Khả Ái bối rối nhìn chàng trai trước mắt, cô vốn không có kinh nghiệm tiếp xúc với người khác giới, khả năng phản ứng cực kì kém nên lúc này lại càng căng thẳng hơn.
Nhưng đã làm chuyện xấu thì không thể không che giấu, cô lên giọng chắc nịch: "Chắc! Anh không có bằng chứng mà chỉ bịa đặt linh tinh thì đừng có làm phiền tôi." Tuy không muốn thừa nhận, nhưng không hiểu sao Khả Ái có cảm giác mình giống một kẻ tội lỗi đang cố bao biện hơn.
"Thật tiếc quá..." Chàng trai kia vẫn vô cùng bình thản, lấy ra trong túi áo một tấm danh thiếp rồi giơ lên trước mặt Khả Ái.
"Tôi là cảnh sát."
Danh thiếp: Hứa Tử Sâm- cán bộ chủ chốt trực thuộc Cơ quan Cảnh sát Quốc gia.
Trong lòng Khả Ái bỗng vang lên tiếng loảng xoảng.
Không phải vì cô sợ hãi, lúc này cô không còn người giám hộ nữa nên chẳng có lý do gì để hoảng loạn cả.
Chỉ là cô tự biết bản thân không thể chạy thoát nên mới lúng túng chết đứng tại chỗ.
Hơn nữa vị cảnh sát trông trẻ trung đẹp trai như này, có lẽ tính cách cũng không quá khắt khe đâu nhỉ.
"Thì...thì sao?" Khả Ái lắp bắp.
Hứa Tử Sâm cười khẩy.
"Thật ra hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt, hoàn toàn không có ý định áp giải một giai nhân."
"Vậy sao anh còn gọi tôi lại?" Khả Ái nhăn nhó, tên này tự nhiên nhảy ra làm cô cũng suýt soát kinh hồn hoảng vía.
"Chỉ là tôi thấy cô rất giống một người quen của tôi."
"Người quen của anh!? Ai vậy?" Cô ngạc nhiên kêu lên, thật ra từ lúc rời khỏi Hạ gia cô đã luôn mong muốn có thể tìm lại người thân của mình.
Không hiểu sao nhưng Khả Ái luôn có linh cảm người đó đang ở rất gần cô.
Hứa Tử Sâm nheo mắt đắn đo một hồi, ánh mắt xa xăm.
"Hmm..., để xem nào.
Chắc là một người bạn cùng trường với tôi."
"Anh đưa tôi đi gặp người đó được không?"
Mỹ nam tròn mắt nhìn cô.
"Cô biết cậu ấy sao? Bạn trai của cô?" Ngay khi nhận thấy ánh nhìn sắt đá của Khả Ái, anh trong phút chốc lại nhanh chóng thu hồi sự lạ lùng.
"Tôi không làm việc không công."
Khả Ái chán ghét lườm nguýt anh ta, hừ lạnh nói: "Tôi không có tiền, đừng hòng tống tiền tôi."
"Chỉ là muốn cô mời một bữa ăn, không phải tống tiền." Hứa Tử Sâm nhạt nhẽo bĩu môi.
"Đó là tống tiền.
Hơn nữa tôi đã ăn no rồi, không cần ăn thêm nữa." Khả Ái nói quả quyết.
Dáng vẻ này của cô khiến Hứa Tử Sâm cảm thấy thật tức cười.
"Một mình tôi ăn là được." Anh thú vị rướn người về phía trước để nhìn rõ cô hơn, những ngón tay mảnh khảnh khẽ lướt qua đuôi tóc của cô.
"Tôi muốn cô dùng trình độ ăn quỵt của mình để mời tôi một bữa, rồi tôi sẽ cho cô gặp người của cô."
"Có qua có lại." Nụ cười của Hứa Tử Sâm như liều thuốc độc hạ chết trái tim bao nàng thơ.
Đây là cái thế giới quái quỷ gì mà lại để cho phụ nữ mời đàn ông đi ăn.
Khả Ái thẫn thờ nhìn vào tờ thực đơn đầy ắp những món xa xỉ.
Nếu là mấy quán ăn vặt bên đường thì cô còn thấy việc ăn quỵt là khả thi, nhưng tên lang băm kia lại chọn trúng một nhà hàng sang trọng, dù gì thì cô cũng thấy hắn ta chỉ muốn cô lôi ví ra để trả tiền.
Hơn nữa kể cả là ăn trộm hay ăn quỵt thì kỹ năng của cô đều rất nghiệp dư, đến kẻ ngốc cũng nhìn thấu được mưu đồ của cô.
Chỉ là trong một số trường hợp bất đắc dĩ cô phải sử dụng ngón nghề kém cỏi này mà thôi.
Sau khi gọi món xong, Hứa Tử Sâm mỉm cười nhìn Khả Ái.
"Sao? Cô nghĩ ra phương án nào khả thi chưa?"
"Món là anh tự chọn, tôi không trả tiền, cũng không muốn ăn quỵt để giúp anh.
Hơn nữa, anh là cảnh sát, khuyến khích người dân ăn quỵt như vậy là trái với lương tâm, trái với pháp lý."
"Lương tâm?" Hứa Tử Sâm cười nhạt.
"Vậy lúc nãy cô lợi dụng cô bé kia để thoả mãn ham muốn của bản thân, có thấy tội nghiệp nó không? Có cắn rứt lương tâm không?"
Đúng vậy, nếu Khả Ái hối hận vì đã lợi dụng cô bé đó thì đã chẳng làm việc ấy.
Cô cũng thắc mắc tại sao mình lại trở thành hình dáng như bây giờ, tầm thường đến mức sẵn sàng làm những việc không chính đáng để được hưởng chút lợi lộc.
Như vậy thì cô đâu khác gì lũ người nhà Hạ gia?
Nghĩ đến đây, lòng cô bỗng nặng trĩu vì cảm giác nhục nhã.
Nhận thấy chút thay đổi trên vẻ mặt của Khả Ái, Hứa Tử Sâm đành xua tay cười nhạt.
"Chắc do cô đang tuổi nổi loạn, ai mà chẳng có vài phút sai lầm.
Nếu cô thấy hối hận..."
Anh chưa kịp nói hết Khả Ái đã cắt ngang, nghiến răng nói: "Tôi không hối hận." Cô cay đắng nhìn Hứa Tử Sâm.
"Tôi chỉ hối hận vì đã bị anh dụ đến một nhà hàng sang trọng trong khi còn chưa kịp chải chuốt quần áo."
Hứa Tử Sâm bật cười.
"Xin lỗi tôi đi.
Tôi đâu có dụ ai."
Sau khi đồ ăn được mang ra, Hứa Tử Sâm ngồi ăn được một lúc cũng hết hơn một nửa số đó.
Đến Khả Ái cũng choáng váng bởi tốc độ ăn uống của anh.
Bộ anh ta bị người ta bỏ đói hay sao vậy?
Dường như Hứa Tử Sâm cảm nhận được ánh nhìn đánh giá của Khả Ái, anh bèn nói: "Muốn ăn cứ tự nhiên, tôi không tham lam đến thế đâu."
Khả Ái lườm nguýt: "Đừng hòng vỗ béo tôi.
Tôi đi vệ sinh, xin thất lễ."
Dứt lời cô liền bỏ đi.
Khả Ái đứng trước gương trong nhà vệ sinh rửa mặt rồi ngắm nghía mình một hồi lâu.
Đột nhiên cô bỗng nhớ ra một thứ vô cùng quan trọng: Cô quên mang theo đồ chăm sóc da! Chết rồi, bây giờ phải làm sao? Chẳng nhẽ cô lại mò vào siêu thị ăn cắp lần nữa? Không, cô không muốn nhớ đến mảng ký ức hổ thẹn ấy chút nào.
Đang đấu tranh thì bỗng cửa nhà vệ sinh mở ra, một cô gái với bộ đồ công sở quyến rũ bước tới đứng cạnh Khả Ái để rửa tay.
Cô vốn không thích đứng quá gần người lạ nên cơ thể vô thức lùi ra khoảng vài phân.
Thấy vậy, cô gái kia nhẹ giọng nói, ánh mắt thục nữ mê hoặc.
"Ở cạnh tôi khó chịu vậy sao?"
Bất giác Khả Ái cảm thấy đôi mắt kia khá quen, nhưng cô vẫn nói: "Không có gì."
"Đừng nói dối." Cô gái kia đưa đôi tay lả lướt trên mái tóc Khả Ái, chất giọng đúng kiểu ngự tỷ.
"Tóc cô sờ vào rất mượt, rất dễ chịu.
Tôi rất thích."
Bị quấy rầy như vậy Khả Ái vô cùng khó chịu, trong tâm không muốn dây dưa thêm với người này nữa đánh hất tay cô ta ra, ném lại ánh nhìn khinh bỉ rồi cao ngạo rời đi.
Trở lại chỗ ngồi ban đầu, Hứa Tử Sâm đã biến mất, chỉ để lại một mảnh giấy trên bàn.
Khả Ái đọc tờ giấy, trên đó ghi.
"Hướng 3h."
Hướng 3h? Là phía Đông mà.
Cô nhanh nhẹn nhìn sang cửa sổ đối diện, người đang đứng ở đó là cô gái mặc đồ công sở ban nãy.
Khả Ái hơi tròn mắt, chỉ thấy cô ấy đưa tay bấu nhẹ lên trán rồi dứt khoát giật ra một lớp mặt nạ, để lộ bên trong là gương mặt điển trai thu hút của Hứa Tử Sâm.
"Anh...!?" Khả Ái thất kinh kêu lên, cô nhớ đến giọng nói thanh tú nữ tính ban nãy, lẽ nào tên này biết giả giọng sao!? Lợi hại, lợi hại quá rồi!
Cô vội vã định chạy ra ngoài nhưng chưa tiến được bước nào đã bị nhân viên ở cửa ra vào của nhà hàng ngăn lại.
"Xin lỗi, quý khách vui lòng thanh toán rồi mới rời đi ạ."
Sau khi trả khoản tiền ăn gần chín trăm tệ, Khương Tâm thở dài nặng nhọc xách cổ con nợ Khả Ái đi ra khỏi nhà hàng, không quên lớn tiếng quở trách: "Cô mới chỉ ra đường được vài tiếng đã ăn hết một phần bảy lương tháng của tôi rồi, khôn hồn thì mau đền bù nhớ chưa? Đã không có tiền còn bày đặt ăn ở nhà hàng."
"Huhu, là tôi bị người ta lừa tiền mà, hơn nữa đó còn là cảnh sát.
Chị xem thế giới này có phải loạn rồi không?" Khả Ái đau khổ khóc ròng.
Khương Tâm thất thần ngang khi nghe lời cô nói, cố giữ bình tĩnh: "Cô thử đến Sở Cảnh sát xem có phải nhầm người không đã chứ!"
"Vậy để tôi đến đó tìm hắn, rồi móc sạch ví của hắn để trả nợ cho chị.
Chị yên tâm."
Chuông điện thoại của Khương Tâm bỗng reo lên.
Là Cố Trác Hy gọi.
"Alo, cậu chủ có việc gì nhờ tôi ạ?"
"Giai Tịnh Thi vừa nhập viện, bác sĩ nói là do bị dị ứng phô mai, cô mau đưa Khả Ái đến bệnh viện X."
"..."
Tắt máy, Khương Tâm thẫn thờ nhìn Khả Ái.
"Lúc cô làm bữa trưa, có phải đã cho phô mai vào đồ ăn không?"
"Hmm, đúng là tôi có cho một ít vào món salad để trang trí."
"Trước tiên, tôi thực sự xin lỗi vì đã quên nói với cô điều này.
Cô hãy cầu nguyện cho bản thân đi.
Giai tiểu thư bị dị ứng với phô mai, giờ đã nhập viện rồi."