Trưa 11h30, tại Bệnh viện X.
Khả Ái vừa bước vào phòng bệnh với Khương Tâm thì một chiếc bình thuỷ tinh bỗng lao thẳng vào giữa trán của cô làm máu chảy thành dòng từ vết nứt.
Cô quá bất ngờ nên không kịp phản ứng cho đến khi cơn đau tê tái dần dần truyền đến não bộ.
"Mẹ nó, cô làm ăn kiểu gì vậy hả? Đần độn như cô mà cũng được làm việc ở Cố gia sao!? Từ ngày mai cút khuất mắt tôi!" Giai Tịnh Thi nằm trên giường bệnh, cuồng nộ gào thét, quanh mắt nổi cả gân xanh, không còn dáng vẻ cao quý như ngày thường nữa.
Một thiên kim lá ngọc cành vàng được nuông chiều từ nhỏ khi bị cơn giận nuốt chửng cũng có thể biến thành bộ dạng người không ra người, ma không ra ma như vậy? Nghĩ đến đây, Khả Ái giễu cợt nhìn Tịnh Thi.
Nếu là bình thường, cô sớm đã ra tay đánh trả lại gấp vạn lần rồi.
Hồi còn đi học, Khả Ái chỉ là một đứa hay nhút nhát và mít ướt nên thường xuyên bị bạn bè bắt nạt.
Bởi họ biết cô sẽ không phản kháng.
Rồi từ đau đớn chuyển thành phẫn nộ, không hiểu sao ngọn lửa giận dữ trong cô bùng lên mất kiểm soát thay cho nỗi bi thương ngày nào.
Cô học được cách phản kháng và tạo nên sự sợ hãi của kẻ thù đối với mình.
Nhưng trong tình huống này, Khả Ái biết mình là người làm sai trước vì đã khiến Tịnh Thi nhập viện nên cô chỉ đáp trả bằng cái nhìn lãnh khốc băng hà.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi cái nỗi gì mà mặt cứ trơ trơ ra thế kia!? Cô nghĩ xin lỗi là đủ sao!? Cô có bán cả dòng họ tổ tông nhà cô cũng chưa chắc đủ tiền bồi thường viện phí đâu đấy? Nếu biết điều thì mau quỳ xuống dập đầu tạ tội, có khi tôi sẽ nhân đạo hơn một chút!" Tịnh Thi hếch cằm nạt nộ.
Cố Trác Hy ngồi cạnh Tịnh Thi, vẻ mặt thâm trầm khó đoán dán chặt mắt vào Khả Ái, môi khẽ nhếch lên như thể đang thưởng thức náo nhiệt.
"Máu kìa.
Có cần đi băng bó không?" Khương Tâm ảm đạm nhìn Khả Ái.
"Ổn chán." Cô đáp.
Giai Tịnh Thi nghe vậy, cảm thấy Khả Ái như đang tát thẳng một chậu nước lã vào mặt mình, liền điên tiết chạy đến với dáng vẻ hung hăng thường thấy của mấy bà nội trợ, định vươn tay ra dùng chiêu thức giật tóc thì Khả Ái đã nhanh hơn một bước dùng tay chặn lại.
Cô dùng lực bóp mạnh cánh tay của Tịnh Thi khiến vẻ mặt cô ta hiện lên vài tia hoảng hốt mạnh mẽ.
"Ân oán của chúng ta đã kết thúc từ khi tôi xin lỗi cô rồi.
Nếu cô tiếp tục động tay động chân, tôi sẽ coi như đây là thái độ ác ý rõ ràng từ cô, và tôi cũng sẽ dùng thái độ tương tự để đối xử với cô." Khả Ái gằn giọng đay nghiến, ánh mắt đỏ lên giận dữ xoáy thẳng vào Tịnh Thi.
Khả Ái rất ngại khi giao tiếp bằng mắt với người khác, kể cả khi nói chuyện cô cũng sẽ quay đi hoặc đảo mắt để tránh chạm phải đối phương một cách quá trực diện.
Nhưng khi cô đã nhìn thẳng vào ai đó mà không có ý định buông bỏ thì nên biết rằng người đó đã thành công thu hút sự chú ý của cô.
Nhận thấy tình hình đi hơi xa so với tưởng tượng, Khương Tâm mới lịch sự lên tiếng: "Giai tiểu thư không nên hao tổn tâm tư chấp nhặt với kiểu người hèn mọn, tôi sẽ đưa cô ta đi ngay bây giờ ạ."
Khả Ái lạnh lẽo buông tay ra, nói: "Cảm ơn chị, tôi tự đi được rồi." Rồi chuồn đi với tốc độ chóng mặt.
Cũng may Khương Tâm đã kịp đuổi theo sau.
"Bây giờ cô định làm gì? Tôi biết vài cửa hàng đang tuyển dụng, nếu cô muốn tôi có thể giới thiệu."
"Tôi đến Cơ quan Cảnh sát Quốc gia."
"Hả? Để làm gì?"
Khả Ái cười như không.
"Tìm kẻ đã lừa tiền tôi để chuộc lại.
Sau đó trả nợ cho chị, loại bỏ ân oán."
"Ân oán con khỉ, đã mất việc còn bày đặt thanh cao." Khương Tâm ấn đầu Khả Ái.
"Tôi sống mười chín năm trên đời chưa từng thấy ai đổi nghề nhanh như cô."
* * *
Đứng trước toà nhà to lớn trước mặt, xác nhận đây là Cơ quan Cảnh sát Quốc gia, Khả Ái hít một hơi sâu rồi từ tốn bước vào bên trong.
Thấy có mấy viên cảnh sát đang ngồi làm việc bên máy tính, cô liền lựa người gần nhất, lịch sự nói: "Cho cháu hỏi, Hứa Tử Sâm có ở đây không ạ?"
Người đàn ông trung niên ngước mắt nhìn Khả Ái, như thể đã quá quen với việc này ông thản nhiên đáp.
"À, Hứa Tử Sâm hả? Hôm nay là ngày nghỉ của cậu ấy.
Cậu ấy ở nhà rồi."
Khả Ái hờ hững suy tư một lát, rồi ánh mắt lại được đổ đầy quyết tâm.
"Cháu muốn biết địa chỉ nhà của cậu ta!"
Chung cư Avenue, toà C, căn hộ 100-02.
Khả Ái thẫn thờ nhìn chung cư chọc trời khổng lồ toạ lạc ngay tại trung tâm của khu nhà giàu xa hoa, trong lòng nghĩ bụng.
"Không ngờ cảnh sát bây giờ cũng giàu như vậy..."
Cô tiến vào bên trong, đi lòng vòng qua các hành lang trải rộng, dưới sàn lát đá cẩm thạch bóng loáng còn hơn cả tiền đồ của cô.
Khó khăn lắm cô mới tìm được toà C, và cô lại tiếp tục đối đầu với trở ngại tiếp theo.
Đó là tìm thang máy lên tầng 100 toà C.
Không trách cô mù đường, bởi đây là lần đầu tiên cô đến nơi này nên cô vốn không quen với địa hình ở đây.
Đang đau khổ thì bỗng có một chàng trai trẻ đeo kính trông vô cùng tuấn tú lại gần Khả Ái, trên tay còn cầm một chiếc túi nilon chất đầy đồ ăn, nở nụ cười tiêu chuẩn nói.
"Chị ơi, chị đến thăm người quen ạ? Có cần em chỉ đường giúp không?"
Chị!???
Chàng trai này đúng kiểu đẹp trai, nhưng không giống Cố Trác Hy mang vẻ cao quý, khó gần, càng không giống Hứa Tử Sâm quyết đoán, hấp dẫn mà là vẻ đẹp tri thức, thanh thuần, trong trẻo của các học bá! Nhưng "chị" ư? Lại còn "ạ" nữa!?? Khả Ái vừa nhìn đã biết người này lớn tuổi hơn mình, cô đâu già đến mức phải xưng hô lễ độ như thế.
Hay người ta đã quen làm con ngoan trò giỏi lễ phép nên thi thoảng bị ngứa nghề!?
"Em...em không già đến mức thế đâu ạ...Thật ra em đang muốn lên tầng 100."
Nếu là mấy đứa nít nôi nhỏ tuổi thì Khả Ái sớm đã phát tiết.
Nhưng...người ta là trai đẹp! Người ta là nam thần! "Nhẫn nhịn" là hai chữ đã cứu lấy thanh xuân của cô.
"Tầng 100?" Chàng trai kia ngây ra.
"Thật ra anh sống ở đó, nhưng tầng 100 chỉ có hai người ở thôi."
Hai người?
Khả Ái cười gượng gạo.
"Em nghe đồng nghiệp của anh Hứa bảo anh ấy ở tầng 100, số phòng 02 nên em cũng không nghĩ nhiều..."
"Anh Hứa!??" Chàng trai kia kích động kêu lên, rồi cười một tràng giòn tan đến nỗi Khả Ái cảm thấy xấu hổ khi phải đứng gần.
"Cậu ta...Anh Hứa...Khạc, khạc, khạc, kh..ạcc."
Nụ cười trên môi Khả Ái dần tắt ngúm.
"Anh...quen Hứa Tử Sâm ạ?"
"Ừ, anh tên Lưu Sướng, ở căn hộ đối diện cậu ta.
Thôi để anh đưa em lên vậy."
Lúc lên đến tầng 100, Khả Ái thấy nơi này chỉ có mỗi hai căn hộ đối diện nhau nằm ở hành lang.
Cô thắc mắc: "Sao chỉ có mỗi hai căn thôi vậy ạ?" Lúc Lưu Sướng nói chỉ có hai người ở, cô vẫn nghĩ sẽ có những căn hộ khác nữa.
Lưu Sướng cười cười, đáp: "Thật ra anh và Hứa Tử Sâm đã mua lại chung cư này để đầu tư.
Ban đầu, chung cư chỉ có sáu mươi tầng, sau đó bọn anh quyết định xây thêm bốn mươi tầng.
Hứa Tử Sâm là người thích độ cao nên tầng 100 được xây riêng cho bọn anh ở."
Nghe vậy, Khả Ái vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Kinh ngạc vì xem ra tên này không hề thiếu tiền, thậm chí còn giàu sụ là đằng khác.
Tức giận vì người giàu như hắn lại bủn xỉn, đi ăn quỵt chín trăm tệ của cô.
Lưu Sướng dẫn Khả Ái đi đến căn hộ số 100-02 rồi ấn mật khẩu và đi vào bên trong.
"Oa, nhìn như một căn hộ Penthouse trên phim vậy!" Khả Ái tròn mắt kêu lên.
*Penthouse: là thuật ngữ được sử dụng để chỉ một cấu trúc trên nóc tòa nhà cao tầng có tường bao quanh và không chiếm toàn bộ phần mái; thường có nhiều ưu điểm vượt trội hơn so với căn hộ thường.
Lần đầu tiên cô thấy một căn hộ rộng lớn như vậy.
Chưa kể bên trong còn đầy ắp đồ nội thất sang trọng và sáng bóng.
Cô hỏi Lưu Sướng: "Nơi này rộng bao nhiêu vậy?"
"Chắc gần ba trăm mét vuông." Cậu nói.
Trên tầng hai của căn hộ, Hứa Tử Sâm đang lười biếng dựa vào lan can, trên tay cầm một ly rượu vang sóng sánh, nhìn xuống nói.
"Lưu Sướng, mày lại mua gì vậy? Ơ, ai kia?"
"Người quen của mày tới gặp này." Lưu Sướng quay sang Khả Ái.
"Mà anh lỡ mua nhiều đồ quá rồi.
Nếu muốn, tối nay em ở lại ăn cơm với bọn anh cũng được."