Np Sa Vào Nguy Hiểm


Lưu Khả Ái tỉnh lại trong một căn phòng sang trọng, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn hoa lệ, toàn thân đau nhức rã rời.

Chiếc giường được làm từ vải lụa trắng mịn, có vẻ cao cấp, hơn nữa còn toả ra hương thơm dịu mát khiến cô vô cùng dễ chịu.
Ánh nắng phản chiếu trên chiếc rèm che bên cửa sổ tạo nên một luồng sáng thơ mộng, đủ để cô nhìn rõ đồ đạc trong phòng.
"Lên thiên đàng rồi sao?" Khả Ái vô thức tự hỏi trong khi đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Bỗng có một cô gái trẻ xuất hiện cạnh cô.

Cô ấy mặc một chiếc váy đen kèm với bộ tạp dề màu trắng, trông giống đồng phục của người hầu.

Khả Ái khó hiểu nhìn cô gái.
"Chị là ai? Tôi đang ở đâu?"
"Tôi là Khương Tâm.

Thiếu gia của bọn tôi đã đưa cô đến chỗ của bọn tôi." Khương Tâm vừa nói vừa đặt một khay thức ăn lên chiếc bàn cạnh giường.

"Thiếu gia nhắc tôi khi nào cô dậy thì cho cô chút thức ăn."
Nhớ lại từ lúc bị truy sát đến giờ Khả Ái vẫn chưa có gì bỏ bụng.

Hơn nữa trông người này không có vẻ khả nghi, có lẽ sẽ không bỏ độc vào đồ ăn đâu nhỉ? Mà cô ta hạ độc cô để làm gì chứ, Khả Ái đâu có quen cô ta?
Cô không dám kén cá chọn canh nữa, liền cảm ơn người hầu rồi tóm đại miếng bánh mì trên bàn ném vào miệng.

Hương vị ngọt ngào lập tức bùng nổ trên từng đầu lưỡi, kích thích vị giác của cô đến kỳ lạ.

Đây rõ ràng không phải ổ bánh mì rẻ tiền.

Nơi này phải giàu đến mức nào mà ngay cả một ổ bánh mì cũng là loại thượng hạng như vậy chứ!?
Khả Ái cười gượng gạo, chăm chú nhìn vào gương mặt trẻ trung điềm đạm của Khương Tâm, tò mò hỏi: "Mà nè, cậu chủ của chị đâu rồi? Cậu ta tên gì thế?"
"Cố Trác Hy.

Hiện thiếu gia đang có việc bận, nhưng có lẽ sắp trở về rồi."
"Cậu ta làm nghề gì vậy?"
Khương Tâm ném cho Khả Ái một ánh nhìn phán xét, nói: "Thiếu gia là con trai của ông chủ tập đoàn Cố Thị."
Trong ký ức của Khả Ái, cô nhớ rằng mình đang bị Hạ gia truy đuổi rồi sau đó bất tỉnh nhân sự, không còn nhớ gì nữa.

Hình như là do đã gặp tai nạn.

Nhưng nếu gặp tai nạn thì đáng lẽ trên người cô phải có thương tích gì chứ? Đằng này một vết sẹo cũng không có.
Chẳng lẽ cô ở hiền gặp lành, tích nhiều phúc đức, lúc xảy ra tai nạn thì may mắn gặp được thần y ban phước, chữa trị vết thương hồi sinh mạng sống cho cô?
Trước khi trí tưởng tượng của Khả Ái có cơ hội bay xa hơn thì tiếng bước chân của ai đó đã cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu cô.

"Cố thiếu gia." Khương Tâm vội cúi chào kính cẩn.
Một chàng trai trẻ bước vào, từ phong cách đến thần thái đều toát lên vẻ cao quý khó gần.

Thân hình cao lớn dính lấy chiếc áo sơ mi mỏng tạo nên một diện mạo quyến rũ lạ thường.

Mái tóc đen óng được tạo kiểu của anh đang lấp lánh dưới ánh nắng ấm áp.

Đôi mắt xanh ngọc bích lạnh lẽo sắc bén pha lẫn sự tò mò và chút ngạo nghễ của kẻ bề trên, sóng mũi thẳng tắp như muốn phô trương sự tinh tế.

Ngũ quan của tên này mang vẻ băng lãnh lại tuấn mỹ, khí chất toát lên tràn đầy sự ngạo mạn và kiêu hãnh, khiến người khác nhìn rồi lại không nỡ rời tầm mắt.
Tự dưng gặp được nam thần nên trong lòng Khả Ái cũng khoan khoái thêm phần nào, giảm bớt sự lo âu cho cơ thể.
Thật ra vì là một người thiếu thốn tình cảm nên hồi trước Khả Ái cũng từng động lòng trước khá nhiều nam thần, nhưng từ trước giờ tình cảm vẫn chỉ luôn xuất phát từ phía cô mà thôi.

Những lần đầu cô còn rất tha thiết, ngọt ngào, toàn tặng người ta mấy món đắt tiền để lấy lòng.

Song cuối cùng không những không cưa đổ được ai mà số tiền vất vả lắm mới dành dụm được liền tiêu tan trong một nốt nhạc.

Có người còn lấy quà cô tặng đi tặng lại cho đứa khác, chơi chán thì vứt ném lung tung, Khả Ái đành phải cất công tìm lại mang về.

Những lần sau, cảm xúc trong cô mờ nhạt dần, hơn nữa vì đúng mùa thi nên cô dành phần lớn thời gian để học hành, trên trường gặp được nam thần cũng chỉ thích người ta nửa vời, hơn nữa cái nửa vời ấy được chia cho tận mấy nam thần khác nữa.

Lúc đầu chưa dày dặn kinh nghiệm cô nhất quyết cho rằng thích nhiều người là sai trái, nhưng cạnh cô nhiều nam thần quá thì biết phải làm sao.

Sau đó, Khả Ái nhận ra: Ngoại trừ mối tình đầu đơn phương thì tất cả những người đến sau cô thích chủ yếu là do cô bị nhan sắc cảm hoá hoặc là rung động nhất thời.
Từ đó, Khả Ái sống an nhàn với chấp niệm: Trai đẹp chỉ để ngắm, không phải để ăn.

Loại bỏ tình yêu ra khỏi đầu, cô ngày ngày chỉ biết dốc sức phát triển bản thân.

Tuy cô chỉ mới mười lăm tuổi, song tâm lý đã sớm vững vàng hơn những bạn đồng trang lứa.
Trở về thực tại, lúc này Khả Ái chỉ thấy Cố Trác Hy đưa tay vào túi quần, rút ngắn khoảng cách với cô trong tâm thế lười nhác, ánh mắt thâm trầm như chim ưng nguy hiểm dán chặt làm Khả Ái thấy ngột ngạt.
Anh lặng lẽ đứng quan sát cô.
Khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, phần nổi bật nhất có lẽ nằm ở đôi mắt.

Mắt của Khả Ái dáng hoa đào hai mí, tròng đen, mống mắt như màu xám được pha loãng, to tròn ướt át nhưng đục ngầu phong trần.

Đuôi mắt cong dài bí ẩn, lúc hơi nheo lại có thể thấy được bọng mắt đẹp đẽ.

Đôi môi hình trái tim đầy đặn, đỏ hồng tự nhiên.

Mũi với độ cao vừa phải như giúp tăng thêm gấp đôi sự xinh đẹp cho gương mặt.
Cố Trác Hy nhìn không chớp mắt, thoáng mê mẩn trước nhan sắc của cô.

Chỉ là bộ đồ của Khả Ái đang mặc trên người lúc này khá thùng thình và thô kệch, khiến các đường cong trên cơ thể cô bị vùi lấp nên anh lướt qua một hồi cũng không còn hứng thú, chưa đây nửa giây một chút dục vọng ít ỏi đã tan biến sạch sẽ nơi đáy mắt.
Anh thong thả mở miệng: "Cô là ai?"
Ngữ khí nghe thoáng qua thì có vẻ êm ái, bâng quơ nhưng không hiểu sao trong khoảnh khắc lại khiến Khả Ái vô thức run lên, trái tim ngập ngừng có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm lướt qua.
Thông thường, nếu là người mới gặp, chỉ cần làm cho cô an tâm thì cô có thể xã giao tự nhiên.

Nhưng nếu đối phương khiến cô có cảm giác xa lạ hay phiền toái thì cô sẽ rất giữ khoảng cách.

Nhưng ở trước Cố Trác Hy, cảm xúc của Khả Ái lại hỗn loạn lạ thường.

Vừa e dè lại vừa mê hoặc như bị trúng độc của mị lực bí ẩn.

Nén lại sự dè chừng trong lòng, cô đáp: "Tôi tên Khả Ái."
Cố Trác Hy ánh mắt sâu thẳm như không đáy.

"Tôi cảm thấy cô gái này có cái gì không đúng lắm.

Lẽ nào là người chúng ta đang muốn tìm?" Lời của cậu chứa đựng mùi vị khiêu khích rõ ràng, nhưng bằng cách nào đó vẫn khiến người nghe có cảm giác ưu nhã và quyền quý, có lẽ là do phong thái vốn có của dòng dõi cao quý đã ăn sâu vào cậu.
"Có thể là một sự trùng hợp..." Khương Tâm thấp giọng nói.

"Thứ lỗi nếu tiểu nhân nghi ngờ phán đoán của thiếu gia, nhưng tôi đã chú ý từng cử chỉ trên gương mặt cô ta, không phát hiện điều gì bất thường cả."
Cố Trác Hy khoanh tay nhăn trán, ánh mắt liên tục xoáy vào Khả Ái làm cô khẽ rùng mình, cằm thì hếch sang một bên như đang ngờ vực trước những sự trùng hợp xuất hiện kề nhau.

Còn Khả Ái...
"Mình là người nào? Người họ đang muốn tìm là ai? Không phải muốn tìm mình để đem đi bán thận đấy chứ?" Bộ não chết máy của cô một lần nữa chấn động trước lời của Cố Trác Hy.
Khương Tâm thở dài.

"Thiếu gia, có lẽ ngài bắt nhầm người rồi."






























































































Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận