Từ Xán vội vàng đứng chắn, Hứa Tam Hoa phất tay, ý bảo hắn tránh ra, một quyền kia nàng đánh cực kỳ thoải mái, một đầu gấu mù cũng chỉ có thế mà thôi, lúc này nàng vô cùng hài lòng, chờ lão gấu xông lên, nàng lại giơ tay một quyền đánh bay lão gấu.
Cứ như thế một lần rồi lại một lần, rốt cuộc, khi lão gấu bị đánh bay thêm một lần nữa, khiến ba cây đại thụ phía sau đổ rầm, nó mới không đứng dậy nổi nữa, Từ Xán chứng kiến toàn bộ quá trình đã há hốc mồm nói không ra lời.
Không thể chọc vào Hứa Tam Hoa ở cách vách này! Ngay cả gấu mà nàng cũng có thể đánh chết, hơn nữa còn dễ dàng như vậy, hắn phục nàng rồi!
Gấu bị nàng đánh chết, nhưng Hứa Tam Hoa cũng không quan tâm Từ Xán mang gấu đi bán tới nơi nào, nàng tự mình xuống núi.
Khi về đến nhà, Hứa Đại Mậu đã sớm về, đang nói chuyện với lão Hứa đầu ở trong nhà chính, sau đó ra ngoài đi một vòng nhìn tình huống xung quanh.
"Nhà Tam thúc ít đất, thu hoạch nhanh, gần như thóc đã được phơi qua một nắng, không sợ bị ẩm mốc.
Nhưng khi con trở về, nghe thấy bên nhà Hứa Đại Hổ đang khóc rất thảm thiết, nhà bọn họ nhiều đất, nhưng người có sức lao động lại ít, hôm qua chỉ vừa mới thu hoạch xong, chuẩn bị hôm nay tới chiếm sân đánh lúa, kết quả trời lại đổ mưa.
Bây giờ phải xem khi nào thì tạnh mưa, nếu không, lương thực nhà hắn bị bỏ phế rồi.
Không chỉ có bọn họ thôi đâu, con đi trong thôn đã nhìn trộm vài lần, có nhiều nhà đều vô cùng thê thảm! Người trong thôn chúng ta vốn đã sống không quá tốt, năm nay lại càng khó khăn hơn!"
"Chúng ta có cơm ăn đều là do ông trời ban cho, ôi chao, thật khổ mà!" Lão Hứa đầu thở dài một hơi.
Ở trong sân, Hứa Tam Hoa lấy nước rửa sạch bùn dính trên giày rơm, sau đó đi vào đông phòng.
Thấy khuê nữ đi ra ngoài chưa được bao lâu đã trở lại, nghĩ nàng một thân dính mưa, Hồ thị vội vàng đứng dậy, đi vào phòng bếp bên cạnh, rót một bát nước sôi rồi quay về phòng, bỏ thêm một nắm đường đỏ, đường đỏ hòa tan trong nước, tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Hồ thị bưng nước đường đỏ vào buồng trong, Hứa Tam Hoa đã thay bộ đồ bị bẩn trên người ra, đang ngồi đung đưa chân trên ghế gỗ: "Tam Hoa à, con uống bát nước đường đỏ này cho ấm người."
Hứa Tam Hoa không thích mùi vị của nước đường đỏ, nàng vội nói: "Con không uống đâu, người uống đi."
"Nương không uống, con mau uống đi." Hồ thị lại đưa về phía trước.
Hứa Tam Hoa giả bộ nói: "Nếu người không muốn uống thì đưa cho con, con đổ ra ngoài cửa sổ."
"Nương uống, nương uống, con đừng, đừng như thế." Hồ thị sợ tới mức rụt tay lại, nhanh chóng bưng bát nước đường đỏ chạy ra khỏi phòng, khuê nữ phá gia này của nàng ấy thật sự có khả năng đem đổ ra ngoài đó.
Hứa Tam Hoa nhìn bóng dáng Hồ thị dần biến mất sau bức màn vải bố ngăn cách buồng trong và gian ngoài, nàng trộm cười, nhưng khi nghĩ tới trong bụng nàng ấy đang hoài thai một đứa nhỏ chỉ mới hơn hai tháng tuổi, nàng không cười nổi nữa.
Đời trước, sau khi nàng rời khỏi nhà, sang năm trước khi đến tết đoan ngọ, Hồ thị lại muốn sinh thêm một nữ oa, nhưng cơ thể không khỏe, cuối cùng không sinh đứa nhỏ ra được.
Sau này, vùng Du Châu gặp đại nạn, man di Tây Nhung thừa cơ xâm lấn, triều đình vội vàng đánh đuổi man di, dẫn đến dân chúng bôn ba lưu vong, triều đình loạn thành một đoàn, vất vả lắm mới đánh đuổi được man di, trấn an lưu dân, nhưng quay đầu đã gia tăng thuế má, khiến dân chúng lại càng khó khăn hơn.
Lão Hứa gia vốn sống đã cực khổ, cứ như thế, thu hoạch hàng năm vào còn chẳng bằng ra, ăn không no bụng.
Nhà ngày càng bần cùng, lòng dạ càng hẹp, lão Hồ thị lại đi, lão Hứa đầu không quản được nhà, Hứa Tam Mậu cùng Lưu thị tâm nhãn lại sâu, xúi giục vợ chồng Hứa Nhị Mậu thương lượng với Hứa Đại Mậu và Hồ thị, ngay cả Hứa Thất Hoa chỉ mới được vài tuổi cũng xém chút nữa bị mang đi bán đổi lấy tiền.
Sau này, ngày qua ngày lại càng khó khăn, đầu tiên là Hứa Đại Mậu và Hồ thị lần lượt bệnh mà không được chữa nên qua đời, sau đó lão Hứa đầu bị bệnh nặng, nhưng không có tiền chữa nên cứ như vậy mà chết.
Còn Hứa Nhị Thụ gả cho một gã lông bông, lúc đánh nhau đã bị người ta lỡ tay đánh chết.
Ngày càng gian nan, mấy chậu hoa lần lượt bị vợ chồng Hứa Tam Mậu bán đi, cả lão Hứa gia xem như nát thành từng mảnh nhỏ.
Còn ai không?