Lục Cảnh Bắc được trợ lý Hà đưa tới phòng siêu âm điện não đồ.
Anh mất khoảng 20 phút để làm siêu âm điện não đồ và chờ kết quả từ bác sĩ.
Bởi vì anh bị thương phần đầu nên cần kiểm tra thật cẩn thận.
Sau khi kiểm tra xong Lục Cảnh Bắc được đẩy trở lại phòng bệnh.
Khi anh về tới nơi thì đã có người chờ sẵn anh ở cửa.
“Có chuyện gì vậy? Sao em lại ở đây, chẳng phải nói rất bận sao?” Lục Cảnh Bắc thấy Mộc Nghi đang ngồi ở hành lang trước cửa phòng anh thì không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Dáng vẻ này của cô hình như đang cố ý chờ anh thì phải.
“Tới xử lý vết thương cho anh chứ còn làm gì nữa.
Chẳng phải anh về từ nửa tiếng trước rồi sao? Sao bây giờ mới tới.” Mộc Nghi chỉ vào chỗ dụng cụ y tế mình mang tới rồi nói.
Thầy cô bảo chân anh tháo bột rồi phải đeo đai nẹp để cố định chắc chắn không ảnh hưởng tới quá trình lành lại của phần xương gãy.
Việc này không khó nên cô có thể làm được.
“Xin lỗi để em chờ lâu.
Tôi còn phải đi siêu âm điện não đồ nên mất chút thời gian.
Mời vào trong.” Lục Cảnh Bắc dơ kết quả siêu âm trong tay lên giải thích.
Trong khi hai người nói chuyện thì trợ lý Hà đã mở ra cửa phòng.
“Quên chưa hỏi, vết thương trên đầu anh có nghiêm trọng lắm không?” Mộc Nghi mang dụng cụ y tế đi theo Lục Cảnh Bắc vào phòng vừa đi vừa hỏi.
Chính cô xử lý vết thương đó cho anh nên biết nó khá sâu.
Chỉ là không biết mức độ nặng nhẹ thế nào “Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là chấn thương sọ não nhẹ.
Theo dõi một thời gian là tốt thôi.”
“Vậy thì tốt, nào bây giờ thì ngồi yên tôi giúp anh xử lý chân.
Đây là đai nẹp cẳng chân để cố định cẳng chân không di chuyển làm ảnh hưởng tới tốc độ lành của xương.
Tôi sẽ hướng dẫn anh cách đeo và tháo.
Khi nào vệ sinh thì tháo ra sau đó đeo lại.
Trong vòng 2 tuần đầu nên hạn chế tháo ra lắp vào nhiều lần.
Sau khi chân ổn hơn thì khi đi ngủ có thể tháo ra được.” Mộc Nghi nửa ngồi xổm lấy cồn, dung dịch khử trùng lau qua toàn bộ cẳng chân cho Lục Cảnh Bắc sau đó giúp anh đeo nẹp lại.
Cũng hướng dẫn cách tháo lắp cho anh để anh có thể tự thực hiện.
Bộ dạng chăm chú nghiêm túc của cô lúc này làm anh nhớ tới lần đầu khi hai người gặp nhau.
Cô cũng giúp anh như vậy.
Cùng một vết thương được cô chăm sóc tận hai lần.
“Đây xong rồi, anh đã nhớ những gì tôi nói rồi chứ?” Sau khi đeo cho anh đai nẹp chân cô đứng lên nghiêm túc nhìn anh hỏi.
Phải chắc chắn anh có thể tự làm được nếu không không có sự trợ giúp của bác sĩ.
“Ừm nhớ rồi.
Có thể tự làm được.
À đúng rồi, em có thể giúp tôi kiểm tra băng gạc trên đầu hay không? Cảm thấy hơi ngứa.” Lục Cảnh Bắc chỉ phần đầu vẫn còn băng bó của mình nói.
“Đâu để tôi xem.” Mộc Nghi nghe anh nói vậy thì hơi cúi người tới phía trước xem.
Bởi vì đang đứng đối diện với anh cô chỉ cần hơi tiến một chút cúi người là có thể kiểm tra được.
Khoảng cách cả hai bỗng nhiên được thu ngắn lại sát với nhau.
Bên cánh mũi thoang thoảng mùi hương thơm nhàn nhạt làm cho Ảnh đế Lục có chút căng thẳng.
Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh nóng bỏng nào đó.
Đây là khứu giác bị kích thích dẫn tới phản ứng có điều kiện của não bộ chứ anh cũng không phải cố ý nghĩ tới.
“Có vẻ vết thương đang lành lại.
Tôi sẽ vệ sinh và thay băng mới cho anh.
Chờ chút nhé.” Nhìn một chút thấy vết khâu đã khô hới dính vào băng gạc.
Chắc đó là nguyên nhân làm anh thấy khó chịu nên cô sẽ thay cho anh để đảm bảo vệ sinh.
“Ừm” Lục Cảnh Bắc nào giám ý kiến gì chỉ biết gật đầu.
Anh là bệnh nhân còn cô mới là bác sĩ.
Mộc Nghi kiểm tra một chút dụng cụ y tế mang theo thấy không có băng gạc đành tới đi tới hòm y tế trong phòng bệnh của anh lấy.
Phòng bệnh VIP mỗi phòng đều được trang bị đầy đủ các thiết bị sơ cứu cần thiết như bông băng các thứ.
“Ngồi yên nhé, có thể hơi đau một chút do vết thương khô lại bám vào băng gạc.
Tôi sẽ nhẹ tay anh yên tâm.” Mộc Nghi thuần thục đổ nước muối sinh lý ra bông rồi nhẹ nhàng thấm vào vị trí vết thương để làm mềm.
Toàn bộ quá trình đều cố gắng lắm thật nhẹ tay.
Sau khi gỡ được băng gạc ra thì làm sạch hoàn toàn vết khâu rồi dùng cồn đỏ sát khuẩn lại một lần cuối rồi mới dùng băng gạc sạch băng lại vết khâu.
"Ừm được rồi.
Cố định mỗi ngày thay băng một lần để giữ cho vết khâu luôn sạch sẽ.
Vết thương đang lành lại rất tốt, một tuần là có thể cắt chỉ rồi." Mộc Nghi sau khi xử lý vết khâu sạch sẽ thay cho anh một chiếc gạc mới thì cất dụng cụ y tế đi.
Thao tác chuyên nghiệm gọn gàng.
"Bác sĩ Cung Mộc Nghi, rất cảm ơn em đã giúp tôi." Lục Cảnh Bắc nhìn cô trân thành nói.
"Bổn phận của bức sĩ chúng tôi chính là vậy.
Anh không cần cảm ơn.
Nếu không còn gì nữa tối đi trước đây." Mộc Nghi cởi ra găng tay y tế thu gọn lại rồi bỏ vào túi rác tiện lời đáp.
Chăm lo cho sức khỏe bệnh nhân là nghĩa vụ của bác sĩ bọn họ.
"Có thể cho tôi phương thức liên lạc của em hay không.
Khi nào xuất viện có cơ hội tôi mời em đi cafe coi như cảm ơn." Lục Cảnh Bắc bất ngờ đưa điện thoại ra trước mặt cô nói.
Không vì gì cả, chỉ đơn giản anh muốn giữ liên lạc với cô gái đặc biệt này mà thôi.
"Cũng được.
Đây là số điện thoại của tôi.
Còn có rảnh hay không tôi cũng không biết được.
Không còn gì khác thì tôi đi đây." Nghĩ nghĩ một chút cô cũng nhận lấy điện thoại rồi bấm số điện thoại của mình vào.
Thêm một người bạn cũng coi như không tệ.
"Ok tôi đã lưu lại.
Chắc chắn hôm nào đó sẽ mời được em đi cafe thôi." Lục Cảnh Bắc lắc lắc điện thoại mỉm cười đáp.
"Vậy phải xem vận may của anh đến đâu rồi.
Nói trước là tôi rất bận đó "
Không nán lại lâu Mộc Nghi bê khay đựng dụng cụ y tế rời đi.
Lục Cảnh Bắc nhìn cô rời đi chỉ cười cười.
Thế nhưng giống như nghĩ chuyện gì đó không vui nụ cười trên mặt anh cứng lại rồi trở về dáng vẻ hời hợt thường ngày.
Tiện tay với lấy laptop để trên giường anh đẩy xe lăn ra ngoài hành lang ngồi hóng gió xem tin tức.
Hà Vũ Hiền đã bị anh đuổi về trước rồi.
Tầm 4 giờ Lâm Tùng sẽ tới thay nên thời gian này anh ở một mình.
Thật ra mà nói thì cảm giác ở một mình cũng không tệ.
Ít nhất sẽ không bị người khác làm phiền tới.