Nothing Gonna Change My Love For You

Cũng đúng... bọn đó tưởng nó với hắn là một couple nên mới như thế... muốn giết nó để hắn phải đau khổ... rồi rút lui khỏi cương vị Leader tương lai. Bọn đó cũng thấy được hắn là con bài chủ chốt của Tổ chức, nếu hắn lui... thì Tổ chức đó sẽ mau chóng đi xuống... Vậy thì, kẻ thù như bọn người kia sẽ thừa cơ mà nhúng tay vào... Có lẽ, nếu kì này giết nó thành công thì đây sẽ là một đòn " dằn mặt" khá đau đớn với hắn... Nếu thế, so với việc giết hắn thì giết " người yêu" của hắn sẽ khiến hắn dằn vặt hơn... Hah, bọn đó hiểu lầm rồi!

- Bị như thế bao nhiêu lần?- nó nhíu mày.

- Ko đếm xuể! Nhất là khi đi 1 mình!- hắn.

- Vậy ra những lúc kia là có Ken nên bọn đó ko vội hành động?- nó ngộ ra.

Hắn gật đầu, Ken cũng là một xã hội đen, ba Ken có quan hệ mật thiết với ba hắn nên chuyện của Ken bọn đó biết cũng ko có gì là khó hiểu.

Thấy mặt hắn có chút gì đó bất thường... Môi hắn đột nhiên nhạt hẳn đi, thấy hắn cứ ôm lấy bả vai trái nó lúc này mới vỡ lẽ... gạt tay hắn ra... cánh tay phải của hắn dính đầy máu... thì ra là trong lúc che cho nó... hắn đã bị thương... có lẽ vết thương khá sâu nên mới ra nhiều máu như thế... bọn đó ra đòn xem ra cũng " khiếp" thật...

Vậy mà nãy giờ nó lại ko biết gì? Một phần cũng là do hắn mặc áo đen nên ko thể thấy được màu của máu... phần còn lại là do hắn đã kìm nén cảm xúc quá tốt... đau thế mà vẫn dẫn nó chạy mãi ko dừng... thời gian chạy lâu như thế... chứng tỏ hắn cũng đã chịu đựng trong khoảng thời gian tương đương...

Hắn cắn chặt môi dưới, chân mày châu lại khá sâu... đây là lần đầu nó thấy hắn có dáng vẻ như thế... Đôi mắt xám vẫn lạnh như thế nhưng... nó vẫn nhuốm chút màu mệt mỏi...

Nó xem xét lại tên đường, gọi người lên giúp đỡ... Trong khoảng đó, nó đỡ hắn ra trạm xe buýt ngồi chờ... Nó cho hắn gối đầu lên tạm đùi mình... hắn có vẻ cũng ko còn sức để mia mai hay trêu ngươi nó như mọi lúc... Nhịp thở của hắn lâu lâu lại bị đứt quảng... nghe có vẻ nặng nề... Có đứa mắt nhìn hắn... nhìn con người hắn lúc này thật lạ, nói sao nhỉ??? Như một con ác quỷ bị thương chăng??? Sao nó lại thấy tim mình có chút gì đó bất thường... Cái gì mới được chứ??? Nội tâm nó cũng ko yên ổn...

Cảm nhận được mùi hương nơi cánh mũi... tuy có chút mệt mỏi... nhưng hắn vẫn nhắm mắt hờ lại...

Có chút gì đó bình yên trỗi dậy... bình yên mang màu của nắng...

Thật xa nhưng hóa ra cũng thật gần...

Đây là lần thứ 2 hắn giúp nó đỡ đòn...

Xe đến, 2 tên đàn em có vẻ ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt:

- Anh Jun...??? - 1 tên ngập ngừng hỏi.

- Trúng gió!!! Ko sao!!! - hắn gượng ngồi dậy, mặt tái nhợt.

1 tên đàn em mở cửa, giúp nó đỡ Jun vào xe.

Về đến nhà hắn, nó dìu hắn vào nhà, ra hiệu cho xe đứng chờ ở đó... Lúc sau, nó quay ra:

- 2 người đến bãi xe..... ở đường......., có chiếc xe của Jun, lấy nó về rồi vá lốp lại!- nó đưa vé xe cho 2 người.

- Về ko? Tao chở về luôn? - 1 đứa hỏi.

- Chưa phải lúc!

Để lại 2 tên ở đó với vẻ mặt " đơ" ko chịu được, nó quay trở vào nhà... Thấy hắn nằm trên giường, mắt cứ khép lại lờ đờ, mồ hôi trên trán ko ngừng vã ra... Con Gun cứ đứng đó mãi, xem chừng, nó cũng lo cho chủ nó lắm...

- Gun, ra ngoài đi! Chủ mày đang mệt!- nó.

Gun cứ hứ hứ mãi, con chó có vẻ ko muốn...

- Sẽ ổn! Tin tao!- nó.

Ko biết có hiểu được hay ko nhưng Gun đã ra ngoài, đuôi nó cụp lại, thỉnh thoảng lại quay đầu lại, bốn chân chầm chậm di chuyển... xem ra con chó có chút ko can tâm...

- Ổn??? - nó hỏi hắn.

- Ngoài da... ko đáng kể... -hắn.

Rõ ràng là hắn nói dối, nếu ko đáng kể thì hắn đã ko gục dễ dàng như thế... Vết thương chưa ăn sâu vào trong đã khiến hắn xây xẩm mặt mày như thế..., máu ra nhiều nhưng ra sao thì cũng ko nhiều bằng những lần đánh nhau trước đây, lần này tính ra còn ít... vậy mà hắn lại như thế, có chút gì đó ko bình thường...

- Lá bài đó... - nó ngập ngừng.

- Có tẩm chất độc... - hắn thở gấp.

Đúng là thế giới ngầm quả thật rất đáng sợ, họ " khử" nhau bằng những loại vũ khí, độc dược mà mình thí nghiệm ra... Nếu thế thì ko biết là loại độc này có làm hắn mất mạng ko???

- Có chết ko??? - nó.

Hắn chợt phì cười trước câu nói đó của nó, cười nhẹ và yếu ớt..., nhẹ như 1 làn gió..., tính nó đúng là nghiêm nghị và thẳng thắng thật... hỏi thế cũng được, ko biết phép nói giảm nói tránh gì cả, cứ như con nít... Tính tình nó đôi khi thật trái ngược với vẻ bên ngoài... bên ngoài lạnh như băng nhưng tính cách đôi khi như 1 đứa con nít, ngang ngược, bướng bỉnh, chỉ biết làm theo ý mình mà chưa bao giờ chịu sự chi phối của người khác nếu điều đó làm ảnh hưởng tới lợi ích của mình, ai nói gì cũng ko nghe... có thể gọi là " nít hư" ko nhỉ???

Có một cái gì đó vừa thoáng qua tim nó... Nụ cười của hắn... có chút gì đó... thật khác biệt, một nụ cười rất tự nhiên, ko fake... ko giễu cợt, ko khinh thường, ko mỉa mai... Có chút gì đó... yên bình... yên bình đến mức nó ko dám làm gì... chỉ sợ... nụ cười đó vụt tắt... Đã bao giờ hắn cười với người nào như thế??? Thì ra một thằng con trai "tồi" như hắn, hiếu thắng như hắn... ko coi trọng ai ngoại trừ 2 người thân thiết của mình ( Ken và Nan) lại sở hữu một nụ cười mang lại cảm giác cho người khác như thế... Có chút gì đó quen thuộc mà bản thân ko thể định hình rõ...

Nụ cười hiếm hoi đó kết thúc bằng cái nhếch môi rất chi là khinh thường khi thấy nó cứ đứng đó nhìn mình mãi như thế...

- Ko chết nổi! Đừng vội mừng!- hắn.

- Sure???- nó nhướng mày.

- Đã từng bị... tới sáng... có lẽ sẽ hết... - hắn.

Thấy hắn như thế, nó gọi về cho ông quản gia, đầu dây bên kia vừa nhấc máy, nó liền nói:

- Tối nay con ko về được!

- ............

- Dạ! Con biết rồi!

Nhà hắn tạm thời ko có ai cả, hôm nay là ngày cuối tháng nên những người giúp việc của nhà hắn đều được phép về quê thăm nhà kể cả bà quản gia cũng thế... thường thì lịch về của bà ko như những người khác nhưng vì lần này nhà bà có chuyện gì đó cần giải quyết nên bà cũng xin được " lui" sớm... Nếu cứ bỏ hắn suốt đêm 1 mình thế thì nó cugn4 ko an tâm vì dù gì... vì nó enn6 mới xảy ra cớ sự như vậy!!!

- Ko cần! Đi đi...

Hắn thở dài một cách nặng nhọc... Nghe nói thế, hành động của nó chợt khựng lại nhưng rồi nó lại lơ đi và tiếp tục công việc của mình...

- Khỉ thật!!! - hắn vơ chiếc li thủy tinh dùng để uống rượu đang được đặt ở chiếc bàn cạnh giường quăng xuống đất... vỡ tan - Ko nghe à??? Cút đi!!!- hắn thở ngày càng gấp, nặng nhọc, 2 tay chống lên giường để thế ngồi được giữ vững.

Nó đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng buông 1 câu nói:

- Yên đó!

Nói rồi nó cuối xuống thu gom mảnh thủy tinh, do dọn bằng tay nên một mảnh vỡ ghim vào tay nó, giật mình, nó rụt tay lại... máu nhỏ từng giọt xuống nhà... đỏ đậm...

- Cô tường mình là ai chứ? Để yên đó và bấm lẹ... con gái như cô... qua đêm tại nhà... một thằng con trai... hư hỏng thật đấy...

Hắn nói nhũng lời nặng nề nhất với nó hắn ko muốn nó ở đây để rồi chứng kiến được điều đó, sẽ có lúc cơn đau này lên đến đỉnh điểm, hắn đã từng bị... nên hiểu rõ... hắn ko muốn nó thương hại mình... hay chứng kiến được 1 điều mà bản thân hắn ko muốn nó thấu được...

Jun chợt nằm vã ra giường, mồ hôi túa ra ngày càng nhanh... tay hắn bấu chặt vào tấm drap giường, cắn chặt môi dưới đến túa máu... có lẽ cơn đau đã phát tán mạnh...

Hắn có vẻ đau đớn tuy thế hắn lại ko hề rên la, cứ cắn chặt một mình chịu đựng... có phải trong cuộc sống hàng ngày... hắn cũng như thế...cho dù đau hay tổn thương đến mấy vẫn chọn cách im lặng... giữ riêng cho bản thân mình... ko muốn ai biết đến sự tồn tại của nó... Mặt hắn lạnh nhưng chưa bao giờ nó thấy mắt hắn buồn... trong đó chỉ tồn tại những mảng băng khó tan...

Là nó ko thấy được hay vì hắn che giấu quá kĩ??? Kĩ đến mức ẩn sâu trong đó là một cảnh quan vô hồn...

" Tổn thương đến mức ko biết mình tổn thương... Nỗi đau tôi xin được giữ cho riêng mình..."

Cứ lau mồ hôi cho hắn mãi cũng ko phải cách... băng bó thì cũng băng cả rồi... áo mới cũng bị hắn làm cho ướt đẫm bởi những giọt mồ hôi... Hắn gượng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường... tay cứ ôm lấy bả vai... có lẽ đó là chỗ đau nhất...

Nó ngồi lên giường, đối diện với hắn... ko để cho hắn kịp nói thêm gì nó đã làm một hành động táo bạo đến mức khiến hắn sững lại... nó ghì mạnh cổ áo hắn về phía mình, theo đã áắn chúi về phái nó, " khóa môi" thành công... Việc này chắc có lẽ có tác dụng... hắn ko còn thở gấp nữa... nhịp thở bắt đầu ổn định...

Môi hắn ấm, đầu lưỡi cũng rất ấm...

Môi nó lạnh, đầu lưỡi cũng rất lạnh...

Cả hai thứ đối lập hòa vào nhau như 2 thái cực... có được coi là phép bù trừ ko???

Người hắn vẫn còn đau, đau buốt... nỗi đau chưa lúc nào là giảm nhưng tại sao... hắn lại cảm thấy mọi thứ như biến mất??? Ào!!!

Cảm nhận được mọi thứ có vẻ ổn nó rời môi hắn đi... phớt nhẹ qua như 1 làn gió... Nó quay mặt đi, có lẽ hành đông nó còn nhanh hơn cả lí trí...

- Mặt đỏ... First kiss??? - hắn mỉm cười hứng thú.

Đúng thật đây là first kiss của nó... nhưng nó chả quan tâm đến vấn đề này... Nếu như làm như thế để giúp hắn vơi đi một phần thì cũng đáng thôi... Mà nó cũng ko ngờ là có lúc bản thân mình lại " lố lăng" như thế...

- Cô đúng là bad girl!!! Thế mà cũng được... - hắn nói khích.

- Bad nhưng ko buông thả... - nó.

- Như thế là buông thả! Nếu ko, tại sao lại lấy nụ hôn đầu ra mà kiss bừa bãi như thế? Nghe nói... - hắn cố tình kéo dài chữ - con gái chỉ trao nụ hôn đầu cho người mình yêu. Hay là... em phải lòng tôi rồi? - hắn nhìn thẳng vào mặt nó, cười 1 nụ cười khó nắm bắt, mang một chút ý trêu đùa...

- Ngủ đi!!! - nó nói một câu ko ăn nhập đến vấn đề của hắn.

- Về đi!- hắn.

- Ko- nó.

Hắn chợt thấy buồn ngủ đến lạ... sao kì thế nhỉ???

- Ly nước ban nãy có thuốc ngủ, giờ này, thuốc ngấm rồi! - nó

- Cô dám!- hắn.

- Lúc này thuốc ngủ dùng là có hiệu quả nhất! Ngủ đi, ít ra nó giúp anh qua được đêm nay!!!

Nói rồi nó mở cửa ra ngoài, chắc là ra chơi với Gun rồi! Giờ hắn muốn chạy lại, "đá" nó một cái ra ngoài cũng ko đủ sức nữa... Nó cũng "chơi chiêu" thế!!!

Vừa thấy nó đẩy cửa bước ra, con Gun đang nằm đấy bổng ngẩng đầu dậy... Đứng nhìn 1 lúc, nó khụy chân xuống, vuốt nhẹ đầu con Gun.

- Ngủ rồi!

Gun có vẻ hiểu vấn đề nó đang đề cập vì ngay sau đó, con chó đã đứng lên, vẫy nhẹ đuôi vài cái rồi chạy vào phòng Jun.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui