“Alo Lâm Tùng, tìm cho tôi căn hộ khác.
Tôi muốn chuyển nhà.” Lục Cảnh Bắc sau khi đuổi được Lương Yến Thư đi vẻ mặt rất không tốt gọi cho Lâm Tùng.
Nếu anh muốn được yên tĩnh thì e rằng căn chung cư này không thể ở nữa.
Đã có quá nhiều người biết nơi này rồi.
Nếu cứ dăm ba ngày lại phải tiếp một vị khách giống như Lương Yến Thư kia.
Như vậy Lục Cảnh Bắc sẽ phiền chết mất, có một số loại phụ nữ ngực to não nhỏ rất là khó nói chuyện.
Không phải ai cũng có thể dùng một vài câu dễ nghe tiễn đi.
Hôm nay có một Lương Yến Thư rồi thì mai hay ngày kia có thể lại có thêm Lương Yến Thư thứ 2, thứ 3.
Có một người cha nuôi đặc biệt như Lục Đông Phong đúng là chỉ có Lục Cảnh Bắc mới chịu được thật.
“Thưa anh sao lại muốn chuyển nhà.
Chẳng phải mọi thứ đều rất ổn sao?” Lâm Tùng đang lái xe còn chưa về đến nhà đã nhận được cuộc gọi của Lục Cảnh Bắc.
Anh ta khá ngạc nhiên không biết vì sao Lục Cảnh Bắc lại muốn chuyển nhà bèn hỏi lại.
Căn nhà này Lâm Tùng nhớ không nhầm thì Lục Cảnh Bắc đã ở mấy năm rồi.
Từ khi Lâm Tùng bắt đầu đi theo làm việc cho anh thì Lục Cảnh Bắc đã ở chỗ này.
Tất nhiên ở những thành phố khác cũng có nhà riêng nhưng chỉ dùng tới khi phải làm việc ở đó.
Phần lớn thời gian Lục Cảnh Bắc đều ở nhà này.
“Tránh phiền phức, tôi chán rồi.
Tôi muốn cậu càng nhanh càng tốt tìm được nhà mới cho tôi.” Lục Cảnh Bắc rót cốc nước uống uống rồi nói.
“Vâng thưa anh.” Lâm Tùng là người hiểu rất rõ hoàn cảnh của Lục Cảnh Bắc.
Nếu đặt anh ta vào hoàn cảnh của Lục Cảnh Bắc đúng là anh ta không thể nhịn được nhiều năm như vậy thật.
Có đời nào cha lại mang con mình ra làm công cụ trục lợi như vậy cơ chứ.
Kể cả có là con nuôi đi chăng nữa cũng không làm được tới mức như Lục Đông Phong đối với Lục Cảnh Bắc.
Xã hội này đúng là hiếm người như Lục Đông Phong thật.
Khác máu tanh lòng đúng là nói chẳng sai.
Lục Cảnh Bắc nhịn được nhiều năm như vậy cũng rất giỏi.
"Cậu biết làm thế nào rồi đấy.
Vậy nhé.
Tắt máy đây." Lục Cảnh Bắc thấp giọng nói.
"Vâng thưa anh tôi đã rõ.
Chào anh." Lâm Tùng rõ ràng hiểu ý của Lục Cảnh Bắc là gì.
Chắc chắn là không muốn anh ta để chủ tịch Lục Đông Phong biết chuyện này.
Phiền phức mà Lục Cảnh Bắc nói anh ta đoán có tới 90% liên quan đến chủ tịch.
Sau khi tắt máy với Lâm Tùng xong Lục Cảnh Bắc lấy laptop ra bắt đầu làm gì đó.
Có vẻ anh rất bận mặc dù đã hoãn hết lịch trình của mình lại.
[Em có đang bận gì không? Cho tôi xin chút thời gian được chứ?] Lục Cảnh Bắc lấy điện thoại nhắn tin cho Mộc Nghi.
Đang làm việc thì bỗng nhiên trong đầu anh hiện ra hình ảnh của cô.
Cô gái vẻ mặt lúc nào cũng bình thường ít khi thấy cô nóng giận.
Lúc nào cũng đặt y đức lên hàng đầu mặc kệ bệnh nhân là ai.
Khi nói chuyện với cô làm cho anh thấy thoải mái nên muốn tiếp xúc nhiều hơn một chút.
Chỉ là lần này tin nhắn không được phản hồi nhanh như những lần trước.
Lục Cảnh Bắc đợi hơn 10 phút vẫn không thấy cô trả lời lại.
Hơi thất vọng anh ném điện thoại qua một bên rồi chăm chú làm việc trên laptop.
Thời gian thoáng cái trôi qua rất nhanh.
Lục Cảnh Bắc ngồi làm việc không nhớ tới cả thời gian.
Tới khi điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo anh mới nhận ra đã muộn.
Gần 12 giờ đêm rồi.
[Thật ngại quá, tôi có ca trực ở viện tối nay.
Vừa rồi có ca cấp cứu nên không để ý điện thoại.
Anh tìm tôi có chuyện gì sao?] Mộc Nghi vừa ra khỏi phòng cấp cứu thay đồ xong kiểm tra điện thoại thì thấy tin nhắn của anh nên trả lời.
Lúc tối cô về nhà không lâu thì đồng nghiệp nhờ cô đổi ca trực với cô ấy vì con nhỏ ở nhà ốm phải chăm sóc.
Mộc Nghi thấy bản thân không bận gì nên cũng đồng ý đổi ca trực cho đồng nghiệp.
Trùng hợp thế nào lại có ca cấp cứu vì tai nạn nên cô bận từ lúc thay ca tới giờ.
[Không có gì.
Lúc sớm em nói mình được nghỉ hôm nay tôi nghĩ em rảnh nên định nói chuyện một chút thôi.
Nếu bận rồi thì thôi, cũng muộn rồi tôi không làm phiền em chứ?] Lục Cảnh Bắc biết cô đang ở viện tâm trạng bất chợt tốt hơn.
Cứ nghĩ cô làm gì không trả lời tin nhắn của mình.
Hóa ra là bận cứu người.
[Ừm vậy thôi, tôi cũng hơi bận.
Còn phải làm bệnh án nữa.
Muộn rồi anh cũng nên đi ngủ đi.
Sức khỏe chưa tốt nên hạn chế thức khuya.
Với lại tôi nghĩ anh nên đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát lại thì hơn.] Mộc Nghi mang tâm thế của một bác sĩ không quên nhắc nhở Lục Cảnh Bắc về tình hình sức khỏe của mình.
[Mai em rảnh chứ? Tôi đến kiểm tra.]
[Chưa biết được.
Tính chất công việc của bác sĩ cũng không cố định.
Anh cứ theo đúng liệu trình thì đến kiểm tra, sẽ có người phụ trách.
Vậy nhé tôi đang bận lắm nói chuyện sau.] Vội trả lời vài dòng ngắn rồi Mộc Nghi tắt điện thoại tiếp tục vội chuyện của mình.
Ca đêm ở viện khá ít nhân viên y tế và bác sĩ nên một khi có ca bệnh lúc đêm sẽ rất bận.
"Bác sĩ Cung, người nhà bệnh nhân tìm cô." Y tá đi tới nói.
"Được tôi đến ngay." Mộc Nghi nhét vội điện thoại vào túi áo blouse rồi đi theo y tá.
"Bác sĩ Cung mời cô kí giúp để chuyển bệnh nhân về phòng bệnh." Lại có y tá mang giấy tờ tới nhờ ký.
Bệnh viện đêm nay chỉ có cô và vài y tá thêm vài sinh viên năm 3 năm 4 đi lâm sàng trực ở khoa ngoại nên mọi việc đều phải làm hết.
Bởi vì bình thường vào cuối tuần lượng công việc và bệnh nhân khá ít nên không cần nhiều người trực đêm.
Lục Cảnh Bắc còn định nhắn thêm nhưng thấy cô trả lời có vẻ vội vàng còn sai cả chính tả nên thôi.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm anh cũng tắt máy tính sau đó lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Có vẻ là cấp dưới, hai người nói chuyện khoảng 20 phút.
Sau đó giống như đạt được sự thống nhất, cơ mặt cả ngày nhăn nhó của anh cũng giãn ra rồi tắt điện thoại đi ngủ.
Một ngày đầy mệt mỏi và đau đầu cuối cùng cũng trôi qua.
Nhắm mắt ngủ một giấc dậy sẽ là ngày mới đầy năng lượng.