Hứa Tử Sâm cứ thế phóng xe đi.
Trên thiên hạ này mỹ nhân muốn theo đuổi anh có thừa, chỉ là anh đã từng xem mắt nhiều lần, cảm thấy đối phương đơn thuần chỉ là thích vẻ bề ngoài và vật chất của anh.
Bởi vậy phụ nữ đối với Hứa Tử Sâm mà nói dường như đã trở nên vô vị, nhạt nhẽo...cho đến khi gặp được Khả Ái.
Lần đầu tiên có cô gái dám nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ như vậy, còn nói tiền của anh thật rẻ mạt, làm anh ngỡ ngàng từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Hứa Tử Sâm còn muốn xem cô có thể cho anh thêm bất ngờ nào nữa đây?
Về phần Khả Ái, trong bữa ăn, Lưu Sướng đã nói cho cô biết về bố mẹ của cô.
Bố cô tên Lưu Hải Duật, từng là lão đại của Quản Nhan- băng đảng mafia khét tiếng nhất giới hắc đạo, nhưng về sau bị thuộc hạ phản bội nên mất mạng.
Còn mẹ cô là Lưu Thuỵ- sát thủ thân cận của Lưu Hải Duật, đồng thời là một chú thuật sư, sử dụng ma pháp tạo ra lời nguyền.
Lưu Sướng cũng nhắc thêm, hiện tại những người biết danh tính thật của Khả Ái chỉ có cậu ta, Hứa Tử Sâm và đàn em thân tín còn sót lại của Quản Nhan.
Nếu để người khác biết được cô đang giữ Quang Dao thì chắc chắn cô sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy phải tuyệt đối cẩn trọng.
Khả Ái lại nhìn chiếc dây chuyền trên cổ mình, cô lấy áo che đi viên pha lê bán nguyệt lấp lánh, không chần chừ bước vào sảnh chính của dinh thự.
Dường như biết trước cô sẽ tới nên Khương Tâm đã đợi sẵn ở đó, thấy cô vào liền chạy ra đón: "Khả Ái, thiếu gia đang đợi cô ở tầng ba, để tôi chỉ đường cho cô."
Khả Ái tròn mắt hỏi: "Cậu ta gặp em có chuyện gì vậy?"
"Tôi cũng không biết, nhưng thiếu gia bảo chuyện này vô cùng hệ trọng."
Lên đến tầng ba, Khương Tâm đẩy Khả Ái vào phòng ngủ của Cố Trác Hy rồi tự động lui ra đóng cửa.
Khả Ái chưa hết ngơ ngác thì anh ta đã nhìn cô với ánh mắt sắc lẹm.
"Đến rồi sao? Vừa nãy cô đi đâu?"
Khả Ái nói tự nhiên nhất có thể.
"Tôi sang nhà bạn."
Cố Trác Hy ngồi trên sofa cạnh bàn làm việc, dửng dưng nói.
"Giai Tịnh Thi bảo rằng muốn đuổi việc cô.
Giờ cô định thế nào?
Khả Ái bĩu môi, hoá ra cô cất công lặn lội đến đây chỉ để nghe anh ta nói điều này.
Đúng là đam mê làm màu.
"Không còn gì nữa thì tôi đi trước."
Cô quay người chưa kịp đi được ba bước thì đã bị ngữ khí lạnh lẽo của Cố Trác Hy giữ lại.
"Tôi muốn thoả thuận."
"Thoả thuận gì?" Khả Ái cau mày nhìn anh.
"Tôi có thể giới thiệu cô vào một công ty tư vấn của mẹ tôi, với điều kiện..." Cố Trác Hy nở ra một nụ cười rất nhạt, trong con ngươi có chút suy tính.
"Cô hãy làm cho Giai Tịnh Thi từ bỏ tôi."
Khả Ái suýt thì sặc nước bọt.
"Bộ anh thiếu người lắm hả? Có đầy người cho anh lựa cơ mà."
"Phải.
Có đầy người cho tôi lựa cơ mà.
Cô không phải một trong số đó à? Tôi lựa ai đó là việc của tôi." Hắn chống cằm lạnh lùng nhìn cô.
"Tôi đã cứu cô khỏi vụ tai nạn xe, không phải cô cũng nên làm gì đó để đền đáp sao?"
Khả Ái hừ lạnh.
"Công ty của mẹ anh...là công ty nào?"
"Nghiên Thịnh."
"...!?" Đó chẳng phải là công ty tư vấn lớn nhất Châu Á sao? Kể cả có mơ cô cũng không nghĩ mình có thể xin việc ở một nơi như thế.
Thấy biểu cảm biến hoá nho nhỏ của Khả Ái, Cố Trác Hy nói thêm.
"Vừa rồi mẹ tôi có vài công việc ở nước ngoài, sắp tới dự định sẽ đặt trụ sở chính của Nghiên Thịnh tại Thượng Hải.
Hiện công ty đang muốn tìm kiếm nhân tài ở Trung Quốc.
Tôi tạo hồ sơ giả cho cô, mẹ tôi lại không mảy may nghĩ nhiều nên đã đồng ý tuyển dụng cô vào công ty."
"Làm giả hồ sơ xin việc!? Anh gan lớn thật, không sợ bị truy cứu trách nhiệm hình sự sao?" Khả Ái hếch mũi kêu lên.
"Không." Cố Trác Hy cười nhạt.
"Mẹ tôi là chủ công ty mà."
Cô kiêu ngạo ngẩng đầu.
"Cảm ơn ý tốt của Cố thiếu.
Nhưng anh và Giai Tịnh Thi liên hôn với nhau vì mục đích của gia tộc, muốn tôi xen vào thì kể cả cô ta có ghét anh hay ghét tôi thì vẫn đâu thể dễ dàng phá bỏ hôn ước?"
Cố Trác Hy cười lạnh.
"Chỉ cần Nghiên Thịnh gia nhập vào cổ đông của Lục Thị, lúc ấy việc huỷ bỏ hôn ước còn dễ hơn ăn kẹo."
"Ngày mai tôi có thể bắt đầu đi làm không?" Nghĩ kỹ thì, dù sao đây là cơ hội lớn đối với Khả Ái, cô thấy bản thân cũng nên biết nắm bắt một chút.
"Bất cứ khi nào cô muốn."
"Được."
Khả Ái xoay chân rời đi, phía sau lại tiếp tục truyền đến giọng của anh ta.
"Cô đi đâu?"
"Tôi về nhà." Lúc nãy cô lướt mạng, phát hiện có mấy căn nhà đang bán gần khu này.
Cô đã liên hệ và ký hợp đồng chuyển nhượng với người bán, hoàn tất xong hết thủ tục mới ra về.
"Cô có nhà?" Cố Trác Hy nghi hoặc hỏi.
"Sao tôi lại không có?" Khả Ái khó chịu liếc anh ta.
Không ngờ cô lại nhận được một câu đáp thẳng thắn từ anh.
"Không cần biết, tôi muốn cô ở lại dinh thự."
Khả Ái tỏ vẻ nực cười.
"Anh có bệnh à? Tiền tôi đã đặt cọc rồi, giấy tờ cũng đã chuẩn bị hết rồi.
Tôi không muốn vướng vào chốn hậu cung thâm sâu của mấy người."
Cô nói xong, nhiệt độ trong phòng bỗng hạ thấp.
Khả Ái cư xử như vậy rõ ràng không giữ chút thể diện nào cho Cố Trác Hy.
Rất lâu sau, anh trầm giọng nói.
"Cô muốn thì cứ việc.
Nhưng phải xem cô có đủ sức chống lại tôi không?"
Khả Ái khinh bỉ quay gót rời đi, tay vừa mở cửa thì từ đâu một đám người đen xuất hiện và giữ cô lại.
"Các người mau bỏ tôi ra! Bạn tôi là cảnh sát đấy!" Khả Ái thét lên, vùng vẫy chống cự nhưng sức lực của cô không sao đọ nổi với một đám đàn ông.
Cố Trác Hy lạnh lùng ra lệnh: "Đưa đến phòng tôi đã chỉ định."
"Rõ!" Bọn họ đồng thanh xong kéo cô đến căn phòng mà lúc sáng cô đã nằm.
Khả Ái vừa bị ném vào bên trong, cửa ngay lập tức được khoá lại từ bên ngoài.
Nhìn vào căn phòng sang trọng, cô lại cảm thấy ở lại đây ít ra cũng không tệ, đằng nào ngày mai anh ta cũng phải mở cửa để cho cô đi làm.
Khả Ái lại gần tủ quần áo, sau đó lấy tay mở toang ra.
"Oa, toàn đồ hàng hiệu xịn sò này!" Cô háo hức reo lên.
Khương Tâm nói rằng đây là căn phòng yêu thích của Giai Tịnh Thi.
Nếu vậy thì chẳng phải đống quần áo này là của cô ta ư? Nhưng Cố thiếu đã sai người chỉ định Khả Ái căn phòng này, chứng tỏ anh ta đã có sắp xếp để mọi thứ ở nơi đây đều thuộc về cô.
Mà giả sử không phải thì cũng không trách cô được.
Ai bảo hắn ta vô duyên vô cớ ném cô vào đây làm gì?
Nghĩ vậy, Khả Ái vui vẻ lấy ra một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng dát đầy kim tuyến rồi đi vào nhà tắm.
Một tiếng sau, cô tắm xong, nằm trên giường xem TV, vô thức lại cầm lấy mặt dây chuyền lấp lánh đeo trên cổ.
Bỗng nhiên nó phát ra tia sáng hồng nhạt, một giọng nói lảnh lót liền vọng ra bên ngoài.
[Chúc mừng ký chủ đã trở thành chủ nhân của Quang Dao]