Dựa vào những gì cô biết thì Quang Dao có thể đem lại cho người sở hữu dị năng vượt trội.
Khả Ái liền nói: "Ngươi có thể cho ta sức mạnh? "
[Lúc trước, Quang Dao bị phong ấn vào tim của ký chủ, dẫn đến không thể phát tiết dị năng thực sự]
[Bây giờ có thể sử dụng được rồi]
Dòng chảy hồng đỏ óng ánh như nước cứ thế chạy quanh người Khả Ái, hơn nữa còn toả ra hương thơm đắm đuối dịu ngọt.
Một nguồn tinh lực dồi dào không hiểu từ đâu cuồn cuộn trên từng tế bào trong cơ thể cô làm cô thấy tràn đầy sức sống.
Cảm giác sảng khoái mới mẻ mà cô chưa từng được cảm nhận trong đời.
Khả Ái áp nhẹ hai lòng bàn tay xuống mặt giường, ngay lập tức cả chiếc giường công chúa king size mà cô đang nằm được nâng bổng bật lên khỏi không trung.
"Á...!" Tình huống bất ngờ làm cô không kịp phản ứng, hết hồn kêu lên, sau khi định thần thì lại ngây ngốc bật cười.
Bỗng nhiên viên hồng ngọc từ từ lún xuống rồi hoàn toàn ẩn giấu bên dưới lớp da gần rãnh ngực của cô, chỉ để lại một vết đỏ nhạt nhấp nháy.
Khả Ái thở phào nhẹ nhõm, điều này cũng tốt, không phải lo lắng Quang Dao sẽ bị đánh cắp.
Sáu giờ sáng, Khả Ái bị đánh thức bởi hai cái cốc đầu của Cố Trác Hy.
Cô khó nhọc vươn tay với lấy điện thoại, mắt ti hí nhìn vào màn hình.
"Tên điên nhà anh, để yên cho tôi ngủ!" Cô đập gối vào mặt anh ta rồi chùm chăn kín mít để che đi ánh sáng chói mắt.
"Cô không định đi làm sao?" Cố Trác Hy lật tung chiếc chăn qua một bên, cả ba vòng đầy đặn của Khả Ái lập tức đập vào mắt anh.
Chiếc váy ngủ nhăn nhúm do lăn qua lăn lại khẽ xốc lên làm lộ một màu trắng muốt của quần lót.
Nhận thấy cơ thể đang bị phô bày lộ liễu cùng với ánh nhìn soi xét kín đáo của Cố Trác Hy, Khả Ái nhổm người dậy muốn giật lại cái chăn, nhưng chưa kịp động thủ thì đã bị ném thẳng một bộ đồ vào mặt.
"Thay đồ cho tử tế rồi xuống lầu ăn sáng." Anh nói với âm điệu lạnh tanh.
Khả Ái nén cục tức trong lòng, vừa sáng ra đã bị tên này làm cho khí huyết không lưu thông tốt.
Có ai lại đi làm lúc sáu giờ cơ chứ!? Mắt cô còn lờ mờ chưa thể mở ra bằng độ to bình thường.
Rõ ràng hắn đang cố tình làm khó cô.
Cô trừng mắt gầm gừ qua khẽ răng: "Biết rồi, mau biến đi!"
Sau khi đuổi được tên yêu nghiệt ra ngoài, Khả Ái nhìn kỹ lại bộ đồ trên tay.
Là một chiếc áo màu đỏ dáng ôm với chân váy chữ A kiều diễm.
May ra gu thẩm mĩ của tên kia vẫn ổn.
Hắn mà bắt cô mặc một bộ đồ công sở như thẩm phán toà án tối cao thì cô thà trần truồng đi làm còn hơn.
Chải chuốt mọi thứ xong, điên cuồng nguyền rủa Cố Trác Hy cũng xong nốt, Khả Ái tịnh tâm đi xuồng tầng một.
Khương Tâm vừa thấy cô liền dẫn đến nhà bếp.
Ở đó, cô thấy Cố Trác Hy đang nhâm nhi ăn một đĩa salad, đĩa đối diện cũng là salad.
Mặt Khả Ái méo xệch đi.
"Khương Tâm, đừng nói là tôi phải ăn thứ đó nhé?"
Khương Tâm khẽ "ừ" một tiếng rồi đẩy ghế cho cô ngồi xuống.
"Bộ anh ăn chay hay sao vậy?" Khả Ái nhìn Cố Trác Hy, bực dọc kêu lên.
"Tôi không nuốt nổi đâu, tự ăn bên ngoài là được rồi."
"Vậy tôi đưa cô đến công ty." Anh đứng dậy, không nhanh không chậm tiến ra cửa.
Cô tiếp tục ba chân bốn cẳng nhón nhảy theo sau.
Xem ra tính tình của Cố thiếu đây không được ga lăng cho lắm.
Khả Ái chán ghét ra mặt nhìn hắn.
Vốn dĩ cô nghĩ nếu nói vậy thì anh sẽ tinh ý mà đổi món khác ngon miệng hơn cho cô, nào ngờ anh lại không chút khách khí tiễn thẳng mặt con gái người ta.
Hừ, so với anh ta, Hứa Tử Sâm ga lăng, tinh tế, đẹp trai, đáng giá gấp vạn lần!
Cố Trác Hy ngồi trên chiếc BMW lái xe, còn Khả Ái thì ngồi ở ghế sau mải nghịch điện thoại.
Hai người cứ thế im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào.
Đi được một đoạn thì anh ta dừng xe tại một căn biệt thự.
"Ủa đến nơi rồi sao?" Khả Ái nhìn qua cửa kính thăm dò, ánh mắt cô bỗng hoá đá ngay khi chạm mặt Giai Tịnh Thi đang đứng trước cánh cổng.
Cô ta mặc đồng phục học sinh, bên trong là sơ mi trắng cài nơ đỏ, bên ngoài áo gile len và chân váy đen ngắn cũn cỡn, trông giống mấy bộ đồng phục cho học sinh ở Hàn.
Tịnh Thi lại gần mở cửa xe, nhàn nhã ngồi xuống ghế phụ lái, còn không quên nũng nịu trách móc: "Hôm nay anh lề mề vậy, suýt thì muộn giờ của người ta rồi."
Khả Ái chưa hết thẫn thờ thì Trác Hy đã nói: "Xin lỗi, tại có người ngủ nướng."
"Là anh chứ ai!" Cô ta bĩu môi.
"Không, là người ngồi sau em."
Giai Tịnh Thi lập tức sững sờ trợn mắt nhìn Khả Ái.
"Cô..!! Trác Hy chưa đuổi việc cô!?"
Cô ta đanh mặt nhìn Cố Trác Hy.
"Hy! Chuyện này là sao?"
Anh thản nhiên đáp, gương mặt vẫn tập trung lái xe.
"Là Khả Ái.
Cô ấy được công ty mẹ tôi tuyển dụng.
Chẳng qua tiện đường đưa đi làm thôi."
Tịnh Thi kiêu ngạo hất tóc: "Cô ta có chân, không tự đi được à? Hơn nữa đây là không gian của chúng ta, sao có thể để một người hèn mọn như nó dễ dàng ngồi cùng được.
Anh không coi em ra gì phải không?"
Khả Ái nhức nhối cắn cắn môi, hoá ra Cố Trác Hy bắt cô dậy sớm chỉ để kịp thời gian sẵn đưa Tịnh Thi đi học.
Biết thế cô đã ngủ thêm một hai tiếng rồi bắt taxi cho khoẻ.
Nhưng sao anh ta phải làm thế, rõ ràng anh căn bản không hề có tình cảm với Tịnh Thi.
Đúng là thích giả vờ giả vịt!
Khả Ái bèn nói, ngữ khí ôn hoà.
"Đây là xe của Cố tiên sinh, không phải xe của Giai tiểu thư.
Cố tiên sinh mời ai lên xe cũng đâu nhất thiết cần có sự cho phép của tiểu thư?"
"Chứ không phải có ai đó ghen tị vì chẳng may mình không phải hôn thê của Cố tiên sinh sao?" Tịnh Thi chanh chua đấu khẩu lại.
"Tôi ngồi ghế phụ lái, còn cô ngồi ghế sau, chỉ có kẻ tiện nhân đần độn mới không biết thân biết phận của mình."
"Anh ấy đưa cô đi làm, nhưng vẫn không quên đưa tôi đi học đấy thôi." Tịnh Thi nhổm người dậy tặng cho Trác Hy một nụ hôn thật chát trên má.
Khả Ái cảm thấy mình không nên nán lại xem tiếp màn kịch yêu đương của họ nữa, mỉa mai cười.
"Tôi tự bắt taxi được rồi, hai người cứ tự nhiên hú hí với nhau.
Cố tiên sinh, sau này đừng có bắt tôi khổ cực dậy sớm để đưa cô ta đi học, tiền taxi đối với tôi không thành vấn đề."
"Xin phép." Dứt lời, cô mở cửa xe đi xuống.
Lúc quay đi, cô vẫn còn nghe thấy tiếng cười thảo mai của Giai tiểu thư vọng lại.
Thật ra Tịnh Thi không phải người xấu.
Bất cứ ai thấy bạn trai mình ngồi chung xe với một cô gái khác đều sẽ chua ngoa bộc lộ sự ghen tuông như thế thôi.
Hơn nữa, lúc trước Khả Ái bỏ phô mai vào đồ ăn làm cô ta nhập viện, có ai trong hoàn cảnh ấy lại không xấu hổ mà phát bực lên được.
Nên nói chung, chẳng qua do Tịnh Thi là kim chi ngọc diệp, được nuông chiều trong phú quý từ nhỏ, bản tính tự khắc sẽ trở nên đanh đá, kiêu căng.
Điều này Khả Ái có thể hiểu được.
Thấy có cửa hàng tiện lợi bên đường, cô liền đi vào và mua một đống đồ ăn vặt bắt mắt.
Trong lúc mải mê vừa đi vừa ăn, mở điện thoại lên định bắt taxi thì cô mới chợt nhớ mình vẫn chưa hỏi Cố Trác Hy địa điểm của công ty ở đâu.
Khả Ái nhắn tin cho Khương Tâm nhờ cô gửi số điện thoại của anh ta cho mình, rồi gửi đi tin nhắn vào đấy.
[Ái] Cố Trác Hy!!!
[Ái] Nghiên Thịnh ở đâu, cho tôi địa chỉ!!!
[Ái] Tổ sư tên đàn bà, đã xem mà éo rep!?
Trác Hy bên này thấy Khả Ái đang liên tục nhắn tin cho mình với những dấu chấm than hoảng hốt vô cực hạn, anh mới tuỳ tiện nhắn lại vài câu.
[Hy] Tôi cứ nghĩ cô sẽ hùng hổ ném Giai Tịnh Thi xuống xe rồi bảo tôi phóng đi.
Vậy mà cô còn tạo điều kiện cho cô ta bám lấy tôi?
[Hy] Cô làm tôi thất vọng quá.
Đã phá vỡ thoả thuận thì đừng mơ đến Nghiên Thịnh.
Mẹ nó! Khả Ái uất ức muốn đập điện thoại.
Đang yên đang lành tự nhiên thách đố cô khó như vậy, không nhằm mục đích chọc tức Tịnh Thi thì là cái gì? Cô còn muốn dĩ hoà vi quý yên ổn sống.
Đã không được đi làm, vậy thì Khả Ái sang nhà anh trai chơi, đồng thời ngắm bộ mặt đẹp trai của Hứa Tử Sâm cho hả lòng hả dạ.
Người ta có câu: Trai đẹp là liều thuốc chữa lành hiệu quả nhất.