Mộc Nghi cùng Quách Hiểu chờ khoảng 15 phút thì Lục Cảnh Bắc được Lâm Tùng đẩy xuống hầm lấy xe.
Trùng hợp thế nào xe hai bên lại cách nhau không xa.
Vừa hay nhìn thấy.
Lâm Tùng phụ trách lái xe dẫn đường đưa hai cô gái tới nhà hàng đã đặt trước.
Bữa ăn trôi qua cũng rất thoải mái.
Quách Hiểu kích động tới mức cười không khép được miệng lại.
Chủ đề chính đều xoay quanh Lục Cảnh Bắc và mấy vai diễn của anh.
Mộc Nghi không xem phim nhiều nên chẳng để ý chỉ mải ăn uống.
Quay ra quay vào người khổ nhất vẫn là Lục Cảnh Bắc.
Rõ ràng anh cố ý mời hai cô gái đi ăn nhưng mục đích chính vẫn là Mộc Nghi.
Thế mà lại bị Quách Hiểu kéo lấy nói đủ thứ chuyện.
Cơ hội bắt chuyện với cô cũng chẳng có.
Mộc Nghi lại tỏ vẻ không để ý đến thỉnh thoảng tiếp đôi câu làm anh cũng hết cách.
Bữa ăn kéo dài khoảng 1 tiếng rồi tan.
Lục Cảnh Bắc được Lâm Tùng đưa về còn Mộc Nghi cùng Quách Hiểu tiếp tục hành trình chơi bời ngày nghỉ cuối tuần của mình.
"Cung Mộc Nghi, tớ ngửi thấy có mùi gian tình quanh đây đó." Quách Hiểu tay gõ gõ vô lăng ánh mắt nhìn cô đầy mờ ám.
Với kinh nghiệm cày tiểu thuyết và xem phim ngôn tình lâu năm của mình Quách Hiểu cứ cảm thấy giữa bạn mình và Lục Cảnh Bắc có gì đó khó nói.
"Gian tình? Có mùi nữa hả? Với lại cậu bảo gian tình, là gian tình gì chứ?" Mộc Nghi có chút khó hiểu hỏi lại.
Nhiều lúc cô thật không theo kịp suy nghĩ của Quách Hiểu.
"Thì cậu và Lục Cảnh Bắc đó còn gì nữa.
Tớ cứ cảm giác hai người có gì đó khác khác lắm ý.
Nhất là lúc anh ấy nhìn cậu, cứ cảm thấy có gì lạ lạ.
Tớ cũng không nói rõ được tóm lại là rất khác." Quách Hiểu suy nghĩ một lát rồi nói.
Thật ra cô ấy cũng không biết nói thế nào, chỉ là cứ cảm thấy ánh mắt của Lục Cảnh Bắc khi nhìn Mộc Nghi có chút khác.
Không phải là ánh mắt của mấy người yêu nhau nhưng cũng không phải là bạn bè đơn thuần.
Rất là lạ.
"Đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi đó bà cô của tớ.
Toàn nghĩ mấy thứ đâu đâu vậy không biết.
Tập trung lái xe của cậu đi, tớ muốn đi matxa, sau đó đi xem phim nữa.
Ừm đi xem Pháp Y Tần Minh được không?" Mộc Nghi không cảm thấy có gì lạ chỉ thấy bạn mình nghĩ nhiều mà thôi.
Dù sao hôm nay cũng ra ngoài rồi chi bằng đi chơi luôn một thể cũng không tồi.
"Đi matxa có thể, tớ có thể đưa cậu đi shopping ăn uống các thứ tất tần tật những gì cậu thích cũng được.
Thế nhưng chắc chắn không xem Pháp Y Tần Minh đâu.
No never." Quách Hiếu lắc lắc một ngón tay trước mặt Mộc Nghi nói rõ.
Cô cũng không đam mê với bộ môn cảm giác mạnh.
Xem xong Pháp Y Tần Minh còn không phải về nhà nhịn ăn cơm hay sao? Tốt nhất không xem để giữ một cái khẩu vị tốt.
"Biết ngay cậu không dám mà.
Được rồi đi đâu tùy ý cậu.
Tập trung mà lái xe đi nói nhiều quá."
Mộc Nghi biết thừa Quách Hiểu không dám xem thể loại phim kiểu đó nên chỉ trêu cô ấy mà thôi.
"Thế thì bây giờ đi thư giãn cho cái lưng tuổi già của cậu trước.
Sau đó đi mua sắm, ừm phải mua cho cậu thêm vài bộ đồ và giày dép xinh đẹp, túi xách nữa.
Con gái gì mà tủ đồ chẳng có mấy thứ hay ho gì cả.
Suốt ngày không áo phông thì cũng sơ mi quần dài.
Chán chết đi được." Quách Hiểu càu nhàu nói.
"Thì tớ đâu cần gì mấy thứ đồ đó đâu.
Cơ hội mặc tới không có thì mua làm gì cơ chứ." Mộc Nghi không cho là đúng cãi lại.
"Không nói nhiều hôm nay phú bà này bao tất cho cậu.
Cái gì cần mua phải mua, không cần mua cũng mua tất." Quách Hiểu tự tin nói.
Gì không nói chứ tiền và tiêu tiền Quách Hiểu cô không thiếu.
Đảm bảo đủ quẹt đầy cái nhà trọ nhỏ đó của Mộc Nghi.
"Đúng là giàu có tới thừa tiền." Mộc Nghi biết mình ngăn không được Quách Hiểu quẹt thẻ chỉ có thể tự lẩm bẩm nói.
"Nói cái gì đó, tớ nghe thấy nha.
Cậu làm như mỗi tớ có tiền vậy.
Bác sĩ Cung cậu mà muốn có mà tiền vung ra còn nhiều hơn ấy chứ.
Bớt giả nghèo giả khổ đi.
Ai không biết còn tưởng cậu nghèo thật." Quách Hiểu nhìn cô với ánh mắt đánh giá mà nói.
Để mà so độ giàu có khi 2 Quách Hiểu còn làm không lại 1 Cung Mộc Nghi.
Người ngoài không biết còn tưởng bạn cô nghèo thật đấy.
"Thôi được rồi, đúng là nói không lại cậu mà." Hình như Mộc Nghi không muốn nói thêm về vấn đề này bèn lảng đi.
Quách Hiểu cũng rất hợp tác mà không nói đến.
Bên ngoài mọi người đều thấy bác sĩ Cung Mộc Nghi rõ ràng là trẻ mồ côi cuộc sống có hơi cực khổ.
Phải ở nhà trọ trong một khu cũ kĩ.
Thể nhưng thực tế không ai biết được gia thế của cô cũng không vừa.
Nhà ngoại của cô tính ra cũng thuộc dạng trâm anh thế phiệt.
Mẹ cô là chuẩn tiểu thư con nhà giàu ngậm thìa vàng lớn lên.
Thế nhưng năm đó bởi vì yêu đương với cha cô nhưng không được chấp nhận.
Cha cô không tiền không địa vị, lại là trẻ mồ côi nên ông bà nhất quyết phản đối.
Sau cùng bên ngoại tuyên bố từ mặt không nhận.
Mãi sau này Mộc Nghi được 10 tuổi mẹ cô phát hiện ra mắc bệnh ung thư.
Ông bà ngoại thương con thương cháu nên mới nhận lại mẹ cô nhưng vẫn kiên quyết không chấp nhận cha cô.
Cuối cùng mẹ cô qua đời, về sau cha cô cũng đi theo mẹ luôn.
Khi đó cậu và ông bà ngoại muốn đón cô về ở cùng nhưng Mộc Nghi từ chối.
Cô ở lại quê học hết phổ thông rồi thi đại học.
Cậu từng nhiều lần tới khuyên cô dọn về ở cùng nhưng cô đều từ chối.
Vậy nên mới có bác sĩ Cung Mộc Nghi của ngày hôm nay.
Rõ là giàu nứt đố đổ vách nhưng lại ở trong căn nhà trọ tồi tàn.
Hàng tháng nhà họ Cao là nhà ngoại cô đều gửi cho Mộc Nghi một khoản sinh hoạt phí đủ nhiều.
Trong tài khoản lúc nào cũng đầy tiền nhưng cô đều không dùng tới.
Cuộc sống hiện tại của cô cũng rất tốt.
Thời gian đầu sau khi mẹ mất Mộc Nghi vẫn không tha thứ cho nhà ngoại.
Mãi sau này cha cô cũng rời đi nhà ngoại trở thành người thân duy nhất của cô.
Lớn lên cô cũng hiểu được phần nào nỗi khổ của ông bà ngoại năm đó.
Nào có cha mẹ nào nhẫn tâm để con gái bản thân vất vả nuôi lớn cưng chiều phải chịu khổ bôn ba bên ngoài chứ.
"Tới nơi rồi." Quách Hiểu dừng xe trước một trung tâm chăm sóc sức khỏe.
Hai người xuống xe đi vào trong còn xe được nhân viên lái tới chỗ đỗ xe.