"Cô đi được rồi." Lời nói của Cố Trác Hy nhẹ nhàng, tao nhã nhưng hoàn toàn lãnh đạm.
Lưu Khả Ái ngẩn người.
Ở đây cô không hề có người thân hay gia đình, cũng chẳng một xu dính túi, nếu phải lang thang tại nơi đất khách quê người này cô sợ mình sẽ không có nổi một miếng màn thầu để gặm.
Khả Ái dĩ nhiên sẽ không thể yêu cầu Cố thiếu đưa cô trở về Hạ gia.
Vậy nên, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ một nơi ở tốt như thế này.
Trước khi Cố Trác Hy kịp rời đi, Khả Ái đành lấy hết dũng khí, lộ ra đôi mắt long lanh, nhỏ giọng nói: "Nhưng bây giờ tôi tán gia bại sản, cha mẹ cũng bị đám người xấu giết chết rồi, tôi thực sự không biết phải đi đâu về đâu.
Thiếu gia có thể cho tôi ở lại đây vài hôm được không?"
Khương Tâm lập tức trừng mắt nhìn cô: "Đừng có giỡn mặt! Đây là dinh thự của Cố gia, nếu nuôi một cô gái lạ trong nhà thì biết ăn nói thế nào với thiên hạ chứ!"
Khả Ái khẩn thiết cầu xin: "Nếu không thì, chị xin thiếu gia cho tôi làm giúp việc ở đây một thời gian, chỉ cần kiếm được ít tiền tôi liền rời đi xây dựng cơ nghiệp, được chứ?"
Nhịn nhục một phút, sung sướng cả đời.
Khả Ái không ngừng trấn an bản thân.
Khương Tâm không chút nể tình, hừ lạnh một tiếng.
"Tiểu hồ yêu, đừng hòng quyến rũ thiếu gia bọn ta."
Khả Ái bĩu môi, cánh mũi hơi giật giật.
"Bộ tôi quyến rũ lắm hả?" Giọng điệu bảy phần mỉa mai, ba phần cảm thán vì được khen.
Khương Tâm còn định mắng nhiếc thì Cố Trác Hy bỗng hất tay, cười ngặt nghẽo.
"Khương Tâm, chuẩn bị đồ cho cô ấy.
Ngày mai chính thức làm việc."
Sau đó, anh ta bâng quơ bỏ đi.
Thật ra đáng lẽ Khả Ái đã có nhiều sự lựa chọn hơn, nhưng cô không nghĩ tìm việc tại đây sẽ dễ dàng.
Cô còn không có hồ sơ hay học bạ để xin việc.
Lúc này, Khương Tâm đang bơ phờ để lộ ra khuôn mặt bất lực, Khả Ái cũng đành lựa lời nói: "Chị ơi, ban nãy chị bảo Cố Trác Hy đang muốn tìm người, là ai vậy?"
"Không phải việc của cô, hơn nữa khi làm việc cô phải gọi là thiếu gia." Khương Tâm chống nạnh đanh đá nhìn cô.
"Tiền bối nói cho tiểu nữ với đi mà, biết đâu tôi có thể giúp gì thì sao?"
Khương Tâm nheo mắt, bèn thở dài rồi nói.
"Dù gì cô cũng làm việc ở đây rồi nên tôi nghĩ cô cũng nên biết một chút.
Thiếu gia đang muốn tìm người của Tiêu Huỳnh Cốt, cách đây một tuần bọn chúng đã lấy cắp một trong số chín mảnh Thiên Ân mà bọn tôi cai quản."
Khả Ái nghiêng đầu.
"Tiêu Huỳnh Cốt là gì? Thiên Ân là gì?"
Khương Tâm tiếp tục giảng giải.
"Trên thế giới này thật ra còn có một thế lực bí ẩn gọi là các băng đảng hắc đạo.
Bang lớn mạnh nhất trong số chúng là Tiêu Huỳnh Cốt.
Thiên Ân là một loại đá quý đặc biệt.
Cách đây hai trăm năm, vì để Thiên Ân rơi vào tay của Tiêu Huỳnh Cốt nên một pháp sư hùng mạnh đã quyết tâm phá huỷ nó để bảo vệ hoà bình của thế giới, rồi chia nó thành chín mảnh rải rác ở khắp mọi nơi.
Một mảnh do bọn tôi cai quản, hai mảnh khác do Trình gia giữ, còn sáu mảnh còn lại thì chưa được tìm thấy, không ai biết liệu bọn mafia đã tìm thêm được mảnh nào chưa."
Khả Ái tò mò hỏi: "Pháp sư có thật sao? Thế viên đá quý đó có tác dụng gì?"
"Người sở hữu Thiên Ân phải sử dụng năng lượng của một chiếc dây chuyền cổ được gọi là Quang Dao thì mới có được sức mạnh thập toàn vô song, có thể phá huỷ một hành tinh bất kỳ dễ như trở bàn tay."
"Khoan đã, con người sao có thể sở hữu sức mạnh siêu nhiên như vậy? Nghe thật phi lý!" Khả Ái vô thức kêu lên.
Khương Tâm kiêu kì hếch mũi.
"Đó là vì chính phủ các nước đã từ chối không muốn tiết lộ điều này với công chúng, rằng trong số những con người sống trên hành tinh này, có khoảng hai mươi lăm phần trăm dân số sở hữu dị năng."
"Dị năng!?"
"Ừ, tôi nghĩ cô nên tập làm quen với điều này, vì thiếu gia cũng là một người như thế."
"Cậu ta...!?" Khả Ái vô cùng sửng sốt, nếu có những người với biến thể gen như vậy thì chẳng phải tỷ lệ tội phạm sẽ tăng lên một cách kinh khủng hay sao?
Cô bàng hoàng hỏi: "Vậy làm sao chính phủ các nước đối đầu với các tội phạm như vậy?"
"Đơn giản thôi, họ sẽ nạp thêm vào lực lượng của họ những người sở hữu dị năng đã qua huấn luyện." Khương Tâm đáp.
"Theo lời cô nói thì một số mảnh Thiên Ân đã được người ta tìm thấy, còn dây chuyền Quang Dao thì sao?"
"Cách đây chín năm, tại Trùng Khánh có một cô bé lúc ấy mới năm tuổi, đang dạo chơi ở công viên thì may rủi thế nào cô lại tìm thấy dây chuyền Quang Dao, trong khi các thế lực hùng mạnh từ khắp nơi mò kim đáy bể mà mãi không tìm ra.
Sau đó, cô bé hớn hở mang về khoe với mẹ.
Mẹ cô lại ngu ngốc không nhận ra đó là Quang Dao, còn đem đi khoe thiên hạ rằng công chúa nhà mình có một chiếc dây chuyền quý.
Không bao lâu sau bà bị người của thế giới ngầm truy sát, trong lúc thương nặng đành dùng hết ma pháp còn lại để phong ấn Quang Dao vào tim của cô bé rồi đưa cô đến nơi khác để bảo đảm an toàn cho cô.
Đến nay, kể cả các thế lực hùng mạnh vẫn chưa thể tìm thấy tung tích của cô gái ấy."
"Ra là vậy.
Chỉ mong bọn người xấu không tìm thấy cô ấy, nếu không thế giới sẽ loạn mất."
"Thật là! Không hiểu sao thiếu gia có thể nhầm cô với người của Tiêu Huỳnh Cốt được.
Vừa nhìn là biết cô chẳng có năng lực gì đặc biệt.
Như vậy cô đã nhớ hết chưa?" Khương Tâm bĩu môi oán trách.
Khả Ái hào hứng nhảy khỏi giường, kêu lên: "Vậy bây giờ chị dẫn tôi đi làm việc nhé!"
Dinh thự Cố gia thiết kế theo kiểu tân cổ điển, được bao phủ bởi một màu trắng muốt nguy nga và tráng lệ.
Khương Tâm dẫn Khả Ái đến nhà bếp rộng lớn, hoa lá cây cảnh được bố trí vô cùng tinh xảo, thêm cả ánh sáng vàng nhạt tạo nên khung cảnh rất thơ mộng và ấm áp, tựa như một nơi hẹn hò dành cho các cặp đôi vậy.
Ban nãy lúc đi Khả Ái cũng để ý rằng tuy dinh thự này rất lớn, nhưng bên trong chỉ lác đác một hai người hầu và cũng không thấy người nhà của Cố Trác Hy đâu cả.
"À mà sao không thấy mọi người đâu vậy?" Cô ngó nghiêng xung quanh rồi nói.
Khương Tâm nhàn nhã đáp: "Ông chủ làm việc ở một thành phố cách chỗ này khá xa, rất hiếm khi về nhà, còn bà chủ đang ở nước ngoài.
Bình thường sinh hoạt hằng ngày của thiếu gia họ đều giao cho tôi quản lý.
Còn nữa, trưa nay Giai Tịnh Thi sẽ đến đây ăn, cô nhớ chuẩn bị chu đáo, đừng chọc giận ả điên đó."
"Ai vậy?"
"Hôn thê của thiếu gia."
Khả Ái cười khẩy.
"Cậu ta có hôn thê ư?"
Nhắc đến đây, Khương Tâm liền nghiến răng ai oán.
"Mỗi tuần Giai tiểu thư sẽ đến Cố gia ăn cơm hoặc ngủ lại qua đêm khoảng ba bốn hôm.
Mấy ngày đầu cô ta vừa đến đây đã tiện tay đuổi việc tận bốn người hầu.
Chẳng qua là do ông bà chủ không có nhà, chứ cô ta sao có cái gan dám lớn mật làm càn như vậy."
Khả Ái bật cười.
"Chỉ trách gu của Cố Trác Hy quá mặn thôi.
Trai đẹp toàn vậy mà."
"Ai nói thiếu gia thích Giai Tịnh Thi!?" Khương Tâm lập tức nhảy dựng lên.
"Bố cô ta là cổ đông lớn nhất của Cố Thị, biết con gái mình thích Cố thiếu gia nên ông ta mới đề nghị liên hôn để đôi bên dễ bề hợp tác."
Bỗng chuông cửa vang lên mấy hồi "Ting, ting..." Có vẻ là Giai Tịnh Thi.
Trước khi chạy ra mở cửa, Khương Tâm còn bổ sung thêm.
"Khả Ái, quên chưa nói cho cô biết, căn phòng mà cô vừa nằm chính là căn phòng Giai Tịnh Thi yêu thích nhất."