Bên ngoài bậc thềm tầng mười toà mười chín.
Minh Hạ sợ bí mật của nguyên chủ bị lôi nên không cho Hoàng Đông vào nhà mà bắt anh đợi ở ngoài, bản thân tự mình vào xách hộp đựng dụng cụ y tế ra.
Thực ra từ lúc bước vào cửa, cô đã muốn đăng xuất khỏi nơi này luôn cho rồi, nhưng Mạc Hoàng Đông cứ cách hai phút lại gõ cửa một lần, cô không trả lời anh còn có ý muốn phá cửa vào nên lại đau khổ vác xác ra lần nữa.
- Đưa tay ra đây.
Cô ngần ngừ một lúc mới giơ tay ra, máu vẫn đang thấm ra bên ngoài tay áo, có chỗ đã dính bết lại.
Hoàng Đông sợ làm cô đau nên dùng dao cắt ống tay áo và băng gạc ra, miệng vết thương bị rách khiến máu tuôn ra không ngừng, nhìn có chút đáng sợ.
Hoàng Đông càng nhìn lại càng thấy đau lòng, động tác dịu dàng chưa từng có, chí ít là từ lúc quen biết nhau đến giờ, anh chưa bao giờ lộ ra sự dịu dàng như vậy với cô.
- Đau thì bảo tôi, tôi sẽ nhẹ tay.
Sợ anh căng thẳng, cô nhanh chóng giải thích.
- Tôi ngày nhỏ hay bị thương, khả năng chịu đau rất tốt, anh không cần quá lo lắng cho tôi đâu.
Người tập võ hay bị thương là chuyện nhỏ, huống hồ gì cô còn thường xuyên luyện tập đến trầy da mẻ trán, sức chịu đựng cứ thế dần nâng cao lên, sau này đau thế nào cũng chẳng nhăn mày lấy một cái.
Hoàng Đông không đáp lời cô, chỉ là động tác của anh nhẹ nhàng hơn ban đầu rất nhiều.
Hai người yên lặng một lát, Minh Hạ chợt hỏi anh.
- Sao anh biết tôi ở đây mà tìm đến?
Anh vừa nói nguyên chủ mất tích một năm, làm sao cô vừa xuất hiện anh đã đến đây ngay lập tức được.
Anh phát hiện ra cô từ khi nào?
- Tôi từng điều tra về cô và biết được đây là nơi ở của cô nên cho người canh chừng, chỉ cần cô xuất hiện trở lại bọn họ sẽ báo cho tôi biết ngay lập tức.
Đối mặt với ánh mắt bình thản không rõ vui buồn của anh, lông tóc Minh Hạ chợt dựng đứng, cả người như lâm vào đại địch.
Không biết vì sao nhưng cô có cảm giác anh đã nhìn thấu thân phận của cô rồi, nhưng là từ lúc nào chứ?
Hoàng Đông thấy cô không đáp liền chủ động nói tiếp.
- Nếu cô cần người giúp đỡ cứ gọi tôi, tôi sẽ cố gắng hết mức có thể.
- Không cần.
Anh cũng không ép cô, lại chuyên tâm sát trùng cho cô.
Kỹ thuật xử lý vết thương của anh rất thuần thục, cả quá trình cô đều không thấy đau chút nào hết.
Minh Hạ nhìn anh đến ngẩn ngơ.
Kỹ thuật sơ cứu của cô tốt là vì cô thường xuyên chữa trị cho nhiều người, vậy còn anh thì sao? Mấy năm qua anh đã sống như thế nào?
- Xong rồi.
- Cảm ơn, anh có thể về được rồi.
Thấy anh ngẩng đầu lên cô vội cụp mắt xuống, lạnh nhạt đuổi người, sợ anh phát hiện ra thân phận của mình.
Nhưng cô không hay biết Hoàng Đông đã sớm nhìn thấu cô từ rất lâu rồi.
- Cô yên tâm dưỡng thương đi, tôi sẽ cho người trông chừng ở bên ngoài.
Nghe anh nói vậy, cô tức tốc giải thích, cũng là thông báo luôn cho anh.
- Thực ra chỗ ở của tôi không cố định, sau này anh không cần cất công cho người đến đây canh chừng đâu.
Còn bây giờ anh cứ cho người canh chừng ở đây đi, tối nay cô ngủ cũng yên tâm hơn.
Đương nhiên cô không dám nói câu này ra.
Hoàng Đông cũng không hỏi cô, chỉ bảo.
- Khi nào cô rời đi, tôi sẽ bảo bọn họ rút sau.
- Cảm ơn.
Minh Hạ đợi Hoàng Đông rời khỏi toà mười chín rồi mới quay trở lại phòng.
Chưa đợi cô mở lời, Cổ Đoá đã hỏi cô trước.
"Anh ta phát hiện ra rồi sao?"
Minh Hạ gật đầu: "Có lẽ vậy."
Chỉ là cô không biết anh phát hiện ra từ lúc nào?
"Cổ Đoá, anh ấy nói tôi cứu anh ấy vào một năm trước nên muốn trả ơn.
Có khi nào anh ấy đã điều tra và phát hiện ra tôi từ lúc đó rồi không?"
Nhưng lý do này không hợp lý cho lắm, nên nhớ nguyên chủ có gương mặt giống hệt Lâm Hạnh Dung, nếu anh phát hiện ra thân phận của cô trước khi cô bị gả thay, sao anh có thể tàn nhẫn hủy hoại đời cô ấy chứ?
Còn nếu sau khi cô xuyên đến mới phát hiện ra thân phận thật của cô thì cũng không có khả năng.
Ngoại trừ một lần trèo ra ngoài bị anh bắt gặp ra, những lần sau đó cô đều cực kỳ cẩn thận không để anh bắt gặp thêm lần nào nữa.
Anh không thể vì một lần trèo tường mà nghi ngờ cô là người chạy việc vặt M ngay được.
Minh Hạ đột nhiên muốn đổi biệt hiệu, cũng muốn đổi nghề luôn.
"Không thể."
Cổ Đoá phủ nhận cực kỳ chắc nịch.
"Thông tin của cô luôn được bảo mật tuyệt đối, sau khi cô mất tích, tất cả tài khoản của cô đều để về chế độ riêng tư do tôi quản lý.
Nếu có người xâm nhập, tôi chắc chắn sẽ phát hiện ra ngay."
Đó cũng là lý do vì sao Minh Hạ tạo tài khoản email, cô ấy lập tức có thể tìm thấy cô nhanh như vậy.
Và đến bây giờ, Minh Hạ vẫn không rõ lý do vì sao email của cô và nguyên chủ lại giống nhau như thế.
Hai người bọn cô thực sự quá giống nhau, từ gương mặt, sở thích đến thói quen, tính cách, ngay cả mật khẩu và tên tài khoản mạng xã hội cũng tương đồng.
Chuyện này không khoa học.
[Hệ thống, nhân vật Lâm Nguyệt Hà là do mày mô phỏng tính cách, thói quen của tao để tạo ra đúng không?]
Ngoại trừ lý do này ra, cô thật sự không tìm được lý do nào hợp lý hơn nữa.
[Không phải.]
Hệ thống trả lời rất ngắn gọn, đúng chuẩn kiệm chữ như vàng.
Minh Hạ liếm răng, có chút muốn đánh người.
[Thế mày giải thích thế nào về chuyện này đây?]
Đáp lại cô là giọng nói điện tử vô cảm.
[Quyền hạn của ký chủ không đủ, không thể cung cấp thông tin.]
[...]
Coi cái thiết lập nhân vật thôi cũng không được, nó thật sự cho mình là tổ tông bắt cô hầu à?
Tâm lý phản nghịch của Minh Hạ rục rịch trỗi dậy, cô muốn phá cái trò chơi này.
Nhưng nếu phá rồi cô sẽ không được gặp Cổ Đoá, Tú Linh và Hoàng Đông nữa.
Minh Hạ đấu tranh tâm lý một lúc mới chịu thoả hiệp.
Giờ cô nhịn nó trước, đợi cô ra được khỏi đây rồi cô trả thù cái hệ thống rách nát kia cũng chưa muộn.
Hệ thống rách nát nào đó:...!
Không phải vì cô quá lười, nó không thúc giục cô làm nhiệm vụ thì cô không chịu làm nên không đủ điểm tích phân để mở quyền hạn à?
Giờ lại trách nó rách nát sao?
Cô đừng tưởng nó là hệ thống nên có quyền sỉ nhục nó nhé.
Nó là một hệ thống cũng có nhân quyền, có thân phận hẳn hoi đấy!
Hệ thống cảm thấy tổn thương, nó cần offline để nghỉ ngơi.
Minh Hạ cũng không thèm để ý đến nó, tiếp tục nghĩ cách nên giải thích với Hoàng Đông thế nào.
"Cổ Đoá, nếu cô bị người khác phát hiện thân phận của mình, cô sẽ làm thế nào?"
"Nếu là kẻ thù, tôi sẽ xoá sạch tư liệu của cô đầu tiên."
Minh Hạ rất cảm động, cô lại hỏi tiếp: "Thế nếu người đó là người quen của cô thì sao? Cô sẽ xử lý thế nào?"
Sẽ làm thế nào?
Cổ Đoá không rõ nữa.
Ban đầu cô làm cộng sự của Minh Hạ chỉ vì muốn trả ơn cô, chỉ biết chừng nào Minh Hạ còn cần cô giúp đỡ, cô sẽ cố hết sức để giúp cô.
Còn chưa đợi cô trả lời, Minh Hạ đã nói tiếp.
"Cô nhất định phải thật cẩn thận, đừng bất cẩn như tôi."
May mà người nhận ra cô là Hoàng Đông, nếu là người khác cô có thể khó bảo toàn tính mạng rồi.
Cổ Đoá gật đầu.
"Tôi biết rồi."
"Cô đi ngủ đi."
Minh Hạ nói xong liền cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Bởi vì vết thương trên tay nên cô tốn khá nhiều thời gian mới tắm rửa thay đồ xong.
Sau khi đi ra ngoài, cô ngó xuống dưới xem một cái, thấy chiếc xe ô tô đen quen thuộc vẫn đỗ ở bên dưới liền nhíu mày.
Phát hiện ra rồi nhưng không vạch trần vì muốn cô tự khai sao?
Nếu là một ngày trước, cô có thể sẽ thẳng thắn nói với anh về chuyện này.
Nhưng sau khi nhìn thấy những cái tên trên giấy nhớ cô lại do dự.
Trong giấy nhớ không có tên của anh, nhưng lại có tên của người nhà anh.
Tuy quan hệ của anh với mọi người trong nhà không hẳn là thân thiết, nhưng có hai người mà anh rất tôn trọng.
Một là ông nội anh, Mạc Hoàng Dũng.
Hai là anh trai của anh, Mạc Hoàng Đức.
Nếu phải lựa chọn, cô chắc chắn sẽ ở thế bất lợi.
Nghĩ đến đây Minh Hạ đột nhiên cảm thấy khó chịu, cô xoa tay lên ngực mấy cái, đợi cảm giác khó chịu kia đi qua mới nhấc điện thoại gọi cho anh.
Hoàng Đông bắt máy rất nhanh.
- Em thế nào rồi? Sao vừa rồi lại tắt máy?
Giọng điệu này...!Xem ra là muốn diễn tiếp với cô rồi.
Đã vậy cô cũng không cần phải sợ nữa.
- Gặp chút chuyện thôi, đã giải quyết xong rồi.
- Vậy tối nay còn về không?
- Không.
Còn anh thì sao? Đã về nhà chưa?
Hoàng Đông nghĩ cô đã muốn diễn mình cũng nên phối hợp với cô một chút.
- Anh đang ở chung cư Tân Thời.
- ...!
Anh trực tiếp nói thẳng thế này là có ý gì? Muốn cho cô một cơ hội cuối để cô tự khai hay thật sự không biết chuyện?
Minh Hạ không dò ra suy nghĩ của anh, cũng không dám dò, cô hỏi thẳng.
- Anh đến đó làm gì?
- Ân nhân của anh bị thương, anh muốn cứu cô ấy.
Anh càng thành thật cô càng thấp thỏm không yên.
- Sao anh phải nói chuyện này cho em biết?
- Anh không muốn giấu em bất cứ chuyện gì cả, anh hy vọng em cũng vậy.
Câu nói này được Minh Hạ tự động phiên dịch thành: Anh cho em cơ hội cuối cùng để nói sự thật cho anh biết đấy, nhanh lên đi! Nói thật sẽ được khoan hồng.
- Sao em không nói gì vậy? Đang bận gì sao?
Có thể vì cô suy nghĩ quá lâu nên Hoàng Đông chủ động hỏi lại, cô lập tức trả lời anh.
- Không có, em chỉ nghĩ một vài chuyện thôi.
- Nghĩ không ra thì thôi, cũng muộn rồi, em ngủ sớm đi.
- Vâng.
Anh cũng ngủ sớm đi.
- Ừm.
Minh Hạ đợi bên kia đáp lại rồi mới tắt máy.
Tắt máy xong, cô không đi ngủ mà khởi động máy tính cá nhân của mình, bắt đầu tìm tư liệu về những người được ghi trên giấy ghi chú.
Lúc mở đến một file tài liệu cần mật khẩu, cô gõ mật khẩu thường dùng của mình ra.
Bên trong chỉ có hai thư mục lớn: một là nhà họ Lâm, hai là nhà họ Mạc.
Minh Hạ có điều suy tư.
Nếu nguyên chủ đề ra hai mục này sau khi bị ép gả cho Hoàng Đông cô còn thấy hợp lý, nhưng mục tiêu này đề ra từ rất lâu rồi.
Nói cách khác, nguyên chủ đã quen biết nhà họ Lâm và nhà họ Mạc trước khi bị ép gả cho anh.
Minh Hạ mất cả đêm để đọc hết tư liệu trong đó, sau đó cô lại lấy gói bưu phẩm kia ra xem.
Bên trong có một bản ghi âm cùng mấy bức ảnh chụp, trong đó có một người khá quen mặt.
Minh Hạ nghĩ một lúc mới nhớ ra người này là phó đạo diễn bị cô đánh ngày trước, mấy người còn lại cô không quen.
Xem xong ảnh chụp, cô mới mở bản ghi âm ra.
Mới nghe được mấy câu cô đã không chịu được mà tắt nó đi.
Thì ra cái giới giải trí này nó bẩn thỉu hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Đã vậy cô bắt đầu từ nó đi..