Nữ Bá Vương Trong Thôn Ruộng Đồng Nhà Nàng Thật Bát Ngát


Hứa Tam Hoa nhìn vậy thì nhíu mày, nương nàng tính tình mềm yếu, cha nàng làm người thành thật, vậy nên đời trước hai người họ mới bị người khác khi dễ mà không thể nói ra tiếng, nói là không muốn bản thân không gây chuyện ầm ĩ.

Bà ngoại nàng sau khi gả cho ông ngoại đã sinh liên tiếp ba nữ nhi, vẫn vì chuyện đó mà mãi không đứng lên được, cho nên nuôi dưỡng cả ba đứa nhỏ đều có tính rụt rè sợ hãi.

Mãi cho đến năm ba mươi tuổi mới có thể sinh một đứa con trai xem như là chuyện tốt, nhưng tính cách của mấy nữ nhân đã không thể sửa lại rồi.

Tới khi Hồ thị lập gia đình, cũng bởi vì mười năm sau chỉ sinh được nàng là nữ nhân, cho nên vẫn cảm thấy không ngẩng đầu lên được, nếu không phải tính tình mẹ chồng tốt lại còn là bác của mình, chỉ sợ ngay cả nói chuyện cũng không dám nói.

Hứa Tam Hoa nghĩ muốn sửa lại tính tình này của nàng ấy, nhưng phải để nàng ấy thả lỏng tinh thần mới được.


Mối quan tâm của nàng ấy bây giờ, đơn giản là có con!

Đời trước, thai này của Hồ thị là nữ nhi, nhưng sau này, lão Hứa gia đời sống khó khăn, Hồ thị bận rộn làm việc khiến thân mình không có khả năng sinh đẻ nữa.

Đời này, phải nói nàng ấy chăm sóc tốt thân thể, sau lại có thể sinh!

Hồ thị chẳng qua vẫn chưa tới ba mươi tuổi, bà ngoại nàng cũng chưa ba mươi tuổi vẫn còn có thể sinh con đấy! Đời trước nàng lang bạt ở bên ngoài, còn từng gặp lão nhân bốn, năm tuổi vẫn còn hoài thai!

Nói ngắn gọn, chính là chăm sóc tốt thân thể, đừng khiến bản thân mệt mỏi, vậy thì cái gì cũng dễ nói.

Hứa Tam Hoa đã có chủ ý, thấy Hồ thị do do dự dự nhìn nàng, vẻ mặt không kiên nhẫn, nói: "Có phải nương muốn hỏi con và thiếu niên cách vách nói chuyện gì đúng không, là a nãi nói người tới hỏi sao!"

Hồ thị vội vàng gật đầu, rồi sau đó nhìn nàng mong chờ.

"Chỉ nói vài câu hỏi thăm, không có chuyện gì lớn! Người đừng quản chuyện này nữa, cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, đứa nhỏ này còn nhỏ, đừng làm gì nhiều, cẩn thận hư mắt." Nếu đứa nhỏ này chết, còn làm xiêm y cho nó để làm gì.

Hứa Tam Hoa vừa dứt lời đã đi nhanh ra khỏi đông phòng.

Hồ thị há hốc mồm, nhưng cũng không dám ngăn cản, thành thành thật thật đi đến trước mặt lão Hồ thị, truyền đạt lại nguyên văn mà Hứa Tam Hoa đã nói.


Lão Hứa đầu đứng ở bên cạnh, sau khi nghe xong, không đợi lão Hồ thị nói, đã nói luôn: "Tam Hoa rất tốt nhưng tính tình con bé, chúng ta không kiềm chế được.

Các ngươi cũng đừng quản con bé nhiều, cũng may trong lòng con bé còn có gia đình này."

Bởi vì Hứa Tam Hoa bá chiếm sân đánh lúa, nên chỉ dựa vào sức lực của một mình nàng mà buổi sáng đã mang lúa nhà mình ra để tuốt, có thời gian phơi nắng được hai ngày, nếu không, chỉ sợ lương thực nhà hắn đã bị ẩm mốc rất nhiều.

Lương thực bị mốc sẽ không thể đổi lương khô về cho mọi người ăn, vậy nên lão Hứa đầu lúc này vô cùng vừa lòng đối với đứa cháu gái này.

Hắn nghĩ, tính tình Tam Hoa có chút không tốt, khí lực lại lớn, luôn rước lấy họa về, nhưng nếu có thể giúp đỡ gia đình tốt lên, hắn vẫn vô cùng vui mừng.

Với sức mạnh của Tam Hoa, nếu ngươi muốn quản nàng, ngươi có thể đánh thắng hay là mắng được nàng sao? Còn không phải vẫn như vậy sao!

"Tiểu tử Từ Xán cách vách cũng là đứa nhỏ đáng thương, ta thấy hắn thật sự không tồi."


Lão Hồ thị nghe thấy, lại nghĩ đến Tam Hoa nhà mình đã là cô nương mười ba tuổi rồi, nhưng còn không có bà mối tới hỏi thăm, bọn họ không thể không quan tâm được.

Nhưng nhìn khí lực và tính tình kia của con bé, nhà ai lại chịu đây? Vài lần bà đi dạo trong thôn còn nghe thấy bà tử nói xấu con bé.

Bà lại nghĩ tới Từ Xán ở cách vách, mặc dù bộ dạng không tuấn mỹ bằng Tam Hoa nhà bà, nhưng tốt xấu gì cũng có chút sức lực, có thể đi săn thú, có lẽ sẽ không ghét bỏ Tam Hoa nhà bà quá mạnh mẽ.

Trong lòng có chút vừa lòng nên cũng không nói thêm gì nữa.

Nghĩ đến đây, bà lại nhớ đến đại tôn tử đã sắp mười sáu tuổi, cũng có thể cưới vợ về nhà rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận