiếu xuống rải rác khắp mặt đất, chúng đều là những đốm sáng chập chờn.
Giẫm lên, nó liền lơ lửng ở mũi chân.
Đất dưới chân xốp, khi giẫm lên có thể nghe thấy tiếng nghiền nhẹ.
Tâm trạng bởi vậy cũng trở nên tươi sáng, cởi mở hơn.
Lâm Trản lưng đeo túi vẽ, đi xuyên qua hàng cây, đống cỏ khô đuổi theo Thẩm Tức ở phía trước.
Dưới tán cây xanh ngắt, bóng lưng của anh càng thêm thẳng tắp.
Dù có làm gì đi nữa, dường như anh vẫn luôn là người mở đường, luôn bình tĩnh và lý trí, vững vàng đối đáp.
Chỉ thế thôi cũng đủ khiến cô mê mệt mãi.
Trịnh Ý Miên mang theo máy ảnh để chụp, còn Lâm Trản chê nó phiền phức nên chỉ dùng camera trên điện thoại, mở bố cục hình vuông rồi chụp vẫn vô cùng đẹp.
Đi được gần một tiếng, Trịnh Ý Miên bắt đầu thấm mệt.
Cô ấy không khỏe bằng Lâm Trản, trong khi túi vẽ thực sự rất nặng, cô ấy có thể cầm cự được cả tiếng là đã giỏi lắm rồi.
Lâm Trản đưa tay ra: "Để tớ mang giúp cậu."
Tề Lực Kiệt một thân trống không mở miệng nói: "Thôi, để tớ mang cho, tớ không mang dụng cụ theo."
Lâm Trản cười nhìn về phía Tề Lực Kiệt: "Kiệt Kiệt, hôm nay ra dáng đàn ông đích thực vậy."
Tề Lực Kiệt: "Ông đây ngày nào cũng là đàn ông đích thực nhá."
*
Lâm Trản tăng tốc độ chạy tới đằng trước.
Thẩm Tức khá là thích chụp ảnh côn trùng.
Lâm Trản hỏi anh: "Balo của cậu có nặng không, có cần tớ mang giúp không?"
Thẩm Tức: "..."
Hình như có gì đó sai sai.
Lâm Trản tiếp tục nịnh nọt: "Vậy cậu có khát không? Muốn uống nước không?"
Thẩm Tức rốt cục không nhịn được nữa, vẻ mặt có chút dao dộng, khóe miệng nhếch lên: "Mấy lời này phải để tôi hỏi chứ?"
Lâm Trản sờ mũi: "Cậu cứ bất động mãi nên tớ phải chủ động thôi, không thì làm sao?"
Nói xong, cô cảm thấy lời mình nói hình như còn có nghĩa khác nữa, nghĩ tới điều gì đó, mặt đột nhiên đỏ bừng.
Thẩm Tức cảm nhận được người bên cạnh tự nhiên lại ngượng nghịu, song chẳng biết cô đang phơi phới cái gì.
Lâm Trản ho khan, đổi hướng: "Tớ hỏi xong rồi, bây giờ tới lượt cậu."
Thẩm Tức: "..."
Lâm Trản: "Nhanh lên đi."
Thẩm Tức nhìn Lâm Trản như muốn xác nhận có phải cô đang có ý đồ xấu xa gì không. Thế mà một lúc lâu sau, anh vẫn hỏi: "Túi của cậu nặng không?"
Ánh mắt Lâm Trản lộ ra sự giảo hoạt: "Cậu muốn mang giúp tớ hả?"
Thẩm Tức: "..."
Diễn biến này hình như hơi sai sai.
Cơ mà nếu cô thấy nặng thật thì anh có thể giúp mang đi một đoạn.
Dù sao cũng là con gái, dù có khỏe đến đâu cũng không bằng bọn anh.
Thẩm Tức vươn tay, ngoắc ngoắc ra hiệu cho cô đưa đồ qua đây: "Ừm."
Lâm Trản ra vẻ thẹn thùng, đặt tay lên lòng bàn tay của anh, nhanh chóng nói: "Túi của tớ đúng là nặng thật, nhưng mà tớ không nặng đâu."
"Không thì cậu cõng tớ đi."
Thẩm Tức rút tay mình về.
Lâm Trản trêu chọc Thẩm Tức thành công, cười không ngừng ở sau lưng anh, dụng cụ trong túi vẽ theo cơ thể phập phồng của cô va chạm nhau phát ra tiếng động.
Tiếng cười của cô gái ngọt ngào, giòn giã. Không nhiễm thế tục và cũng chẳng mượt mà bóng bẩy.
Anh đã nghe qua rất nhiều tiếng cười, trầm muộn, sinh động, nịnh nọt, giả dối.
Giọng của cô có thể nói bùi tai, trong cái bùi đó lại có phần đặc biệt.
Thẩm Tức nghĩ có lẽ là do anh đã lâu không chú ý đến tiếng cười của con gái nên mới thoáng thất thần như vậy.
Lâm Trản trêu chọc người ta thành công nên dương dương tự đắc vô cùng, đến nỗi đi đường còn hơi phiêu phiêu.
Thẩm Tức quay đầu lại, dùng giọng điệu vô tình nói: "Đi phải nhìn đường, nếu ngã thì tôi không đỡ đâu."
Lâm Trản bĩu môi: "Không đỡ thật à?"
Thẩm Tức: "Thật."
Chợt anh nghe thấy một tiếng "ui da", quay người lại thì thấy Lâm Trản đang ngồi dưới đất, dựa vào một cái cây.
Cú ngã này giả quá, còn cố tình tìm chỗ sạch sẽ để ngã nữa chứ.
Thẩm Tức vờ như không thấy mảnh giấy ở dưới người cô.
Anh nhướng mày hỏi: "Sao thế?"
Lâm Trản bắt chước nhướng mày theo, chậm rãi kéo dài giọng ----
"Cậu không thấy à, tớ đang ăn vạ đó."
Cô gái đưa tay ra, những ngón tay trắng nõn cân đối đặt ngay dưới mắt anh, chỗ đầu ngón tay vẽ thành một vòng cung tròn trịa.
Rõ ràng chẳng có gì hết, nhưng anh lại cảm thấy có một cái đuôi hồ ly nhỏ mọc ở phía sau cô.
Ánh mắt bé hồ ly đầy ngây thơ, vẻ mặt chân thành tha thiết, duy chỉ có cái đuôi xù xì ở sau lưng đang đung đưa không ngừng trong không trung.
Bé hồ ly chớp chớp đôi mắt trong suốt hỏi anh: "Cậu dìu tớ với được không?"
Ánh sáng và bóng tối chập chờn.
Thẩm Tức nghĩ, bây giờ người ăn vạ cao siêu vậy sao?
*
Thẩm Tức đi tới trước mặt cô, ngồi hơi xổm xuống, hai tay đặt lên đầu gối, cố nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh vẫn còn lý trí để hỏi: "Nếu tôi giúp cậu thì sao?"
Đầu lưỡi của bé hồ ly lướt qua khóe miệng, sau đó rụt lại. Dùng giọng điệu rất chi là quyến rũ nhưng lời nói ra vẫn rất đoan chính.
"Tớ sẽ cảm ơn cậu."
"Không." Thẩm Tức nhìn chằm chằm vào môi cô: "Cậu sẽ ăn thịt tôi."
Lâm Trản nở nụ cười.
"Vậy cứ thử xem, không thử thì sao biết được. Không có trắc trở thì sao hái được quả ngọt?"
Có lẽ cô sẽ lấy tiền của anh hoặc thứ gì khác, Thẩm Tức không biết và cũng chẳng đoán ra.
Dù sao anh chẳng tin cô sẽ không lấy thứ gì.
Song bất chấp điều này, như thể bị điều khiển bởi cái gì đó, anh vẫn không kìm được đưa tay ra.
Nắm chặt, nâng lên.
Xúc cảm dưới tay trơn nhẵn non nớt, giống như trứng gà mới bóc vỏ còn đọng lại hơi ấm. Lâm Trản được anh kéo lên với một lực rất lớn, tay theo quán tính tuột xuống.
Thẩm Tức cảm giác tay trượt xuống liền cầm lấy cổ tay của cô.
Nhỏ quá.
Chẳng biết sao lại khỏe tới vậy.
Bởi vì kéo lên nên anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn cô thì nghiêng về phía trước, bước chân xê dịch.
Đầu cô đúng lúc tựa ngay lên vai anh.
"Tớ sẽ kiện cậu." Lâm Trản thấp giọng nói: "Thẩm Tức, cậu có nhận tội không?"
Ánh mắt Thẩm Tức hơi động: "Vừa nãy tự cậu ngã mà."
"Không phải." Cô cười khúc khích: "Rõ rãng là tại cậu đánh trúng vào trái tim tớ."
Thẩm Tức còn chưa kịp phản ứng, Lâm Trản đã lùi lại hai ba bước.
Lâm Trản cắn cắn môi, ánh mắt lập lòe.
Không được...không được nói nữa...
Lời thoại xấu hổ như thế làm cô không thể nặn thêm câu nào nữa, mà đúng hơn là vì cô chưa có nhiều kinh nghiệm với những việc như vậy nên lúc này không tránh khỏi căng thẳng đến mức bay hồn.
Còn chưa bắt Thẩm Tức tới tay, cô đã đỏ mặt run chân.
Trong tích tắc, một luồng nhiệt xông lên đầu Lâm Trản, đốt cháy cả cơ thể cô, mặt và vành tai dâng lên cảm giác khô nóng dữ dội.
...Ghẹo Thẩm Tức thú vị và kích thích đến vậy sao?
Xấu hổ quá đi mất.
Cô đeo túi vẽ vội bỏ chạy trước, nhịp chân lộn xộn, mái tóc ngắn đung đưa trong không trung.
Như một con nai con chỉ biết đâm đầu mà chạy.
Thẩm Tức nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, trong lần dâng lên sự khó hiểu thứ hai.
Anh thực sự không hiểu được mạch não của Lâm Trản.
Điều khiến anh bối rối hơn nữa là tại sao lời thoại sến súa, dễ đoán như vậy, vừa nghe đến anh vẫn cảm thấy bản thân như bị điện giật vậy.
Điên rồi.