Sau khi Lục Cảnh Bắc lên xe riêng tài xế lập tức nhấn ga lao đi.
Chiếc xe vòng vèo đi qua đủ phố lớn ngõ nhỏ sau đó rẽ đi ra vùng ngoại ô.
Vì lo lắng sẽ có người không có ý tốt bám theo nên để chắc chắn chỉ có thể chạy vòng vèo vài lần mới có thể yên tâm.
Nơi này cách thành phố khá xa.
Là nơi yên tĩnh cho giới nhà giàu tới nghỉ dưỡng.
Những biệt thự xung quanh đều đã có chủ và đặc biệt hơn hết chỗ này an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.
Tính bảo mật thông tin cũng rất cao.
Chiếc xe của Lục Cảnh Bắc như thể đã quá quen thuộc với nơi này.
Bảo vệ sau khi nhìn thấy biển số xe lập tức mở cửa lớn cho vào.
Bọn họ làm việc chỉ nhận xe không nhận người.
Vậy nên người trong xe là ai bọn họ cũng không cần để ý.
Chiếc xe lao thẳng vào hầm xe rồi dừng lại.
Lục Cảnh Bắc đi xuống khỏi xe rồi bước vào thang máy lên thẳng bên trên.
Gần như suốt quá trình ngoài lái xe ra không ai biết đến sự có mặt của anh.
Thang máy đi thẳng lên trên rồi dừng lại trước một căn phòng.
Bởi vì nơi này đều là biệt thự tư nhân nên mọi thứ đều được chuẩn bị và sắp xếp một cách kỹ lưỡng.
Những điều nhỏ nhặt nhất cũng chú trọng.
Đảm bảo tính riêng tư tuyệt đối cho chủ nhân.
Thang máy chạy từ dưới tầng hầm để xe cho tới tầng cao nhất của căn nhà.
Chủ nhân ngôi nhà có thể không cần xuất đầu.
Tính bảo mật gần như tuyệt đối.
Vậy nên giới nhà giàu mới lựa chọn nơi này để nghỉ ngơi cũng như làm những việc riêng tư không muốn ai biết được.
Âm thanh "Ting..." vang lên báo thang máy mở cửa.
Căn phòng đang đóng kín cửa như thể biết được liền mở ra.
Bên trong có một người phụ nữ mặc đồ ngủ bằng vải lụa cao cấp đi ra.
Chỉ là người đàn ông trong thang máy đã nhanh hơn một bước chân khi tiếng mở cửa vang lên đã đứng trước cửa.
Cửa phòng vừa mở ra lập tức lách người đi vào khống chế người phụ nữ đè lên cánh cửa mà mạnh mẽ hôn xuống.
Người phụ nữ bất ngờ cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh đưa tay lên ôm lấy gáy người đàn ông.
Hai người môi lưỡi quấn quýt một hồi lâu mới tạm thời tách nhau ra.
"Anh uống rượu sao?" Hà Uyên Nhi gương mặt đỏ bừng nhìn người đàn ông trước mặt hỏi.
"Ừ.
Vừa đi dự tiệc về.
Sao chưa ngủ." Lục Cảnh Bắc đưa ngón tay mân mê đôi môi đỏ hồng của người phụ nữ từ từ trả lời.
"Chờ anh..." đến.
Lời còn chưa kịp nói hết người đàn ông đã lại lần nữa hôn xuống không cho người phụ nữ có cơ hội nói tiếp.
Đôi tay thon dài có chút gầy của người đàn ông nhanh chóng chạy loạn khắp nơi mà khám phá.
Hà Uyên Nhi chỉ có thể từng đợt thở dốc mà đón nhận sự xoa nắn đốt lửa trên người.
Cặp ngực trắng mịn mềm mại bị xoa nắn mà biến dạng theo tiết tấu của bàn tay.
Hai đóa hoa hồng nhỏ cũng bị kích thích mà dựng thẳng đứng.
"Nhanh như vậy đã cứng rồi.
Có phải muốn tôi chơi em lắm hay không." Người đàn ông vừa trêu đùa nhào nặn cặp ngực trắng mịn vừa buông những lời không đứng đắn.
"Ừm...Ư...Khó chịu.
Không...phải như...vậy." Người phụ nữ bị trêu đùa nghe thấy câu hỏi của người đàn ông lập tức đứt quãng mà trả lời.
Giọng nói yếu ớt xen lẫn kích tình truyền vào tai người đàn ông như liều thuốc thôi thúc anh ta tiếp tục công việc.
Một bàn tay không ngừng nhào nặn bộ ngực.
Tay còn lại chạy ven theo vòng eo nhỏ cởi bỏ dây áo ngủ rồi đi xuống vùng đất thần bí.
Áo ngủ bằng lụa cao cấp không có gì giữ lại liền trôi xuống lộ ra đôi vai của người phụ nữ.
Cả người Hà Uyên Nhi hiện tại nửa kín nửa hở lộ ra trước mặt của Lục Cảnh Bắc.
"Hửm.
Đã ướt như vậy.
Em chính là thiếu bị chơi.
Sờ một chút liền không chịu được." Cảm nhận được ấm áp nơi đầu ngón tay người đàn ông liền cười khẩy mà chen một ngón tay vào lối đi thần bí.
"Aaaaa...Cảnh Bắc...Em khó...chịu..." Bất ngờ bị tấn công Hà Uyên Nhi không khỏi ưỡn người lên khó khăn mà rên rỉ.
"Khó chịu chỗ nào.
Nói tôi nghe xem." Người đàn ông vừa xoa nắn vừa đâm chọc trên người phụ nữ nhưng lại giả vờ không biết mà hỏi lại.
"Chỗ...đó.
Ưm..Chỗ đó...Ưm...khó chịu...Anh mau...mau giúp...em..." Hà Uyên Nhi hứng chịu từng trận ma sát đâm chọc từ ngón tay của anh ở nơi riêng tư mà khó khăn cầu xin.
Chỉ mong anh sớm một chút đừng hành hạ mình như vậy.
"Hừm...Khó chịu ở đâu? Vậy tự đến giảii quyết đi." Nghe người phụ nữ cầu xin Lục Cảnh Bắc cũng rất phối hợp dừng mọi hoạt động lại.
"Anh..." Hà Uyên Nhi đang đón nhận từng đợt khoái cảm bỗng nhiên mất đi nhất thời nhìn anh với giọng điệu ai oán nói không nên lời.
"Tôi đã nói.
Em khó chịu ở đâu tự đến tìm nó.
Tôi mệt mỏi." Nói rồi như thật sự từ bỏ mà quay lưng dựa vào cánh cửa đổi chỗ cho người phụ nữ đang nửa kín nửa hở sau lớp áo ngủ.
Biết anh muốn trêu đùa mình Hà Uyên Nhi cũng không ngại ngùng.
Dù sao bọn họ đã không phải lần đầu tiên.
Đâu có gì phải ngại ngùng nữa.
Những thứ nên thấy cũng đã thấy, không nên thấy cũng đã thấy.
Những thứ sờ được cũng đã sờ cả rồi.
Nâng lên đôi bàn tay trắng nõn Hà Uyên Nhi từng chút một cởi bỏ bộ âu phục trên người Lục Cảnh Bắc.
Đầu tiên là áo khoác.
Sau đó là sơ mi.
Từng chiếc cúc một được cởi ra.
Ngón tay lạnh lạnh như có như không mà chạm vào da thịt trên người đàn ông.
Hành động như vô tình này triệt để đánh thức con quái vật trong người Lục Cảnh Bắc.
"Chết tiệt...thật mất thời gian." Nói rồi Lục Cảnh Bắc lập tức lật người lại lần nữa ép Hà Uyên Nhi vào cánh cửa.
Đôi môi có chút lạnh lẽo lập tức mạnh mẽ chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của người phụ nữ.
Lần này còn mãnh liệt hơn cả vừa rồi.
Một tay có chút không kiên nhẫn kéo mở hàng cúc áo.
Rất nhanh sơ mi cũng được cởi ra.
Nửa thân trên trần trụi áp chặp vào bộ ngực của người phụ nữ.
"Ưm...Anh...từ...từ..."
"Hửm? Từ từ? Em nhịn được sao?" Nói rồi Lục Cảnh Bắc xoay người Hà Uyên Nhi ra khỏi cánh cửa.
Hai người không ngừng động chạm di chuyển tới bên giường lớn rồi ngã xuống.
Chẳng biết từ khi nào quần áo trên người Lục Cảnh Bắc đã được cởi hết.
Hai người trần như nhộng ngã xuống giường dán chặt vào nhau.
Bay tay lại lần nữa tìm đến vùng đất thần bí.
Một ngón tay đi vào khe nước ấm áp, rồi lại thêm một ngón tay.
Hà Uyên Nhi bị anh trêu đùa cho cả người đỏ bừng, đầu ngón chân bị kích thích mà co quắp lại đón nhận từng trận khoái cảm ập đến.
Ngón tay chơi đùa đủ rồi cuối cùng phải để cho người anh em bên dưới ra trận.
Khi vật to lớn đó chen vào cửa động người phụ nữ đã chịu không được mà rên rỉ nỉ non.
"Lớn...lớn quá...Sẽ...hỏng...hỏng mất..."
" Ăn tới chán rồi vẫn không chịu được sao? Sẽ không hỏng được." Nói rồi người đàn ông nhấn eo một cái mạnh chính thức đi hết vào trong.
"Aaaaaaa....ưm...rất lớn...." Hà Uyên Nhi bị thứ to lớn kia đi vào lập tức hét lên.
Thế nhưng nhanh chóng bị tiếng rên rỉ thỏa mãn chiếm lấy.
Hai người lăn lộn từ giường lớn vào đến trong nhà tắm.
Sau hơn 30 phút những tiếng rên rỉ khiến người khác đỏ mặt kia mới chính thức dừng lại.
Người phụ nữ mệt nhũn người nằm trên giường lớn.
Còn người đàn ông thì bước từ trong nhà tắm đi ra.
Trên người là chiếc áo sơ mi chưa đóng hết cúc.
Mái tóc vẫn còn đang nhỏ từng giọt nước xuống sàn.
Người phụ nữ quay lại nhìn người đàn ông đã mặc lên quần áo tay còn đang cài cúc không khỏi hốt hoảng.
Mặc kệ cơ thể trần trụi không có mảnh vải lập tức ngồi dậy nhìn người đàn ông khó khăn lên tiếng.
"Anh? Định đi luôn sao?"
"Em rõ ràng hơn tôi mà đúng không." Cài xong cúc áo Lục Cảnh Bắc lấy khăn tắm lau một chít tóc đang còn ướt nói.
Lục Cảnh Bắc bây giờ với người đàn ông nhiệt tình như lửa vừa rồi làm tình với cô như thể không phải là một người vậy.
"Em..." Hà Uyên Nhi định nói gì đó nhưng phát hiện bản thân không biết nói thế nào.
"Được rồi tôi phải đi." Nói rồi anh cầm lấy áo khoác quay lưng chuẩn bị rời đi.
Hà Uyên Nhi thấy anh sắp đi cũng không nghĩ nhiều lập tức bước xuống giường chạy tới ôm lấy Lục Cảnh Bắc từ phía sau.
Cả cơ thể trần trụi dán chặt vào lưng anh.
"Cảnh Bắc.
Ở lại với em hết đêm nay không được sao?"
"Em biết rõ điều đó là không thể." Nói rồi anh gỡ đôi tay đang ôm chặt lấy eo mình ra rồi lạnh nhạt bước đi.
Tới đây đêm nay đã là nhượng bộ cuối cùng của anh trong mối quan hệ này.