Nói cách khác, nếu họ không vượt qua bài kiểm tra, thì sau tám giờ nữa, nơi này sẽ không còn tồn tại.
Ninh Cáp nhìn chằm chằm vào vòng tay mà thất thần.
Theo như ý của nó, nếu đây là thế giới nhiệm vụ của một phó bản, thì cô chẳng phải là NPC trong đó sao?
Nếu thế giới này biến mất, cô cũng sẽ biến mất theo sao?
Tất cả đều là nói nhảm.
Ninh Cáp không nhúc nhích, vòng tay một lúc sau trở về giao diện mặc định, đồng hồ đếm ngược vẫn đang tiếp tục nhảy—
[07:45:19]
[07:45:18]
……
Ninh Cáp ngẩng đầu lên, lại nhìn một lần nữa về phía trước, cố lấy lại bình tĩnh, rồi nhanh chóng đi dọc theo con đường nhỏ trở về.
Nhà Ninh Cáp có mở một nhà nghỉ nhỏ, thường ngày do anh trai quản lý, sáng nay anh trai có việc nên bảo Ninh Cáp tạm thời đến trông coi, không ngờ lại gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, Ninh Cáp chỉ muốn lập tức về nhà.
Nhà cô chỉ cách đây một hoặc hai trạm dừng, có thể đi bộ đến.
Nhưng chỉ đi được vài chục mét thì không thể đi tiếp, tấm kính mờ đó thật sự tồn tại, chắn trước mặt cô.
Ninh Cáp đưa tay chạm vào, thế mà lại rất mềm.
Bàn tay của Ninh Cáp xuyên qua lớp tồn tại mờ mịt đó, đi qua như thể chạm vào bóng hình của ánh sáng, nhẹ nhàng rung động, một lát sau lại trở về yên tĩnh.
Bên kia dường như là trống rỗng.
Ninh Cáp rút tay lại, bàn tay vẫn lành lặn.
Ninh Cáp quyết định, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới, cô tiến thẳng vào trong lớp kính mờ đó.
Kết quả cả người dễ dàng xuyên qua bên kia.
Thế nhưng trước mắt cô vẫn là con đường nhỏ đó, trên con đường nhỏ vẫn là cửa hàng tiện lợi như trước.
Chỉ có điều, vừa rồi cô đi về phía đầu này của con đường, bây giờ lại trở về đầu kia.
Trong cửa hàng tiện lợi vẫn có nhân viên đang đứng, buồn chán nhìn ra ngoài cửa kính sát đất.
Ninh Cáp nhìn ly lẩu Oden trong tay trái, rồi nhìn chiếc vòng tay trong tay phải, suy nghĩ một lúc, cô nắm chặt ly Oden, đặt chiếc vòng tay xuống đất.
Nghĩ nghĩ thêm, cô lại tìm một viên đá nhỏ, vẽ một dấu chéo trên mặt đất bên cạnh chiếc vòng tay, sau đó quyết đoán đi tiếp dọc theo con đường nhỏ, một lần nữa đi qua lớp kính mờ.
Kết quả lại trở về trước cửa hàng tiện lợi.
Nhân viên cửa hàng che miệng lại ngáp dài, con mắt như sắp nhắm lại.
Chiếc vòng tay màu đen vẫn nằm ngay ngắn trên mặt đất, bên cạnh có một viên đá nhỏ.
Trên mặt đất cứng, có một dấu chéo màu trắng nhạt.
Đây là một nơi không thể đi ra ngoài.