Npc Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!


Kiến Văn ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên ở cửa nhà đã xuất hiện một bóng người từ lúc nào, ánh mắt anh ta nhìn anh như thể nhìn kẻ thù, thiếu điều xông lên đá văng anh ra khỏi đây luôn.

Kiến Văn không chỉ không sợ mà còn khoác vai em gái mình cười khiêu khích.
Ông mày chăm con bé từ hồi nó mới sinh, cậu có ghen cũng phải nhịn lại cho ông, không nằm mơ rồi ông đây gả em gái cho.
Cũng không biết Hoàng Đông có đọc hiểu ánh mắt của anh rể tương lai hay không mà anh hơi cụp mắt xuống, đến lúc ngước lên thì vẻ mặt đã khôi phục bình thường, chỉ hỏi cô.
- Chiều em rảnh không?
Minh Hạ hất tay ông anh trai mình ra, vừa ngáp vừa trả lời.
- Có, nhưng em muốn đi ngủ.
Thấy hai mắt cô thâm đen như gấu trúc, Hoàng Đông không nói gì thêm mà đi tới bế cô lên phòng trước con mắt trợn tròn của Kiến Văn.
Cái thằng này càng ngày càng không có phép tắc gì rồi, em gái anh ta còn chưa gả đi cơ mà!
Kiến Văn hậm hực gác chân lên bàn, tay cầm quả táo cắn mạnh một miếng rồi ra sức nhai như đang nhai đầu Hoàng Đông vậy.
Càng nghĩ càng bực, càng nghĩ càng không cam tâm.
Kiến Văn nuốt miếng táo cũng không trôi, anh ta ném quả táo cắn dở vào giỏ đựng trái cây rồi đi xuống phòng bếp tố giác với mẹ mình.
- Mẹ, thằng Đông lại sang nhà mình tiếp rồi, còn dụ dỗ em gái con đi mất nữa.
- Thằng bé sau này cũng là người một nhà với chúng ta mà, sang trước cho đỡ bỡ ngỡ thì có làm sao? Con đừng có mang thái độ thù địch với em rể mình như thế.
Cũng không biết Hoàng Đông làm kiểu gì mà có thể khiến bà mẹ cổ hủ của anh ta chấp nhận mình nữa, Kiến Văn bỗng cảm thấy mình như người ngoài.

Thấy anh ta ỉu xìu, bà Hà không chỉ không bênh mà còn răn đe.
- Đúng rồi, hôm qua có một cô gái đến công ty tìm mẹ, nói là con bé đã mang thai con của con đấy, con liệu mà chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta đi.
- Có phải con con đâu mà con phải chịu trách nhiệm, cô ta là ai con còn chẳng biết nữa là.
Kiến Văn sống chó thật, anh ta hay chơi gái cũng là thật, nhưng không phải ai cũng có thể bò lên giường anh ta nói gì đến mang thai.


Bà Hà cực kỳ thiếu lòng tin vào con trai mình, lại tiếp tục răn đe.
- Con thử nhớ lại đi, nhỡ đâu là cháu mẹ thật thì sao?
- Con đã bảo là không phải rồi mà, mẹ phải có lòng tin vào con trai mình chứ.
Kiến Văn vốn định vào đây tìm hậu phương, ai dè bị phản đòn, còn phải tốn thời gian giải thích cho mẹ mình hiểu mà bà vẫn không tin khiến anh ta muốn sụp đổ.
Thấy con trai mình vẫn không hiểu, bà Hà bỏ dở việc đang làm để kéo anh ta lên phòng em gái mình, cửa phòng không khoá nên hai mẹ con có thể nhìn thấy không gian bên trong.

Kiến Văn cảm thấy mình và mẹ như hai tên biến thái ấy, nhiều lần muốn về mà bà Hà cứ bắt anh ta nhìn vào trong.
- Mẹ, nhỡ hai đứa nó làm chuyện gì mờ ám thì sao? Là người lớn chúng ta phải tôn trọng quyền riêng tư của con trẻ.
Bà Hà có vẻ rất hiểu con gái với con rể của mình, nói như chắc như đinh đóng cột.
- Không có chuyện đó đâu, nếu có mẹ là người lôi cổ con đi trước.
Bà vừa dứt lời liền thấy Hoàng Đông bê một chậu nước từ phòng tắm ra rồi bắt đầu gội đầu cho Minh Hạ, vừa mát xa da đầu cho cô vừa hỏi cô có thoải mái không, động tác của anh nhẹ nhàng lại chuyên nghiệp, sau khi gội xong liền sấy tóc cho cô rồi chuyển sang mát xa da mặt, thoa kem dưỡng ẩm và đắp mặt nạ mắt cho cô.

Xong xuôi anh cẩn thận bế cô lên giường rồi nhẹ chân nhẹ tay dọn dẹp phòng cho cô, ngay cả quần áo bẩn cô chưa kịp giặt cũng được anh lấy đi giặt hộ.

Kiến Văn còn chưa hiểu mẹ cho mình ăn bát cơm chó này làm gì thì bà đã kéo anh ta xuống dưới.
- Giờ biết vì sao mẹ thích thằng bé chưa?
Hoàng Đông vừa đẹp lại tài giỏi, lần đầu gặp mặt bà đã cảm thấy anh là một người kiêu ngạo khó gần, nhưng người kiêu ngạo như vậy lại chịu cúi đầu vì con gái bà.

Khi chưa biết ông bà là bố mẹ bé Hạ, anh cực kỳ lạnh nhạt, xém nữa còn đánh nhau với chồng bà vì tưởng ông định hại con bé.

Rồi thì từ lúc hai đứa quen nhau đến giờ thằng bé luôn quan tâm chăm sóc bé Hạ đến từng bữa ăn giấc ngủ, đối với bố mẹ vợ hay anh rể tương lai cũng đặc biệt tốt.
Kiến Văn thấy mẹ nhìn mình thì gãi đầu, thành thật hỏi lại.

- Vì sao ạ?
Thấy thằng con mình vẫn nghệt mặt ra, bà bất lực thở dài.
- Con mà cứ như thế này có mà ế dài dài.
- Xời, bạn gái con xếp dài cả cây số kìa, mẹ không thấy thôi.
Cái gì bà cũng có thể chê anh ta, nhưng vấn đề có bạn gái hay không thì không được, đó là điểm anh ta tự hào nhất đấy.
Bà Hà lắc đầu nhìn con trai mình.
- Không vì cái mặt với tiền của con, ai thèm để ý, con tưởng con có giá lắm à?
- ...
Mẹ lại công kích anh ta nữa rồi.
Kiến Văn cảm thấy vị trí của mình ở trong nhà này càng ngày càng không quan trong nữa rồi.
Anh ta tổn thương, anh ta phải ra ngoài tìm bạn gái chia sẻ nỗi buồn của mình.
...
Kỳ nghỉ hè mọi năm Minh Hạ sẽ bị bố mình lôi đến quan khu rèn luyện, nhưng vì cô mới từ cõi chết trở về nên bố cô tạm tha cho cô một năm.

Mẹ cô thấy thế liền kéo cô đến cửa hàng may để cô phụ mình bán hàng, đến cuối tuần thì đuổi cô đi hẹn hò với Hoàng Đông.

Nhưng ở thế giới trò chơi hai người hẹn hò đủ rồi, thậm chí còn kết hôn luôn nên Minh Hạ rất lười đi, thế là Hoàng Đông chỉ có thể đến tìm cô, giúp cô và mẹ vợ tương lai giao hàng.
- Anh có chắc chắn là muốn giao hàng bằng con xe này không?
Minh Hạ nhìn kiểu xe mô tô phân khối lớn với ánh mắt nghi ngại, tuy nó rất ngầu nhưng có vẻ phô trương quá.
Hoàng Đông đội mũ bảo hiểm lên đầu cô, cười nói.

- Sao lại không được? Em không thấy nó rất ngầu à?
Ừ, ngầu thì ngầu thật, nhưng đây không giống phong cách của anh cho lắm, cô cũng chưa từng thấy anh đi xe máy bao giờ cả nên hơi lạ lẫm tý.
Cô còn đang thắc mắc sao anh đổi phong cách thì anh đã giục cô.
- Lên xe đi.
- Vâng.
Minh Hạ ôm theo hộp quần áo leo lên xe máy, tự nhiên quàng tay quanh eo anh.

Đợi cô ngồi vững rồi anh mới lái xe đi, rất nhanh đã đến nơi cần giao hàng là một khu trung tâm thương mại, còn vì sao lại đến đây là vì đây là món quà khách hàng dùng để làm quà cầu hôn.
- Vào xem không?
Hoàng Đông hích vai cô một cái, Minh Hạ vốn định từ chối nhưng thấy bên đó cũng náo nhiệt nên đi sang xem thử.
Lúc cả hai đi đến, tầng một đại sảnh đã tập trung rất nhiều người ở đó, xung quanh là hoa tươi và một nhóm người đang nhảy quanh một cặp đôi, chàng trai cầm hộp nhẫn, cô gái ôm bó hoa baby màu hồng phấn.

Có thể vì phấn khích nên cô ấy cũng nhún nhẩy theo điệu nhạc, nhìn vừa năng động lại đáng yêu.
Minh Hạ nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng vừa ngưỡng mộ lại ghen tỵ.
Cô vốn không thích mấy thứ rườm rà phức tạp, cô cũng từng cảm thấy màn cầu hôn chỉ là một thủ tục cần có trên con đường tiến tới hôn nhân của hai người.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô gái may mắn kia cô mới hiểu không có cô gái nào là không  thích được bạn trai cầu hôn cả, có chăng là bởi vì những màn cầu hôn cô từng thấy chưa đủ ấn tượng hoặc quá hời hợt cho có nên cô mới xem nhẹ việc cầu hôn này.
Nhưng cặp đôi kia không như thế.
Chàng trai kia rất dụng tâm cho màn cầu hôn này.
Xung quanh được bao bọc bởi hoa tươi và bóng bay, cô còn tinh mắt nhìn thấy các nhân viên của trung tâm thương mại nấp ở một bên, chỉ chờ chàng trai kia cầu hôn là lập tức thả bóng bay từ trên cao xuống.
Hoàng Đông vốn luôn quan sát nét mặt của cô, thấy cô lộ ra sự ngưỡng mộ, anh cười hỏi.
- Em có thích buổi lễ cầu hôn này không?
Minh Hạ muốn nói có, nhưng ngẫm lại trước đó cô nói không cần màn cầu hôn gì cả nên giờ gật đầu thì xấu hổ lắm, cô vẫn cần mặt mũi mà.
- Cũng bình thường, mà mình về đi anh, cũng muộn rồi đấy.
Cô vừa định kéo tay anh đi, cặp nam nữ chính trong màn cầu hôn lãng mạn kia chợt di chuyển về bên này.


Sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của cô, cô gái ôm bó hoa đến đặt vào tay cô, còn chàng trai thì khoác vai Hoàng Đông và đặt nhẫn cưới vào tay anh, trong lúc cô còn đang ngơ ngác, cả hai đã bị kéo vào giữa đại sảnh.
Từ người qua đường, cô bỗng trở thành nhân vật chính từ lúc nào không hay.
Cặp đôi kia đẩy hai người bọn cô đến giữa sân khấu xong thì lui về hậu trường, hai người họ hoà cùng những người đi ngang qua khác không ngừng vỗ tay nhún nhảy theo điệu nhạc để chúc phúc cho nhân vật chính.
- Hoàng Đông, anh...
Từ người qua đường biến thành nữ chính, Minh Hạ ngạc nhiên đến không  nói nên lời.

Hoàng Đông ở phía đối diện đã quỳ một chân xuống rồi mở hộp nhẫn trên tay mình ra, ánh mắt nhìn cô cực kỳ chân thành.
- Bé Hạ, anh xin lỗi vì lần trước đã không cho em một buổi cầu hôn tử tế.
Mặc dù cô nói cô không thích phô trương, nhưng anh vẫn luôn giữ chuyện này trong lòng và muốn bù đắp lại cho cô, muốn cô trở thành nữ chính trong câu chuyện cổ tích tình yêu, trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời, cho nên dù cô nói không cần nhưng anh vẫn âm thầm chuẩn bị cho buổi lễ cầu hôn này chỉn chu hết mức có thể.
Hai tai Minh Hạ ù đi, viền mắt cô đỏ hoe như muốn khóc, những âm thanh náo nhiệt xung quanh dần nhỏ lại chỉ còn những lời tâm sự thật lòng của anh là cô nghe thấy rất rõ ràng.
- Bé Hạ, váy cưới và lễ đường đã đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần chờ cái gật đầu từ em nữa thôi, em có...
Anh còn chưa nói xong cô đã gật đầu liên tục.
- Em đồng ý.
Hoàng Đông mỉm cười đeo nhẫn cho cô, nhân viên trung tâm thương mại canh chuẩn thời cơ, lập tức thả bóng bay và cánh hoa xuống bao phủ cả hai người.
Hoàng Đông nhân cơ hội cả hai bị che khuất bởi bóng bay và cánh hoa mà hôn nhanh lên môi cô một cái, thì thầm.
- Không chỉ là lễ cầu hôn mà cả đám cưới của chúng ta, tuần trang mật, anh đều sẽ bù đắp lại cho em hết.
Những cô gái khác có cái gì thì cô cũng sẽ có cái đấy, thậm chí là nhiều hơn tất cả bọn họ.
Minh Hạ không trả lời anh mà chỉ liên tục gật đầu vì hạnh phúc.
Bởi vì nhan sắc nổi bật mà màn cầu hôn lãng mạn của Hoàng Đông nhanh chóng nổi tiếng trên mạng xã hội.

Khi biết cả hai quen nhau qua trò chơi, số người tham gia trò chơi tăng chóng mặt khiến công ty game mừng như được mùa, ngay lập tức mời Minh Hạ và Hoàng Đông đến đóng video quảng cáo cho bọn họ nhưng bị cô từ chối, đã vậy cô còn lấy mất hệ thống số hiệu N3 của bọn họ vì không muốn bọn họ lấy tư liệu của mình đi quay phim.
Công ty trò chơi tiếc đứt ruột mà tiềm lực nhà cô mạnh quá, bên cạnh còn có ông chồng nhăm nhe đánh sập công ty của bọn họ nên mấy người kia rén hẳn, sau cũng không đến làm phiền cô nữa.

Tuy vậy câu chuyện của bọn họ thì vẫn lan khắp nơi và trở thành cặp đôi kiểu mẫu mà mọi người hướng đến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận