"Bác sĩ Cung Mộc Nghi?" Vương Chính Hành đẩy xe lăn của Lục Cảnh Bắc tới gần nữ bác sĩ mặc áo blouse đang xoa bóp thái dương cho cụ ông kia.
Lục Cảnh Bắc không khẳng định lắm lên tiếng hỏi.
Cô gái nghe thấy có người gọi tên mình theo quán tính quay đầu lại nhìn xem đối phương là ai.
Ánh mắt chạm nhau làm cô không khỏi ngạc nhiên.
"Anh là Lục Cảnh Bắc? Sao anh lại ở đây?" Mộc Nghi bất ngờ vì chạm mặt anh ở đây nên cũng không để ý tới việc anh đang ngồi xe lăn mà hỏi theo bản năng.
"Em nhìn không thấy sao.
Tôi bây giờ là bệnh nhân, đang nằm viện đó." Lục Cảnh Bắc tâm trạng rất tốt nói móc cô.
Không hiểu sao anh lại rất thích cảm giác chặn họng cô gái này để cô không nói được gì.
"Nhưng tôi đang bận, anh không thấy sao?" Cung Mộc Nghi cũng không vừa đáp lại.
"Chàng trai trẻ, cậu quen con bé Nghi à?" Ông cụ đang tận hưởng cảm giác được xoa bóp bỗng bị làm phiền nhưng thấy hai người quen nhau nên không nói gì lúc này mới lên tiếng hỏi.
Cung Mộc Nghi tuy là bác sĩ khoa ngoại nhưng thời gian không quá bận rộn nên cô thường xuyên quan tâm tới các bệnh nhân bên khoa thần kinh.
Cha cô là thầy thuốc đông y nên có những bài xoa bóp rất hiệu quả.
Cô thường giúp các bệnh nhân xoa bóp đầu óc để thoải mái nên rất được mọi người yêu quý.
Cụ ông này chính là một trong số đó.
Hôm nay trời đẹp nên ra ngoài hóng gió một chút.
"Cháu chào ông.
Thật xin lỗi vì đã làm phiền ông.
Chỉ là cháu không nghĩ gặp được người quen ở đây nên có hơi đường đột quấy rầy mong ông bỏ qua." Lục Cảnh Bắc đối với cụ ông thì thể hiện thái độ hoàn toàn khác.
Lễ phép thưa gửi thái độ tôn trọng hoàn toàn khác khi nói chuyện với cô.
"Mấy người trẻ tuổi cứ thoải mái.
Cứ từ từ nói chuyện ông già này không làm phiền đâu.
Cậu chàng áo đen, nếu cậu không ngại có thể giúp tôi đẩy xe lăn về hay không?" Ông cụ cười cười quay qua nhìn Vương Chính Hành ý rất rõ ràng.
Không nên ở đây làm bóng đèn.
"Dạ được chứ ạ." Vương Chính Hành hiểu ý vội gật đầu.
Thật ra anh ta còn muốn nói vài câu cảm ơn với cô nhưng nhìn tình hình có vẻ không thích hợp.
Có người còn muốn nói hơn thì phải.
Chạy là thượng sách.
"Bác sĩ, làm phiền cô lát nữa đẩy cậu ấy về giúp tôi.
Khi khác có cơ hội sẽ nói chuyện với bác sĩ sau.
Bye bye." Chỉ trong nháy mắt Vương Chính Hành đã nắm lấy tay nắm xe lăn của ông cụ quay xe đẩy đi.
Cả quá trình phải nói là quyết định trong nháy mắt.
Đến bản thân Cung Mộc Nghi còn chưa hết ngạc nhiên với sự xuất hiện bất ngờ của Lục Cảnh Bắc thì nơi này thoáng cái chỉ còn hai người.
"Ơ ông ơi…" Khi cô nhận thấy mọi thứ thì Vương Chính Hành đã đẩy ông cụ đi xa mất rồi.
"Đi mất rồi kìa, làm sao mà ngơ ra người đi cũng không phản ứng được vậy." Lục Cảnh Bắc miệng lưỡi lươn lẹo hỏi đểu cô.
"Không nghĩ tới gặp anh ở đây.
Sức khỏe của anh vẫn ổn chứ?" Cung Mộc Nghi lúc này mới chú ý đánh giá một lượt toàn thân Lục Cảnh Bắc.
Chân thì bó bột, đầu vẫn còn băng gạc.
Nhìn dáng vẻ hẳn là bị thương không nhẹ.
Xuất phát từ đạo đức bác sĩ cô quen miệng hỏi.
"Ừm không sao.
Nghỉ ngơi một thời gian là được.
Nếu em có thời gian thì chúng ta nói chuyện một lát được chứ?" Lục Cảnh Bắc nhìn cô đáp.
"Bệnh nhân của tôi bị người của anh đưa đi mất rồi ném cho tôi một cái người què như anh.
Chẳng lẽ bác sĩ như tôi lại bỏ mặc hay sao.
Hỏi thật ngốc." Cô nhìn anh khinh bỉ nói.
Cái người đàn ông này ngoài cái giao diện đẹp một chút ra thì nói chuyện với anh rất bực mình.
Cô đã lĩnh hội vài lần rồi.
"Haha ok lỗi của tôi.
Ngồi đi nói chuyện một lát.
Nhìn em đứng thật mỏi chân." Lục Cảnh Bắc cười vui vẻ đáp.
Không vì lời nói của cô mà không vui.
Ngược lại tâm trạng còn rất tốt.
"Ừm"
Lục Cảnh Bắc đẩy xe lăn tới cạnh ghế đá.
Hai người ngồi trong trạng thái im lặng.
Có vẻ đều không biết nói gì.
"Trước hết là cảm ơn em đã cứu tôi một mạng.
Hôm đó nếu không có em ở đó có khi bây giờ tôi chỉ còn một tấm ảnh cũng nên.
Còn chuyện đó…nếu em muốn tôi sẽ chịu trách nhiệm." Bất ngờ Lục Cảnh Bắc quay sang nhìn cô nghiêm túc nói.
Giọng điệu rất trịnh trọng.
Đối với những người phụ nữ anh từng qua lại đó là đôi bên nhu cầu, đôi bên có lợi nên anh không đặt nặng vấn đề này.
Thế nhưng đối với cô gái này thì khác.
Là cô ở lại giúp đỡ anh nên hai người mới xảy ra chuyện đó.
Anh biết bản thân phải chịu trách nhiệm với lần của con gái nhà người ta.
Cũng là trả ơn.
Ít nhất anh không có cảm giác bài xích với cô gái này.
"Dừng, dừng.
Cứu người là bổn phận của bác sĩ chúng tôi.
Anh không cần cảm ơn.
Còn chuyện gì đã qua rồi thì cứ để qua đi, anh không cần nhắc tới.
Cũng không cần phải chịu trách nhiệm với tôi.
Là một bác sĩ tôi hoàn toàn có thể thông cảm cho anh.
Anh không cần cảm thấy áy náy.
Tôi đã không để ý thì anh cũng không cần để ý nhiều như vậy.
Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi." Mộc Nghi lập tức lên tiếng giải thích.
Thật ra không hẳn là cô không để ý.
Dù sao cũng là lần đầu, thế nhưng hai người đều trong thế bất đắc dĩ có thể hiểu được.
Cô cũng không muốn vì việc này mà chói buộc hai người với nhau.
Như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
"Ý em là không cần tôi chịu trách nhiệm?" Lục Cảnh Bắc không khỏi hỏi lại.
Anh biết lần đầu của phụ nữ rất có ý nghĩa.
Cũng đã chuẩn bị tiếp nhận sẽ có quan hệ xa hơn với cô gái này.
Thế nhưng không ngờ tới cô lại bâng quơ vậy cho qua.
Bỗng nhiên trong lòng anh có cảm giác không thoải mái.
Thế nhưng vì sao có cảm giác đó cũng không thể nào lý giải nổi.
Có thể lần đầu anh bị người khác coi nhẹ nên sinh ra cảm xúc tiêu cực.
"Đúng vậy." Cung Mộc Nghi gật đầu khẳng định.
Chuyện đó không ảnh hưởng gì nhiều tới cuộc sống của cô.
Vậy nên cô không nhất thiết phải vì chuyện đó mà làm cuộc sống tốt đẹp này trở nên đảo lộn.
"Lần đầu tôi gặp trường hợp như này.
Em đúng là rất khác biệt với người khác đó." Lục Cảnh Bắc nhẹ nhàng mỉm cười nói.
"Cảm ơn lời khen.
Không còn sớm nữa tôi đưa anh về.
Chiều tôi còn có việc." Mộc Nghi cũng mỉm cười.
Thật ra nói chuyện với Lục Cảnh Bắc cũng không tệ.
Ngoài những lúc anh ăn nói khó ở ra thì đều ổn.
Ấn tượng của cô đối với người đàn ông này cũng trở nên tốt hơn.
Hoặc là nói ngay khi anh chào hỏi với ông cụ vừa rồi cô đã có cái nhìn khác về anh rồi.
Lịch sự nhã nhặn đúng với phong cách của một quý ông.
"Vậy thì cảm ơn bác sĩ Cung."