"Vậy là em đang làm ở bệnh viện này sao? Trùng hợp thật đó." Trên đường về Lục Cảnh Bắc không muốn bầu không khí chìm vào im lặng nên chủ động bắt chuyện trước.
Hai ngày trước anh còn nhờ Vương Chính Hành giúp mình tìm hiểu về cô.
Chỉ là không nghĩ tới xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Hai người lại ở trong một bệnh viện.
Khác là anh là bệnh nhân còn cô là bác sĩ mà thôi.
“Đúng vậy, rất trùng hợp.
Tôi vẫn nghĩ sẽ không cần gặp lại anh nữa đấy.” Mộc Nghi vừa đẩy xe vừa đáp.
“Sao nghe có vẻ em rất không muốn gặp lại tôi nhỉ?” Lục Cảnh Bắc quay đầu lại nhìn cô với vẻ mặt co quắp.
Câu trả lời này anh không nghĩ tới.
“Chúc mừng anh đã đoán đúng.
Tôi đúng là không muốn gặp lại anh chút nào.” Mộc Nghi không chút nể mặt nói.
Câu nói như chậu nước lạnh dội thẳng vào đốm lửa nhiệt tình vừa nhóm lên trong suy nghĩ của Ảnh đế Lục.
“Đã có ai khen em có khả năng nói chuyện rất làm người khác ức chế chưa vậy hả bác sĩ Cung Mộc Nghi?”
“Không dám không dám.
Anh Lục qua quá khen rồi.
Đây tới rồi, không nói chuyện với anh nữa tôi còn có việc bận.
Đi trước đây.” Mộc Nghi đẩy Lục Cảnh Bắc tới trước cửa phòng bệnh rồi dừng lại.
Hình như không có ý định đẩy anh vào bên trong.
“Không định vào ngồi một lát sao? Cứ vậy liền muốn đi rồi?” Lục Cảnh Bắc nhìn cô hỏi.
“Thôi để khi khác có thời gian.
Tôi còn có lịch khám không thể chậm trễ được.
Tạm biệt.” Mộc Nghi liếc nhìn đồng hồ trên tay thấy sắp tới giờ khám rồi liền vội vàng nói vài câu rồi vội đi mất.
Lục Cảnh Bắc nhìn theo bóng lưng cô khuất xa sau hành lang một lúc rồi mới tự đẩy xe vào phòng.
Gặp cô gái này ở đây làm tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều.
Anh tự đẩy xe vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi, lau qua tay chân rồi nghỉ một lát.
Vào lúc 2 giờ anh phải đi khám lại chân và điện não đồ để kiểm tra.
Tính ra mấy ngày Lục Cảnh Bắc nằm viện rất thoải mái, không có công việc làm phiền cả người trở nên thư giãn hơn rất nhiều.
Một ngày nếu không phải ăn rồi ngủ thì chính là lên mạng xem tin tức.
Vương Chính Hành từ sớm đã chuồn mất tăm rồi, nãy vừa nhắn cho anh là về trước chiều còn có việc bận.
Đạo diễn nổi tiếng đúng là bận rộn.
“Anh Lục, tới giờ đi tái khám rồi.” Không biết Hà Vũ Hiền từ chỗ nào đã nhô ra đứng lù lù ở cửa nói.
“Ừm đi thôi.” Nhoáng cái đã tới 2 giờ, cũng là giờ bác sĩ hẹn anh đi kiểm tra.
Lục Cảnh Bắc tùy tiện với lấy áo khoác mặc lên rồi để Hà Vũ Hiền đẩy mình đi.
Quãng đường sang phòng khám có chút xa anh lười tự đi nên mới để Hà Vũ Hiền giúp mình đẩy xe.
Bình thường chỉ có những lúc thật sự cần thiết thì người trợ lý như Hà Vũ Hiền mới có đất dụng võ một chút.
Nói chung thì công việc chăm bệnh bệnh cũng nhàn.
Hôm nay anh phải chụp X-quang để kiểm tra tốc độ lành lại của xương.
Phòng X-quang ở cách phòng bệnh của anh khá xa.
Quẹo trái quẹo phải qua vài cái hành lang mới tới nơi.
“Cốc…Cốc…Cốc”
“Mời vào.”
“Xin chào Bác sĩ Trương, tôi tới tái khám.
Bác sĩ Cung, chúng ta lại gặp lại rồi.” Lục Cảnh Bắc vừa vừa chào hỏi xong trưởng khoa Trương thì bất ngờ nhận ra Mộc Nghi cũng ở đây.
“Lại là anh nữa à?” Mộc Nghi nhìn người tới là Lục Cảnh Bắc lại thở dài.
Duyên này có vẻ hơi xâu.
Một ngày gặp tận hai lần, lần trước lần sau cách nhau chưa tới 30 phút nữa.
“Quen nhau à?” Bác sĩ Trương vừa điều chỉnh lại máy X-quang vừa quay ra nhìn hai người tò mò hỏi.
Theo lý thuyết hai người thuộc hai lĩnh vực, tầng lớp khác nhau như bọn họ rất ít khả năng có quen biết mới đúng.
“Dạ có quen một chút ạ.” Cung Mộc Nghi vâng lời đáp.
“Muốn nói chuyện gì thì để sau.
Cậu lên bàn nằm, kéo ống quần cao lên tôi bắt đầu kiểm tra.” Bác sĩ Trương cũng không hỏi nhiều thoáng gật đầu rồi chỉ cho Lục Cảnh Bắc nằm lên chụp.
“Để tôi.” Hà Vũ Hiền tiến tới hỗ trợ Lục Cảnh Bắc nằm lên giường.
Cũng may anh mặc đồ bệnh nhân nên ống quần rất rộng.
Chỉ việc kéo lên là được.
“Nghi, giúp thầy lấy máy mài, kéo, cồn đỏ.” Bác sĩ Trương nhìn cái cẳng chân bó bột kia của Lục Cảnh Bắc thì thở dài nói với cô.
Bột thạch cao sẽ cản trở sự chính xác của tia X-quang khi chụp.
Muốn chụp phải cắt ra.
“Đây thưa thầy.” Cô đưa sẵn khay dụng cụ đã chuẩn bị sẵn trước đó qua cho thầy mình rồi đứng bên cạnh nghiêm túc quan sát.
“Xem kỹ nhé.
Nguyên tắc của tia X là hạn chế khả năng xuyên thấu khi có vật cản.
Trường hợp muốn kiểm tra bắt buộc phải loại bỏ vật cản trước.
Như thạch cao này thì cần phải loại bỏ mới có thể tiến hành chụp được.” Bác sĩ Trường cầm máy cắt cẩn thận cắt bỏ lớp thạch cao bên ngoài chỗ chân bị gãy của Lục Cảnh Bắc vừa thực hiện vừa giảng giải cho cô hiểu.
Cung Mộc Nghi đứng nhìn bên cạnh nghiêm túc quan sát lắng nghe những gì thầy cô nói.
Chỉ đáng thương cho Ảnh đế Lục đang yên đang lành lại trở thành vật thí nghiệm của hai thầy trò nhà này.
“Nguyên tắc của cố định khớp gãy, xương gãy là một khi dùng đinh cố định sẽ không cần bó bột nữa.
Thế nhưng trường hợp của cậu Lục đây có hơi đặc biệt sau khi nẹp cố định vẫn cần bó bột để tăng nhanh tốc độ lành lại của xương.
Tuy nhiên thời gian bó bột không cần quá lâu.
Chỉ cần vài ngày sau phẫu thuật là có thể tháo bột, thêm nữa là lớp bột không được quá dày và phải tránh phần vết mổ.” Bác sĩ Trương không ngừng giảng giải cho cô hiểu.
“Dạ em nhớ rồi.” Mộc Nghi rất nghiêm túc lắng nghe còn lấy sổ ghi lại cẩn thận để trở về có thời gian sẽ nghiên cứu thêm.
Lớp thạch cao không quá dày rất nhanh đã được loại bỏ hoàn toàn.
Bác sĩ Trương thuần thục xử lý rồi khử trùng.
“Được rồi bây giờ nằm thẳng ra tôi bắt đầu chụp.
Em nhớ xem kỹ quá trình, có gì không hiểu về hỏi thầy.”
“Vâng ạ.”
Lục Cảnh Bác theo chỉ dẫn ngoan ngoãn nằm lên bàn chụp làm theo hướng dẫn.
“Ok, quay người nằm sấp xuống giữ nguyên vị trí.” Chụp rất nhanh chỉ mất khoảng vài giây đã xong đằng trước bác sĩ liền bảo Lục Cảnh Bắc nằm sấp để chụp từ phía sau.
“Xong rồi ngồi dậy đi, rất nhanh đúng không.
Đi qua đây tôi cho cậu xem tình trạng sức khỏe của của mình.”
Hà Vũ Hiền giúp anh ngồi dậy rồi ngồi vào xe lăn di chuyển tới máy tính chỗ bác sĩ Trương đang ngồi.
Trên màn hình máy tính là hình ảnh phần xương bị gãy của anh cả hai mặt trước và sau.
“Đây nhé, chỗ này là vết gãy xương này.
Kia là 6 con vít bắn cố định hai phần xương gãy với nhau.
Vị trí xương được cố định đúng đang lành lại rất tốt, rất nhanh sẽ khỏi nên không có gì đáng ngại.
Vậy là xong rồi đó.” Bác sĩ Trương cầm bút khoanh vùng từng vị trí trên ảnh chụp giải thích.
“Cảm ơn bác sĩ.” Mặc dù không hiểu mấy về những lời bác sĩ nói nhưng đại khái anh cũng biết cái chân mình đang lành lại nên không có gì đáng ngại nữa.
“Đây là phim chụp và kết quả cậu cầm về trước.
Lát nữa sẽ có bác sĩ qua xử lý chân cho cậu.
Lưu ý trước khi chân cậu được xử lý hạn chế tối đã việc vận động làm ảnh hưởng tới vết thương.
Được rồi bây giờ cậu cậu có thể về.” Bác sĩ Trương đưa phim chụp và giấy kết quả cho Lục Cảnh Bắc còn cẩn thận nhắc nhở những lưu ý cần thiết.
“Dạ vâng cảm ơn bác sĩ.
Cháu xin phép.” Nhận lấy kết quả sau đó Hà Vũ Hiền phụ trách đưa anh tới phòng siêu âm điện não đồ.