Giai Tịnh Thi diện một bộ váy body đen gợi cảm, khắp người đều đeo trang sức vô cùng lộng lẫy.
"Trác Hy đâu rồi?" Cô ta đảo mắt quanh một lượt rồi kênh kiệu khoanh tay.
"Có lẽ thiếu gia đã ra ngoài rồi ạ."
"Sao cô không báo trước cho tôi? Biết thế tôi đã đến trễ hơn một chút rồi.
Chẳng lẽ bây giờ cô bắt tôi phải ngồi đợi sao?"
"Thật ngại quá, trong nhà còn có trà dưỡng nhan, tiểu thư có cần tôi đi lấy không?" Khương Tâm cười nhạt nhẽo.
Giai Tịnh Thi nện gót đi thẳng đến phòng khách, mùi nước hoa nồng nàn toả ra say đắm.
Cô nói trong khi mắt vẫn hướng lên phía trước: "Tôi không có nhã hứng.
Lát nữa mang bữa trưa lên cho tôi."
"Tôi hiểu rồi." Khương Tâm chậm rãi quay về nhà bếp, miệng thì lẩm bẩm.
"Ra vẻ yểu điệu với ai chứ? Gớm chết!"
Khả Ái ngơ ngác hỏi: "Ta nên nấu gì đây?"
Khương Tâm u ám: "Cô biết làm không?"
"Lúc trước tôi đã từng làm qua, thấy tay nghề cũng ổn."
Khương Tâm bĩu môi gật gù rồi tuôn một tràng.
"Món tráng miệng là Canape; món chính là sườn non rim mật ong, canh gà hầm củ sen, salad xà lách cá hồi, cơm cuộn rong biển nhân salad cá hồi, hmm...!và cả ngô chiên bơ nữa."
"Cô ta...ăn nhiều vậy sao?" Mặt Khả Ái bỗng tối sầm, đờ đẫn như rơi vào hư không.
Mặc dù trình độ nấu ăn của cô không kém, ngô và salad thì cũng thành thạo một chút nhưng mấy món kia thì có vẻ hơi phức tạp và rườm rà.
Khương Tâm hờ hững kêu lên: "Không, Giai tiểu thư đợi thiếu gia trở về mới ăn cùng nhau.
Ta phải chuẩn bị xong bữa trưa trước khi thiếu gia trở về, nếu không cô ta chắc chắn sẽ nổi khùng cho xem.
Trong bếp còn thiếu vài nguyên liệu, tôi ra ngoài mua, cô làm món tráng miệng và salad rồi chiên ngô trước đi."
"Khoan đã, chị ghi các món ra giấy được không? Tôi nhớ không nổi đâu."
Sau khi ghi lại tên món vào một miếng bìa carton nhỏ, Khương Tâm liền rời đi, còn Khả Ái thì lục lọi tìm nguyên liệu trong tủ lạnh.
"Ngô chiên thì cần bột mì, trứng gà, bơ lạt, bột chiên giòn,..."
Vì hồi trước có kinh nghiệm chiên ngô nên tầm ba mươi phút cô đã làm xong.
Tiếp theo cô nhìn thấy mấy món đồ ăn đóng hộp trong tủ nên tiện tay lấy hai lon cá hồi ra.
"Cá hồi đóng hộp chắc cũng được.
Phải để ráo dầu trước đã."
Cô rửa mấy miếng lá xà lách rồi trải sẵn ra đĩa, sau đó lấy thìa đặt cá hồi đã ráo dầu lên.
"Trông vẫn hơi đơn giản..." Khả Ái thì thầm và nhìn quanh, cô bèn cắt thêm vài lát phô mai nhỏ và trang trí bằng mayonnaise.
Thế là xong món thứ hai.
Đúng lúc đó, cô thấy Khương Tâm quay lại, trên tay còn xách thêm mấy túi nilon đựng đồ ăn nữa.
"Mấy món đơn giản vậy mà vẫn chưa xong hả? Thôi đi ra để tôi làm cho.
Cô ngồi chơi một mình đi." Khương Tâm chán nản oán trách.
"Ủa không còn việc gì cho tôi làm nữa à?"
"Bây giờ thì không.
Đủ người hết rồi."
Khả Ái chợt nhớ ra gì đó, lục tìm điện thoại trên người mình rồi đưa cho Khương Tâm: "À, số điện thoại của chị là gì, để tôi tiện liên lạc."
Khương Tâm nghi hoặc nhìn cô, nhưng vẫn lưu số của mình vào danh bạ.
"Cảm ơn nhé."
Khả Ái băng qua khuôn viên của dinh thự rồi đẩy cái cổng lớn bằng sắt để đi ra.
Đi được một đoạn, Khả Ái nhìn thấy có một quán ăn vặt bên đường, đáng tiếc là cô lại không có tiền.
Ngó nghiêng xung quanh một hồi, một bé gái mập mạp mặc đồng phục tiểu học đang ăn xiên bên đường bỗng lọt vào tầm ngắm của cô.
Khả Ái lại gần cô bé.
"Trông ngon đấy! Em có muốn ăn thêm không?" Trông cái tướng mập mạp của cô bé có vẻ là một người ham ăn.
Nó ngước lên nhìn Khả Ái, đôi mắt to trong veo, miệng còn ngậm đầy đồ ăn bặm bẹ nói: "Chị là ai?"
"Chị là Khả Ái, hồi trước từng học ở trường của em đấy.
Nhìn em lại làm chị nhớ tới em gái của chị.
Trước sau gì cũng quen nhau, em có muốn sang quán ăn bên kia không, chị đãi."
Khả Ái cố mỉm cười tự nhiên nhất có thể, cũng may lúc trước cô đã từng học qua cách tạo dáng cười và nheo mắt sao cho trông đáng tin trước mặt con nít.
Cô bé kia thấy Khả Ái chỉ tay sang quán ăn bên cạnh thì lập tức háo hức reo lên: "A! Quán ăn yêu thích của em! Nhưng mẹ em dặn không được đi theo người lạ, như vậy có sao không?"
"Không sao đâu, chị chỉ đưa em sang quán đó ăn chứ không dẫn đi đâu xa cả, với lại ở đó nhiều người mà." Khả Ái nhanh chóng lấp vào.
"Dạ, vậy mình đi thôi!"
Thế là một lớn một nhỏ cầm tay nhau vui vẻ đi vào quán ăn.
"Cho em ba hàu chiên phô mai, một khoai tây nguyên củ nướng bơ, 6 cánh gà nướng,...!Còn em ăn gì?"
Cô bé kia thích thú đáp lại: "Cho em bốn khoai lang bọc đường và thật nhiều khoai tây chiên."
Chị nhân viên cau mày: "Cụ thể là mấy phần?"
"Dạ..."
Cô bé chưa kịp nói hết câu thì Khả Ái đã xen vào.
"Bốn phần."
Sau khi chị nhân viên rời đi, Khả Ái liền nói với cô bé: "Em chỉ gọi hai món thôi hả, nếu lát nữa muốn ăn thêm thì cứ ăn phần của chị thoải mái nhé!"
"Chị đúng là người tốt!" Mắt cô bé rực sáng long lanh như ánh sao.
Khả Ái nghe vậy cũng chỉ đơn thuần mỉm cười.
Ngồi ăn được một lúc, Khả Ái bắt đầu cảm thấy bụng mình căng ra, vốn dĩ cô là người có dạ dày nhỏ, kể cả lúc ăn cơm cũng không thể ăn quá một bát rưỡi.
Trong khi đó, cô bé đối diện vẫn đang say sưa ăn uống đến nỗi phó mặc trời đất.
"Em đợi chị đi vệ sinh một lát nhé, tí nữa chị quay lại ăn tiếp với em." Khả Ái cười cười nói.
"Dạ!" Đúng là tâm tính trẻ con vô lo vô nghĩ, vốn chỉ mải mê vào thú vui trước mắt.
Khả Ái vội nhân lúc cô bé chăm chú nhìn vào đồ ăn trên bàn mà thoăn thoắt luồn ra ngoài cửa như một cơn gió, vì làm việc xấu nên trong lòng cũng hơi thấp thỏm.
Thật ra đây không phải lần đầu cô làm việc xấu.
Năm mười ba tuổi, Khả Ái cũng từng ăn trộm mỹ phẩm trong siêu thị, nhưng không may cô lại bị bảo vệ canh gác phát hiện.
Kết quả là, họ đưa cô vào một căn phòng an ninh gì đó, giám đốc siêu thị còn trực tiếp tra hỏi cô, suýt nữa thì cô bị bế lên đồn cảnh sát.
Cũng may bà Hạ đến bồi thường tiền giải vây giúp Khả Ái, ký thêm cái bảng tường trình và chụp một tấm ảnh làm bằng chứng.
Lúc chụp ảnh, Khả Ái còn cười rất tươi và giơ tay làm hình chữ V.
Mọi người thường nói cô có một nụ cười đốn tim, nên dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, khi chụp ảnh cũng phải thật đẹp, không nên để sắc mặt bị kém.
Ngoài là một người thi thoảng có những hành vi chống đối xã hội, cô còn bị ám ảnh bởi sắc đẹp.
Tưởng chừng như kế hoạch tẩu thoát của mình đã thành công viên mãn, thì bỗng phía sau Khả Ái truyền đến một giọng nam mỉa mai.
"Lợi dụng sự ngây thơ của trẻ con để ăn quỵt, cũng là một mánh khá thú vị."
Khả Ái giật mình, cảm nhận được một tia điện ớn lạnh chạy xuống từ lồng ngực khiến da đầu cô căng như dây đàn.
Cô ngay lập tức quay đầu lại.
Trước mặt cô là một chàng trai tuấn tú nổi bật với mái tóc nâu đỏ cherry.
Hắn có dáng người cao ráo, đẹp đẽ; bờ vai rộng hơi mảnh khảnh.
Đôi mắt không quá to tròn, mang màu hổ phách nửa hiếu thắng, nửa đào hoa nhưng lại khiến người nhìn có cảm giác thật trong trẻo.
Lúc này đôi mắt ấy đang hơi cong lên như mang theo ý cười, song khoé miệng chỉ nhếch lên một chút đủ để không bị lộ.
Hắn mặc một chiếc áo len mỏng dài tay màu đen, cổ áo rộng làm người nhìn có cảm giác nó có thể tuột xuống bất cứ lúc nào.
Mặc dù đã tự dặn lòng là phải lên tiếng để thanh minh, nhưng đôi mắt của Khả Ái cứ bị hút vào gương mặt trẻ trung điển trai và xương quai xanh quyến rũ kia.
Nhận thấy ánh mắt có chút kỳ quái của Khả Ái liên tục xoáy vào mình, chàng trai nhướng mày nói: "Cô...làm gì vậy?"
"À không." Lý trí đang bị mỹ sắc mê hoặc thoắt cái quay trở lại, Khả Ái cắn môi để phân tâm bản thân, từ tốn nói.
"Cô bé đó chẳng qua là ngồi cùng bàn với tôi mà thôi."
Chàng trai nghe vậy thích thú lại gần.
"Cô chắc chứ?"