"Haha thấy thế nào.
Bạn cậu có lợi hại không, lần đầu tiên đến với bộ môn đu idol này đã được tiếp xúc khoảng cách gần, lại còn được chụp ảnh cùng.
Mấy bạn nhỏ kia chắc chắn ghen tị tới điên luôn cho xem." Quách Hiểu đi tới chỗ của Mộc Nghi kéo ghế bên cạnh ngồi xuống dương dương tự đắc nói.
Mấy bạn nhỏ ở đây chắc chắn chỉ mấy em gái còn đang đi học.
"Rồi rồi cậu là nhất.
Chỉ mong cậu dấu cho kĩ, nếu để ông chồng kia ở nhà của cậu biết được là vui lắm đấy." Mộc Nghi rất không nể mặt dập cô một trận.
Trốn chồng đi đu thần tượng lại mang vẻ mặt tự hào kia.
Để chồng Quách Hiểu biết được khỏi nói cô đã đoán ra thảm cảnh của bạn mình.
"Cậu không nói tớ không nói làm sao anh ấy biết được chứ.
Tớ mới không sợ." Quách Hiểu tự tin đáp.
Trần Quân Sơn chưa phải thần thông quảng đại tới mức cô làm gì cũng biết đâu mà cô phải sợ anh chứ.
"Khi nào thì tớ có thể về.
Ở đây rất nhàm chán, ngồi tới mỏi cả hông, cứng cả lưng luôn rồi." Mộc Nghi lên tiếng phàn nàn.
"Cái cột sống của cậu lại dở chứng nữa à?" Quách Hiểu hỏi.
Cô ấy biết Mộc Nghi có một chiếc cột sống bất ổn, thường xuyên đau mỏi.
Người gì đâu mới có 26 tuổi đầu mà cột sống còn hơn cả 62 tuổi.
Lúc nào cũng kêu đau kêu mỏi.
"Còn phải nói.
Nhanh về cho tớ nghỉ ngơi, nếu không mai hết đi làm luôn đó." Mộc Nghi ỉu xìu đáp.
Cột sống cô có bệnh từ nhỏ nên không đứng hoặc ngồi quá lâu được.
Cũng không thể làm việc quá nặng.
Nếu không phải đam mê thì cô cũng không học y mà kiếm công việc gì đó thoải mái nhẹ nhàng hơn để làm rồi.
Bác sĩ này có vẻ hơi lạ, bản thân có bệnh nhưng lại không thể làm gì được.
Bệnh của cô là bẩm sinh chữa không hết chỉ có thể giảm bớt mà thôi.
Mộc Nghi cũng đã quyết định sống chung với cái cột sống yếu đuối này rồi.
"30 phút nữa, hứa với cậu 30 phút nữa đưa cậu về đi matxa.
Nha nha nha..." Quách Hiểu thương bạn thì cũng thương nhưng cơ hội đu idol thì không muốn bỏ lỡ chỉ có thể năn nỉ Mộc Nghi chờ thêm một chút.
"Cho cậu đúng 30 phút, không là tớ tự về đấy." Mộc Nghi thở dài đáp ứng.
Lưng cô cũng không phải rất đau, chỉ là ở đây quá chán nên cô muốn về mà thôi.
"Biết cậu thương tớ mà.
Đợi nhá." Nói xong Quách Hiểu lại chạy đi hòa vào trong đám đông ném một mình Mộc Nghi ngồi ở đó.
Chờ mãi cũng tới lúc kết thúc sự kiện.
Lục Cảnh Bắc lấy lý do sức khỏe không tốt kết thúc sớm rồi được Lâm Tùng đẩy ra ngoài từ lối đi riêng.
Đám đông cũng dần dần giải tán.
Mộc Nghi như được đại xá mà kéo Quách Hiểu ra về.
Đã hơn 12 giờ rồi, cũng may lúc sớm hai người ăn sáng muộn nên cũng chưa đói lắm.
"Bác sĩ Cung xin dừng bước." Khi Mộc Nghi cùng Quách Hiểu chuẩn bị vào thang máy thì có âm thanh gọi cô lại.
Từ xa Lâm Tùng đi tới.
"Anh gọi tôi à?" Mộc Nghi nhìn Lâm Tùng không chắc hỏi.
Cô nhận ra anh chàng này là trợ lý của Lục Cảnh Bắc hôm đến xin xuất viện sớm cho anh.
Chỉ là không biết tự nhiên anh ta tìm mình có việc gì thôi.
"May quá cô chưa đi.
Anh Lục Cảnh Bắc muốn mời bác sĩ Cung và cô Quách Hiểu đây đi ăn trưa.
Không biết hai cô có tiện hay không?" Lâm Tùng theo lời dặn của Lục Cảnh Bắc nói.
"Nếu Ảnh đế Lục đã có lời mời thì sao chúng tôi có thể từ chối được chứ.
Đúng không Mộc Nghi." Quách Hiểu không để Mộc Nghi kịp lên tiếng từ chối đã nhanh nhận lời trước.
Có cơ hội đi ăn với thần tượng chỉ có ngốc mới từ chối thôi.
Cô ấy đâu có ngốc đâu, để tránh Mộc Nghi lười mà từ chối thì Quách Hiểu phải nhanh phủ đầu mà đồng ý trước thôi.
"Vây thì chúng tôi xin cảm ơn anh Lục." Mộc Nghi quá rõ tính của Quách Hiểu lườm nguýt cô ấy một cái rồi cũng nhận lời.
Người ta đã có lời mời trực tiếp như vậy, theo phép lịch sự cô cũng không từ chối được.
"Anh Lục đã đặt bàn ở nhà hàng French Grill cách đây không xa.
Không biết hai cô có đi xe hay không để tôi chuẩn bị."
Lâm Tùng nhận được sự đồng ý thì thở phào.
Anh ta chỉ sợ 2 cô gái từ chối lời mời vậy thì khó ăn nói với Lục Cảnh Bắc.
"Cảm ơn, chúng tôi có xe ở dưới rồi." Quách Hiểu cười tươi như hoa nói.
"Vậy làm phiền hai cô đợi một lát, anh Lục đang bận một lát sẽ ra ngay." Lâm Tùng gật đầu nói.
Lục Cảnh Bắc kết thúc sự kiện còn phải ở lại nói chuyện tiên với ban tổ chức một lát.
Vậy nên anh ta mới phải chịu trách nhiệm ra mời người thế này.
"Không sao, chúng tôi xuống xe đợi trước.
Mọi người cứ tự nhiên.
Chào anh." Mộc Nghi gật đầu, lúc này vừa kịp lúc thang máy mở ra nên hai người đi vào rồi xuống thẳng hầm lấy xe.
"Aaaaaa phấn khích chết mất.
Không ngờ lại được thần tượng mời ăn trưa." Ngồi lên xe rồi Quách Hiểu vẫn không dấu được sự phấn khích.
Cảm giác mọi thứ thuận lợi một cách thái quá như là mơ vậy.
"Làm ơn giữ hình tượng một chút đi phú bà của tôi.
Nhìn miệng cười sắp rách tới mang tai luôn rồi kìa." Mộc Nghi bất lực tới mức chỉ có thể thở dài lắc đầu.
"Từ từ, có gì đó hơi sai sai.
Khai mau có phải cậu và Lục Cảnh Bắc có gì hay không? Tớ thấy chuyện hôm nay cứ trùng hợp kiểu gì vậy đó.
Rất đáng nghi." Quách Hiểu cuối cùng cũng nhận ra điều không đúng.
Cô lúc này mới thấy mọi thứ quá trùng hợp.
Nhất là Mộc Nghi còn nói Lục Cảnh Bắc là bệnh nhân của thầy cô.
Quách Hiểu cảm thấy hai người chắc chắn có gì đó mờ ám, quen biết bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân làm gì tới mức này cơ chứ.
"Có gì là có gì chứ? Anh ta là bệnh nhân của thầy giáo tớ mà thôi." Mộc Nghi coi như không biết gì lập tức phủ định.
Chẳng lẽ cô lại khai ra cô từng cứu mạng Lục Cảnh Bắc sau đó hai người ngủ với nhau luôn à? Quách Hiểu biết chắc chắn nổ trời.
Với lại cô đã nói rõ ràng với anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra rồi.
"Rất đáng nghi đấy nhé, về xử lý cậu sau.
Bây giờ đi ăn với thần tượng thôi." Quách Hiểu tạm thời buông tha không truy cứu tới cùng vấn đề này.
Bây giờ đi ăn với thần tượng mới là ưu tiên hàng đầu.